Nữ Vương Mommy Giá Lâm

Chương 311: Tôi làm chủ sinh mệnh của mình




Editor: Thơ Thơ

"Hả?" Mắt lam Dạ Phi Linh chợt lóe, lẳng lặng chờ đợi Tuyết Vi nói lời kế tiếp.

"Tôi sẽ chứng minh với anh, gia đình và sự nghiệp cũng không phải xung đột! Tiền đồ của Minh.. Sẽ không bởi vậy mà bỏ dở, ngược lại sẽ càng thêm! Cường đại!" Tuyết Vi cơ hồ là cắn răng nói xong những lời này.

Cô thưởng thức Hoàng Phủ Minh nhất không gì hơn, anh quản gia đình cùng sự nghiệp phân cực kỳ rõ ràng. Đối với sự nghiệp là một thái độ, đối với gia đình lại là một thái độ khác.

Nhưng mà..

Cô cũng tuyệt đối sẽ không trở thành chướng ngại với sự nghiệp của Hoàng Phủ Minh!

"A. Tôi đây chỉ có thể rửa mắt mong chờ." Dạ Phi Linh tà lạnh cười, ngược lại nhéo nhéo Khuôn mặt nhỏ của Tuyết Vi.

Cô phẫn hận ném đầu ra, lạnh lùng cho anh một cái xem thường.

"Chủ thượng, Hoàng Phủ Minh tới." Đúng lúc này, một hắc y nhân vội vàng xông vào.

Sắc mặt Tuyết Vi biến đổi..

Hoàng Phủ Minh.. Làm sao sẽ.. Tới nhanh như vậy?

"Lúc này mới vừa thông báo xong với anh ta không đến ba giờ đã tới rồi sao? Ai nha nha.. Người phụ nữ, giá trị lợi dụng của cô so với tôi tưởng tượng còn muốn cao hơn rất nhiều!" Dạ Phi Linh cười tà nhéo lên cằm Tuyết Vi.

Nếu theo thời gian suy tính, chỉ sợ cô mới vừa bị bắt cóc không lâu Hoàng Phủ Minh cũng đã nhích người đuổi theo lại đây đúng không?

Giữa nghi hoặc, Tuyết Vi chậm rãi đối diện cặp mắt lam của Dạ Phi Linh mê hoặc nhân tâm.

Người đàn ông này..

Đang hưng phấn?

Anh hưng phấn cái gì?

"Lộp bộp " một tiếng, Tim Tuyết Vi trầm xuống thật mạnh.

Chẳng lẽ Nói, thời gian này Hoàng Phủ Minh đã xuất hiện ở bên trong dự kiến của người đàn ông này? Sợ là Hoàng Phủ Minh hiện thân càng nhanh, Dạ Phi Linh càng sẽ không kiêng nể gì lợi dụng chính mình tới kiềm chế Hoàng Phủ Minh đi?

Không nên..

Thật không nên!

Hoàng Phủ Minh không nên biểu hiện nôn nóng như thế! Như vậy chỉ biết trúng kế Dạ Phi Linh!

"Mời Hoàng Phủ Quân Trường vào đi."

"Vâng, chủ thượng."

"Tới." Dạ Phi Linh kéo tay Tuyết Vi.

Cô theo bản năng muốn ném ra, nhưng mà Dạ Phi Linh càng niết càng chặt, dường như cô dám tránh thoát, anh liền sẽ bóp gãy xương cốt của cô.

Đơn giản, Tuyết Vi liền giống như một con rối gỗ bị Dạ Phi Linh dắt tới chính vị sô pha rồi.

Hai người dựa gần ngồi xuống, một tay Dạ Phi Linh cắm túi tiền, một tay khác chỉ đáp ở trên vai Tuyết Vi, hoàn toàn một tư thái vương giả cao cao tại thượng.

"Hoàng Phủ Quân Trường, mời.." Hắc y nhân dẫn dắt Hoàng Phủ Minh đi vào trong phòng khách.

Đợi Tuyết Vi vừa thấy anh xuất hiện, vừa muốn đứng dậy, đã bị Dạ Phi Linh chặt chẽ ấn trở về chỗ.

Chính Hoàng Phủ Minh đi vào trong phòng khách vừa vặn thấy một màn như vậy, âm thầm cười cười với Tuyết Vi, ý bảo cô bình tĩnh, liền mặt vô cảm nhìn về phía Dạ Phi Linh: "Đã lâu không thấy."

"Phải, đã lâu không thấy. Nếu tôi không mời em dâu lại đây, khả năng chúng ta đến ngày chết mới gặp mặt đi?"

Hả..

Lời dạo đầu của hai người đàn ông làm Tuyết Vi nghe có chút giống hai hòa thượng sờ nhau không được đầu tóc. Không hiểu rõ, thật đúng là khả năng sẽ cho rằng hai người này hóa ra có " cơ tình " đâu.

"Nếu anh muốn gặp tôi, tôi mời tới cho anh chơi không phải tốt sao?"

"Như vậy sao được? Kia không phải thành tôi đến địa bàn của anh chịu chết sao?"

Dạ Phi Linh nói một câu trêu ghẹo nhưng thật ra dọa Tuyết Vi giật mình một cái.

Ngẫm lại, bây giờ thân Hoàng Phủ Minh ở chính địa bàn Dạ Phi Linh, chính là, từ khi anh tiến vào chỉ có một người.

Nên sẽ không?

Hoàng Phủ Minh không mang một binh một tốt tới đi?

Không!

Không!

Hoàng Phủ Minh không thể mang bất luận kẻ nào lại đây!

Một khi anh dẫn người lại đây, lại không có thư mời của Dạ Phi Linh, đây hoàn toàn chẳng khác nào là anh xâm lược địa bàn của Dạ Phi Linh. Đây là muốn khởi động quốc chiến.

Nói cách khác..

Ánh mắt Tuyết Vi không thể tưởng tượng chậm rãi nhìn về phía Dạ Phi Linh bên cạnh..

Nói cách khác, bây giờ Dạ Phi Linh cho Hoàng Phủ Minh một tử kì!

Hoàng Phủ Minh dẫn người lại đây chính là khởi động quốc chiến; không mang theo người lại đây.. Hoàn toàn chính là chịu chết!

Chiêu số thật ác độc!

"Dạ Phi Linh, anh thả người vợ của tôi trước." Hoàng Phủ Minh lạnh lùng cười, đôi mắt sâu không thấy đáy không dung người cự tuyệt mệnh lệnh.

"Yên tâm, em dâu tôi nhất định sẽ thả. Bất quá.."lễ gặp mặt " anh mang đến đâu?" Dạ Phi Linh đứng dậy, chậm rãi tới gần Hoàng Phủ Minh.

Tuyết Vi rốt cuộc thoát được trói buộc, mới vừa đứng dậy, lại bị hai hắc y nhân một trái một phải khống chế được.

Trong đó một hắc y nhân nhanh chóng móc ra một chủy thủ đặt ở trên cổ Tuyết Vi..

"Nếu tôi không đoán sai, anh muốn chính là cái này đi?" Nói xong, Hoàng Phủ Minh liền từ trong túi tiền tây trang móc ra một phần văn kiện.

"Cái kia là?" Tuyết Vi mờ mịt nheo nheo mắt.

"Là phân tích đồ vũ khí hạt nhân hạng nhất do Quân Khu Bạch Hổ các người vừa mới nghiên cứu chế tạo ra. Nhìn một cái, ông xã cô có bao nhiêu yêu cô, vậy mà vì cô, ngay cả vũ khí quân sự quan trọng như vậy đều trộm tới cho tôi." Dạ Phi Linh một tay cắm túi tiền, ngoái đầu nhìn lại, nở nụ cười quỷ dị với Tuyết Vi.

Giờ phút này, cô từ nụ cười trên gương mặt Dạ Phi Linh duy nhất đọc được chính là..

"Hừ? Quả nhiên cô giác ngộ rất cao. Tôi đều nghĩ không rõ, chuyện nhà Hoàng Phủ Minh đều không có giải quyết sạch sẽ, vậy mà liền dám kết hôn? A.. tiền đồ của anh.. Chỉ sợ cũng chỉ đến đó mà thôi."

"Tiền đồ của anh.. Chỉ sợ cũng chỉ đến đó mà thôi.."

Dạ Phi Linh khoe ra với cô sao?

Khoe ra với cô anh thắng sao?

Hoàng Phủ Minh thật sự có thể vì gia đình làm ra chuyện phản bội quốc gia, trộm văn kiện bí mật sao?

Giờ khắc này, Tuyết Vi mới biết, Dạ Phi Linh hạ ván cờ này, không thể nghi ngờ là muốn trên lưng Hoàng Phủ Minh gánh tội danh phản quốc. Do đó cho dù anh không ra tay, sau khi Hoàng Phủ Minh về nước cũng sẽ trở thành một tội nhân!

"Đừng đưa cho anh ta!" Giữa môi lạnh lùng hộc ra ba chữ, vẻ mặt Tuyết Vi thoáng chốc lạnh xuống dưới.

Hoàng Phủ Minh nhìn cô liếc mắt một cái, lại tiếng cười lạnh, trong tiếng cười người đàn ông này dường như hàm chứa coi trọng Tuyết Vi.

Nhưng..

Anh càng như thế, Tuyết Vi càng không hy vọng chính mình thật sự trở thành chướng ngại vật của anh!

"Minh! Đừng đưa cho anh ta!"

"Hoàng Phủ Minh, tôi có thể cho anh thời gian suy xét, nhưng.. mỗi mười giây anh suy xét, thủ hạ của tôi liền sẽ ở trên người người phụ nữ của anh cắm thêm một đao!"

"Dạ Phi Linh, mạng của Tuyết Vi tôi, còn cần anh tới đếm ngược sao? Quả thực là tức cười!" Tuyết Vi khinh thường nở nụ cười.

Giây tiếp theo..

Không đợi mọi người phản ứng lại đây. Con ngươi cô đông lạnh chợt lóe, cầm tay hắc y nhân cầm chủy thủ, liền đột nhiên đâm vào trên ngực mình..

Trong nháy mắt này.

Thời gian dường như đọng lại, tất cả mọi người trong phòng trừng lớn hai mắt. Bọn họ không thể tin được, đây sẽ là chuyện một người phụ nữ làm ra?

"Vi?" Con ngươi Hoàng Phủ Minh đang không ngừng, không ngừng mở lớn.

Mặc dù đối mặt thiên quân vạn mã, mặc dù đối mặt thế cục bất lợi này, người đàn ông này từ thời khắc đi vào gian nhà này liền có khí thế ngạo nhân nhất đẳng đế vương, không có một tia làm người cảm giác được hoàn cảnh vị trí anh là nguy hiểm. Anh Vĩnh viễn là như vậy, thản nhiên xử thế như vậy.

Nhưng mà, đối mặt hành vi Tuyết Vi gần như tự ngược này, cặp mắt lạnh băng của người đàn ông này không khỏi phủ lên một tầng tức giận!