Nữ Vương Mommy Giá Lâm

Chương 312: Tôi thích cô




Editor: Thơ Thơ

"Có lẽ, hôn nhân của chúng ta là qua loa. Nhưng mà, ít nhất đến giờ phút này mới thôi.. tôi đã vui vẻ tiếp nhận hôn nhân chúng ta rồi, hơn nữa, nhận định, tôi không có gả sai! Nhưng mà.. Nếu tôi không cách nào làm toán cộng cho hôn nhân chúng ta, như vậy.. tôi cũng tuyệt sẽ không đi làm phép trừ!"

Này một đường đi tới.

Tuyết Vi thật sự bị Hoàng Phủ Minh làm cho cảm động, anh trả giá, anh cho, mà cô không đếm được, đếm không hết.

Nếu Nói rằng, ở một khắc trước, Tuyết Vi đối với cọc hôn nhân này còn có bồi hồi; như vậy, khi Hoàng Phủ Minh xuất hiện, cô đã có thể cấp ra đáp án khẳng định.

Đó chính là..

Cô thích người đàn ông này!

Cho nên..

Anh vì cô cam tâm tình nguyện trả giá; cô cũng có thể vì anh cam tâm tình nguyện trả giá!

"Tôi nói rồi, gia đình và sự nghiệp.. Cũng không phải xung đột! Tiền đồ của ông xã tôi, sẽ không bởi vì tôi xuất hiện mà bỏ dở, ngược lại sẽ.. Càng ngày càng cường đại!" Anh mắt Tuyết Vi dần dần nhìn về phía Dạ Phi Linh, cô cười chính là châm chọc như vậy, càn rỡ như vậy.

Ở bên trong vô hình, Tuyết Vi hung hăng cho người đàn ông này một cái tát vang dội.

"Tốt! Thực tốt! Nếu cô muốn chết.. tôi thành toàn cho cô!" Mắt lam Dạ Phi Linh chợt lóe, vừa muốn ban bố mệnh lệnh..

"Một vừa hai phải cho tôi!" Hoàng Phủ Minh gầm nhẹ một tiếng rơi xuống, nhanh chóng móc súng ra từ túi tiền, chỉ về phía Dạ Phi Linh.

"A? Ở địa bàn của tôi, anh còn dám dùng súng chỉa vào tôi?" Thân thể quay lại, mặt anh âm trầm nở nụ cười với Hoàng Phủ Minh.

Giây tiếp theo..

Động tác mọi người trong phòng nhất trí móc súng ra chỉ về phía Hoàng Phủ Minh.

"Minh?" Tuyết Vi lo lắng lắc đầu. Không hiểu, vì sao anh không thừa dịp lúc này lựa chọn rời đi? Nếu không cô hy sinh để làm gì?

"Em liền như vậy không tin ông xã em sao?" Hoàng Phủ Minh oán trách liếc Tuyết Vi một cái. Lúc cặp mắt sâu không thấy đáy kia dần dần đối đầu với Dạ Phi Linh..

"Địa bàn của anh thì làm sao? Anh thật cho rằng tôi sẽ rớt vào bẫy rập của anh sao?" Nói xong.

Chỉ nghe, " phanh " một tiếng vang lớn.

Một đám hắc y nhân cầm súng máy trong tay từ bốn phương tám hướng vọt vào..

Thế cục đã xảy ra nghịch chuyển. Giờ phút này đã biến thành thế lực ngang nhau.

Mắt Dạ Phi Linh nhìn những hắc y nhân đó dũng mãnh lao vào, khinh thường nở nụ cười: "Anh vậy mà mang theo người lại đây? Xem ra, tôi có thể cùng Quân Trường hai nước khác thương lượng làm sao tiêu diệt Quân Khu Bạch Hổ các người!"

"A. Anh cho rằng nhóm người này là người quân khu của tôi sao?" Hoàng Phủ Minh thu hồi súng lục chỉ vào Dạ Phi Linh, lạnh lùng đem đôi tay chắp ở phía sau.

"Chủ thượng!" Tức khắc, động tác hắc y nhân trong phòng nhất trí cúc cung với Hoàng Phủ Minh, khí thế rung trời.

Những người này là ai?

Tròng mắt Tuyết Vi chuyển động, lập tức liền nhớ tới trường hợp lần trước khi ở cùng Hoàng Phủ Minh đăng ký kết hôn.

Cô vẫn luôn rất hiếu kì, nhóm người này rốt cuộc là người nào, vì sao gọi Hoàng Phủ Minh là " chủ thượng "?

"Hả? Hóa ra.. Hoàng Phủ Minh cũng ở trong tối trần thương, chính mình kiến tạo một nhóm người ngoài biên chế bộ đội. Có ý tứ.. Có ý tứ.." Dạ Phi Linh cười tà.

Anh thực sự không nghĩ tới Hoàng Phủ Minh mới vừa tiếp quản Vị trí Quân Trường quân khu không đến một năm rưỡi cũng đã có đoàn bộ đội thuộc về chính mình.

Nhưng mà..

Dội ngũ khổng lồ này thị phi trong vòng biên chế, nói cách khác là bộ đội tư nhân của Hoàng Phủ Minh. Anh dẫn bọn họ lại đây vừa không xúc phạm pháp luật tứ quốc, lại không xâm phạm đến bất cứ điều lệ quân khu nào.

Nói rõ ràng một chút, cái này liền giống như hai hắc bang tự mình sống mái với nhau.

"Nhưng, Hoàng Phủ Minh, anh đừng quên, đây là địa bàn Quân khu Huyền Vũ của tôi, tôi chỉ cần điều ra một đội lực lượng đều hơn những người này của anh!"

"Dạ Phi Linh, anh có thể cứ việc điều cái thử xem!" Đột nhiên, Tuyết Vi vẫn luôn trầm mặc đã lạnh lùng mở miệng.

Dạ Phi Linh hơi nhíu nhíu mày, xoay người, nhìn về phía cô.

"A, từ lúc mới vừa xuống nhà ga, tôi vẫn luôn nhìn chằm chằm nhất cử nhất động các người. Các người hành sự cẩn thận, sợ sẽ bại lộ hành tung. Anh lại ăn mặc dị thường khiêm tốn, dường như sợ sẽ bị người nhận ra tới. Chỉ sợ.. chuyện anh lẻn vào đến hoàng thành cũng không có cùng viện giám thị quân khu các người chào hỏi qua đi? Bây giờ anh dám điều binh lại đây mới là lạ!"

Tiếng leng keng hữu lực, từng câu từng chữ truyền đạt tới lỗ tai Dạ Phi Linh rồi.

Anh thật không nghĩ tới, năng lực người phụ nữ này thấy rõ như vậy mà có thể nhạy bén đến loại tình trạng này.

Rõ ràng là bị bắt cóc, lại không có một tia sợ hãi, còn có thể bình tĩnh phân tích ra tâm lý mỗi người cùng với hoàn cảnh vị trí địa lý.

Này..

Nhưng thật ra thực sự kêu Dạ Phi Linh nhìn với con mắt khác. "A.." Một nụ cười quỷ mị xẹt qua khóe miệng anh. Nụ cười này yêu dã như vậy lại làm người đọc không hiểu thâm ý.

Đúng lúc này, Hoàng Phủ Minh chậm rãi đi tới Trước mặt Tuyết Vi.

Hai hắc y nhân bắt cóc Tuyết Vi theo bản năng nhìn về phía Dạ Phi Linh.

Anh trầm mặc không nói lắc đầu, hai hắc y nhân liền buông Tuyết Vi ra..

"Đi ra ngoài tính sổ với em!" Hoàng Phủ Minh nói nhỏ một câu, một phen liền chặn ngang ôm Tuyết Vi lên.

"Ưm.." Miệng vết thương chấn động, Tuyết Vi đau đến nổi mồ hôi lạnh chảy ròng, cô u oán nhíu mày trừng mắt nhìn anh một cái.

Tính sổ?

Mẹ nó, cô đều bị thương thành như vậy, anh còn muốn cùng cô tính sổ sao?

Cứu Tuyết Vi, nhóm thủ hạ đó của Hoàng Phủ Minh nhanh chóng hình thành một vòng bảo hộ, vây ở chung quanh anh, yểm hộ bọn họ rời đi.

Ở thời khắc Hoàng Phủ Minh sắp bước ra đại sảnh, mắt đen sâu không thấy đáy chậm rãi đối diện đôi mắt Dạ Phi Linh.

Tầm mắt hai người ở trong không khí hình thành một cổ đối lưu.

Ước chừng sau vài giây, Hoàng Phủ Minh liền bước nhanh biến mất ở trước mắt anh..

"Chủ thượng?" Nhóm thủ hạ sôi nổi đang chờ đợi Dạ Phi Linh ra mệnh lệnh.

Anh trầm mặc không nói, đôi tay chắp ở sau người, đôi mắt lam mê hoặc nhân tâm tà lạnh nhìn chăm chú bóng dáng đám người Hoàng Phủ Minh ngoài cửa sổ càng lúc càng xa..

"Tôi nói rồi, gia đình và sự nghiệp.. Cũng không phải xung đột! Tiền đồ của ông xã tôi, sẽ không bởi vì tôi xuất hiện mà bỏ dở, ngược lại sẽ.. Càng ngày càng cường đại!"

"A, từ lúc mới vừa xuống nhà ga, tôi vẫn luôn nhìn chằm chằm nhất cử nhất động các người. Các người hành sự cẩn thận, sợ sẽ bại lộ hành tung. Anh lại ăn mặc dị thường khiêm tốn, dường như sợ sẽ bị người nhận ra tới. Chỉ sợ.. chuyện anh lẻn vào hoàng thành cũng không có cùng viện giám thị quân khu các người chào hỏi qua đi? Bây giờ anh dám điều binh lại đây mới là lạ!"

Trong óc, rõ ràng phản chiếu vẻ mặt Tuyết Vi đang nói mỗi câu nói.

Đó là một loại khí phách không thua với nam giới; cũng cơ trí không thua gì vương giả.

Anh Dạ Phi Linh sinh hoạt đến 20 tuổi đều cho rằng người phụ nữ bất quá chính là một công cụ sinh con mà thôi, nhưng.. Ở trên người Tuyết Vi, anh lại thấy được một mặt khác của người phụ nữ.

"A.. Thật là người phụ nữ hấp dẫn.." tiếng nỉ non lầm bầm lầu bầu rơi xuống, Dạ Phi Linh tà tứ cười, xoay người liền đi lên lầu hai.

Nhóm thủ hạ đó ngẩn người xoa xoa đôi mắt, quả thực không thể tin được chủ thượng bọn họ không đạt mục đích không bỏ qua, dưới tình huống không có được phân văn kiện kia, không chỉ không có phát hỏa, ngược lại.. Đang cười?