Hơn 1 tiếng đồng hồ trôi qua, Bạch Lạc và Từ Minh tay vẫn gõ bàn phím. 2 người họ đã đổ mồ hôi rất nhiều. Vương Thanh quan sát 2 người họ mà sốt ruột, nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng như vậy. Tiêu Như thì lo lắng mà nhìn Từ Minh đang nhìn Từ Minh thầm nghĩ. Giá mà khả năng hacking của Tiêu Như tốt hơn thì đã có thể giúp Từ Minh rồi.
Ở một nơi nào đó, một người đàn ông đang cầm trên tay một cái laptop. Trên màn hình laptop, những con số thì liên tục nhảy, đây là biểu hiện của việc máy tính đang bị xâm nhập từ xa. Hắn chạy thật nhanh đến một căn phòng rồi chưa kịp gõ cửa thì đã mở cửa đi vào. Một người đàn ông khác đang ngồi trên ghế sofa mà vuốt ve một tấm hình. Người đàn ông này chính là hắn - kẻ thù của Vương Thanh. Hắn đang say mê nhìn hình của mẹ Vương Thanh thì bị làm phiền nên khó chịu mà nói.- Không phải ta đã nói không có sự cho phép của ta thì không được làm phiền ta sao.- Xin thứ lỗi cho thuộc hạ nhưng chuyện này rất cấp bách. Có kẻ nào đó đang cố xâm nhập vào hệ thống máy tính nội bộ của ta.Tên thuộc hạ để Laptop trước mặt hắn. Hắn chỉ liếc nhìn màn hình laptop một cái rồi lại vuốt ve tấm hình mà nói.- Chắc chỉ là bọn tép riu nào đó thôi không cần để ý đến đâu. Cứ cho người chặn chúng một chút là được.- Thuộc hạ đã rõ. Vậy tôi xin phép đi làm.Tên thuộc hạ có chút thất vọng nhưng cũng không thể làm trái lệnh nên đành cúi người cầm laptop đi ra ngoài. Hắn vẫn đắm chìm trong sự tự tin của mình mà nói.- Chỉ một chút, chỉ một chút nữa thôi. Thì em sẽ thuộc về anh rồi, Mị Nhi.Bên Vương Thanh, Bạch Lạc nhận ra bọn chúng bắt đầu hành động thì lên tiếng, tay vẫn tiếp tụ gõ bàn phím.- Vương tổng, chúng hành động rồi. Chúng ta phải làm sao đây???- Không được mất bình tĩnh, cứ làm theo những gì ta đã nói lúc nãy là được. Từ Minh, hệ thống ẩn danh đã tạo xong chưa???Vương Thanh bình tĩnh nói với Bạch Lạc, rồi quay sang hỏi Từ Minh. Từ Minh vẫn gõ bàn phím không thể nhìn về phía Vương Thanh nên đành nói luôn.- Chỉ còn một bước nữa thôi là hệ thống hoàn thành rồi thưa Vương tổng.- Tốt, sau khi hệ thống hoàn thành thì ngay lập tức cho hoạt động ngay để hỗ trợ Bạch Lạc. Tiêu Như, liên hệ về tổng bộ tất cả hãy sẵn sàng để nhận dữ liệu thông tin.Vương Thanh nói với Từ Minh xong thì hơi quay đầu nói với Tiêu Như. Tiêu Như cúi người rồi lấy điện thoại liên lạc về tổng bộ theo lời Vương Thanh. Từ Minh sau khi hoàn thành hệ thống thì liền nhấn nút enter, rồi nhìn Vương Thanh mà nói.- Hệ thống đã hoàn thành, tôi đã cho hoạt động. - Tốt, bây giờ hãy giúp Bạch Lạc xâm nhập sâu vào hệ thống nội bộ của Yến Tử.Vương Thanh vẫn bình tĩnh mà hạ lệnh. Từ Minh nhập lệnh gật đầu rồi lại gõ bàn phím để giúp Bạch Lạc. Qua một thời gian ngắn, mọi thứ lại quá suông sẻ khiến Bạch Lạc có chút ngỡ ngàng mà nói.- Không thể tin được. Quả không ngoài dự đoán của Vương tổng, bọn chúng quá lơ là đối với tôi.Vương Thanh gật đầu đồng ý. Bạch Lạc và Từ Minh sau khi hoàn thành việc xâm nhập hệ thống máy tính thì cùng lúc nhấn enter. Màn hình cả hai hiện lên cửa sổ. Đó là cửa sổ cho biết việc đột nhập thành công và đang lấy toàn bộ thông tin về máy tính nội bộ của Hỏa Long. Bạch Lạc và Từ Minh sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì 2 tay thả lỏng ngả người dựa vào ghế mà thở hổn hển. Vương Thanh nhìn họ thì lắc đầu cười rồi nói với Bạch Lạc.- Bạch Lạc, cô vất vả rồi. Sau khi chuyện này thành công, tôi nhất định sẽ trả công xứng đáng cho cô.- Vương tổng không cần khách sáo như vậy đâu. Tôi chỉ làm theo lệnh của chủ nhân mà thôi.Bạch Lạc cố lấy lại hơi thở rồi ngồi thẳng dậy mà nói. Vương Thanh nghe Bạch Lạc nhắc đến Trịnh Thiên thì có chút buồn rầu. Nhưng ngay sau đó thì lấy lại được tinh thần mà nói.- Dù cô không nhận nhưng tôi vẫn nợ cô một ân tình. Khi nào cô cần giúp đỡ cứ nói, tôi sẽ tận dụng hết khả năng để giúp cô. Tôi đã chuẩn bị xe để đưa cô về rồi. Cám ơn cô đã giúp lần này.- Vậy tôi xin nhận. Cám ơn Vương tổng đã sắp xếp chu đáo. Tôi xin phép đi trước.Bạch Lạc tuy không muốn nhưng đành bất đắc dĩ nhận, rồi sau đó đứng dậy rời đi. Vương Thanh gật đầu rồi nhìn Bạch Lạc đi ra cửa, chờ cho Bạch Lạc đi khỏi cô mới nhìn Từ Minh mà nói. - Từ Minh, anh cũng vất vả rồi. Mấy ngày tới hãy nghỉ ngơi đi. Không cần lo chuyện công ty đâu.- Sao được, Vương chủ tôi...- Anh cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, sắp tới chúng ta sẽ có một cuộc tấn công lớn đấy. Tiêu Như, chị ở cùng với Từ Minh. Nhớ chăm sóc tốt cho Từ Minh.Vương Thanh lên tiếng cắt lời Từ Minh nói, rồi quay sang Tiêu Như đang đứng bên cạnh cô mà nhìn thích thú rồi nói. Tiêu Như nghe cô nói thì đỏ mặt cúi đầu ái ngại. Vương chủ tại sao lại biết mình đã chuyển sang ở chung với Từ Minh chứ??? Từ Minh thấy Tiêu Như đỏ mặt thì mỉm cười vui vẻ rồi nhìn Vương Thanh mà nói.- Vậy tôi xin phép nghỉ mấy ngày. Nhưng nếu Vương chủ cần, người có thể gọi tôi bất cứ lúc nào. Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.Nói xong, Từ Minh đứng lên rồi cùng với Tiêu Như cúi người chào rồi rời đi. Vương Thanh gật đầu rồi nhìn 2 người họ rời đi mà mỉm cười. Quan hệ của Từ Minh và Tiêu Như, cô đã biết từ lâu rồi nhưng cô vẫn im lặng vì đây là chuyện tình cảm của họ nên để họ tự tìm lấy hạnh phúc từ đối phương. Nghĩ đến đây thì đôi mắt của Vương Thanh lại u buồn thấy rõ. Cô ngồi đó trầm tư một lúc rồi đứng dậy đến trước cửa ra ban công mà nhìn ra ngoài trời đêm.Đêm nay là đêm trăng tròn. Vương Thanh nhìn mặt trăng tròn mà nhớ đến Trịnh Thiên, nhớ đến đêm mà cô và anh lần đầu tiên gặp nhau, nhớ đến lúc anh cùng cô khiêu vũ dưới ánh trăng. Có lẽ lúc đó cô đã rung động trước anh nhưng cô lại phủ nhận. Cô nhắm mắt thở dài rồi lại tiếp tục nhìn mặt trăng. Tại Trịnh viện, Trinh Thiên bây giờ cũng đang ngắm trăng từ cửa sổ sát đất trong thư phòng. Anh bây giờ cũng đang nhớ đến Vương Thanh như cô đang nhớ anh. Nhưng vì hà cớ gì mà cô lại đẩy anh ra. Tiếng gõ cửa vang lên, anh không quay lại nhìn mà nói.- Vào đi.- Chủ tử, người cho gọi tôi.Bạch Lạc từ công ty của Vương Thanh trở về thì ngay lập tức được Trịnh Thiên gọi đến. Anh vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ mà lên tiếng hỏi.- Hôm nay, cô ấy đã sai ngươi làm gì???- Thưa, chủ mẫu đã sai tôi xâm nhập vào hệ thống nội bộ của Yến Tử để lấy thông tin.Bạch Lạc nhanh chóng trả lời. Trịnh Thiên không mấy ngạc nhiên khi nghe Bạch LẠc nói. Đúng như anh đoán cô muốn thông tin của Yến Tử. Anh vẫn nhàn nhã hỏi tiếp.- Cô muốn làm gì với những thông tin đó???- Điều này...tôi cũng không rõ. Nhưng hình như, chủ mẫu đang tìm người nào đó.- Cô ấy tìm người??? Là ai???Bạch Lạc ngập ngừng nói. Thật ra ngay cả cô cũng không chắc chắn mà chỉ phỏng đoán. Trịnh Thiên ngạc nhiên với những điều Bạch Lạc nói mà nhíu mày quay lại nhìn Bạch Lạc. Bạch Lạc vẫn thản nhiên trả lời câu hỏi của anh.- Cái này thì...ngay cả chủ mẫu cũng không biết là ai. Nhưng có thể nói rằng người đó và chủ mẫu có thù hận rất sâu đậm. Đến mức muốn truy sát đối phương.Trịnh Thiên đứng ngay bàn làm việc trước mặt mà chống 2 tay lên bàn. Anh nhíu mày suy nghĩ. Rốt cuộc người đó và Vương Thanh có mối thù sâu đậm đến mức nào mà phải giết đối phương. Nếu như hắn là người không tầm thường thì cô nhất định sẽ gặp nguy hiểm. Không được, anh phải hành động nhanh hơn cô. Anh siết chặt 2 tay thành quyền rồi nói.- Không được, chúng ta phải hành động nhanh hơn nữa. Gọi cho những người còn lại, bảo họ nhanh chóng xử lý trước khi Thanh Thanh tìm ra người đó. Không được để cô ấy tìm ra kẻ đó trước chúng ta.- Rõ.Bạch Lạc nói xong thì cúi người nhanh chóng ra ngoài để Trịnh Thiên lại trong phòng. Anh đứng tại chỗ một hồi rồi đứng thẳng dậy quay người nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa mà suy nghĩ. Có phải đó là lý do mà cô đẩy anh ra không??? Hay là vì lý do khác??? Nhưng dù giá nào anh cũng sẽ bảo vệ cô dù rằng có thể cô sẽ căm ghét anh vì đã giết kẻ mà cô tìm.