"Nguỵ Anh, ít bữa nữa, ta và ngươi cùng trở về Vân Mộng." Khi Lam Vong Cơ nói lời này, Nguỵ Vô Tiện đang nhìn chiếc chuông bạc được điêu khắc tinh xảo ở trong tay đến xuất thần, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lên đó.
Nghe thấy lời này, hắn lập tức quay đầu lại, trong mắt hiện ra không phải vẻ vui mừng, mà là hơi có chút chống cự, "Vì sao phải quay về?" Đối với việc gặp người thân hắn cũng không cảm thấy vui vẻ, ngược lại còn có chút ý muốn trốn tránh.
Trong lòng Lam Vong Cơ không khỏi cảm thấy hơi mất mát, thấp giọng nói: "Ngươi ..... không muốn sao?" Vốn cho rằng hắn có thể sẽ vui vẻ một chút, nhưng không ngờ hắn lại là phản ứng như vậy.
Nguỵ Vô Tiện đè nén nỗi bất an khó giải thích ở trong lòng xuống, nói: "Không có." Hắn quay đầu lại tiếp tục nhìn chằm chằm cái chuông bạc kia. Chính là sợ bọn họ nhìn thấy hắn như thế này, sẽ không vui. Chính là sợ hắn nhìn thấy bọn họ, trong lòng không chút gợn sóng, nụ cười trên mặt quá mờ nhạt, nhìn không ra vui vẻ.
Cảnh trong mơ mọi thứ quá chân thật. Tiếng ồn ào thăm hỏi khi bá tánh vây quanh hắn, tiếng khóc của bé gái, cùng với tiếng cãi vã của vợ chồng Giang Phong Miên. Hắn sợ chính mình sẽ phá hỏng tâm tình tốt đẹp của mọi người, sợ bé gái bị hắn doạ khóc, sợ sự im lặng làn tràn, làm cho đồ ăn trên bàn đều trở nên vô vị, sợ sự trở về của mình là một sai lầm.
Lam Vong Cơ nhìn bóng dáng của hắn, cũng không nhìn ra tâm tư của hắn lắm, chỉ đành nói: "Nếu ngươi không muốn, thì không đi."
Một lát sau, không thấy Nguỵ Vô Tiện lên tiếng, y còn nói thêm: "Trong khoảng thời gian người hôn mê, Giang lão tông chủ và mọi người có tới thăm ngươi." Đúng là đã từng tới thăm, chỉ là vẫn không biết hắn đã tỉnh, cho nên Lam Vong Cơ mới định dẫn hắn về thăm.
"Nếu ngươi bằng lòng trở về, thì hôm nay ta sẽ báo với bọn họ." Lam Vong Cơ nói.
Nguỵ Vô Tiện buông chiếc chuông bạc xuống, nói: "Ừ, trở về." Hắn nhìn Lam Vong Cơ, lại nói: "Nhưng mà Lam Trạm, ngươi phải đối xử với bản thân tốt một chút, thật sự không cần tốn nhiều tâm tư trên người của ta như vậy." Hắn sợ Lam Vong Cơ bị lây nhiễm cảm xúc của hắn, sự tình càng trở nên tệ hơn.
Lam Vong Cơ mấp máy môi, nhưng không nói ra bất kỳ lời phản bác nào. Y cũng sợ mình quá mức để ý, đối với Nguỵ Vô Tiện mà nói, lại là một gánh nặng.
Thấy Lam Vong Cơ dường như có chút buồn bã, Nguỵ Vô Tiện cười cười, bổ sung: "Ngươi như vậy, ta sẽ đau lòng." Lam Vong Cơ rất muốn nói với hắn: Nhưng ngươi cười như vậy, ta cũng sẽ đau lòng. Cuối cùng y gật gật đầu, thuận theo ý của Nguỵ Vô Tiện, đảo mắt nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, trùng hợp nhìn thấy một chiếc lá vàng khô héo lẻ loi rơi xuống.
Y rũ mắt xuống, thầm nghĩ: Năm sau đợi khi chồi non mọc lên, trăm hoa đua nở, Nguỵ Anh, mọi thứ ....... thật sự sẽ tốt lên đúng không? Giương mắt, lại nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Nguỵ Vô Tiện, y khẽ thở dài một tiếng.
Cũng đành, cho dù mọi thứ đến cuối cùng vẫn không tốt lên, y cũng sẽ ở bên cạnh hắn.
...........
Vân Mộng giữa mùa thu, hoa sen nở vừa đến độ. Một đám chuồn chuồn, hương sen thoang thoảng, mặt nước trong suốt thấy đáy, thỉnh thoảng sẽ nổi lên từng vòng gợn sóng, bầy cá yên lặng ở đáy hồ, bị mấy đứa trẻ ham chơi chạy ngang qua doạ sợ, trong nháy mắt bơi tản ra.
Lúc bọn hắn đến, cửa sổ của mọi nhà đang rộng mở, bên trong lan toả mùi cơm chín, thật khiến người ta thèm thuồng. Đoán chừng lúc này còn có đứa trẻ trong đó đang kêu mình đói bụng, hỏi mẹ khi nào cơm nấu xong.
Nhà cửa san sát, cảnh tượng yên bình.
Nguỵ Vô Tiện đứng bên bờ hồ sen, hơi khom lưng, đưa tay ra phía trước thăm dò, đầu ngón tay lướt qua lá sen, dính một chút nước, mang theo vài phần mát lạnh, luôn có thể xoa dịu lửa giận của mọi người. Nhớ lần trước trở về, còn là giữa mùa hè. Khi đó, gió đêm thổi qua, nhưng cũng không mang đi được nỗi buồn nặng nề.
Lam Vong Cơ đứng yên ở phía sau hắn, nhìn hắn đưa tay chạm vào lá sen, lại hơi ngẩn ra, bất giác kêu lên: "Nguỵ Anh." Nghe tiếng gọi, Nguỵ Vô Tiện quay người lại, nói: "Lam Trạm?" Nhìn như vậy, lại khiến hắn thấy được rõ ràng sự dịu dàng trong mắt Lam Vong Cơ. Hoá ra nhìn kỹ lại, khi ánh sáng và bóng râm rọi vào, đồng tử của y trông như thế này.
Im lặng một lát, Lam Vong Cơ nói: "Nên đi rồi."
Nguỵ Vô Tiện nói: "Được."
Giang Yếm Ly chờ ở ngoài cổng Liên Hoa Ổ, vấn một búi tóc tinh xảo, tua rua đung đưa trên trâm cài tóc thế mà lại là hoa văn hình Kim tinh tuyết lãng. Giơ tay lên che bớt ánh nắng, trên mặt đầy vẻ mong đợi. Mà phía sau nàng, một đám thiếu niên hoạt bát nhảy tưng tưng chen chúc thành một đống, láo nháo ồn ào, "Sư tỷ, đại sư huynh hôm nay thật sự sẽ về sao?" "Tại sao còn chưa thấy người đâu vậy?" "Oa oa oa, nhớ đại sư huynh của ta quá à!"
Giang Yếm Ly mặt mày dịu dàng, lúc này bất đắc dĩ mỉm cười, nói: "Các ngươi đó, hiện giờ ầm ĩ thì cũng thôi, lát nữa không được như vậy, đừng doạ đến a Tiện và Lam Nhị công tử nha. Đến lúc đó, xem a Tiện xử lý các ngươi như thế nào." Tuy nàng nói như vậy, nhưng lại không có một chút ý tứ răn dạy nào.
Các thiếu niên đương nhiên không hề giảm bớt, ngược lại cười hì hì nói: "Sư tỷ hù bọn đệ, trước giờ đại sư huynh đều không nỡ đánh bọn đệ nhé!" Khoan đã, đột nhiên bọn họ phát hiện có điểm không thích hợp, gì cơ? Đại sư huynh cùng đi với ai? Mặt Lục sư đệ lộ vẻ hoảng sợ: "Sư tỷ, tỷ nói đại sư huynh cùng đến đây với ..... ai? Lam Nhị công tử á?"
Giang Yếm Ly vẻ mặt tươi cười gật đầu, nói: "Lam Nhị công tử và a Tiện trên đường tới đây." Nghe vậy, mấy sư huynh đệ đều sững sờ chết trân tại chỗ, chân nhấc lên không hạ xuống, tay giơ lên không biết rút về, khá giống một đám tượng đá, đủ các sắc thái, nhìn rất buồn cười.
"Vậy ...... chúng ta có cần phải yên tĩnh một chút không?" Thật lâu sau, Lục sư đệ yếu ớt hỏi. Đối với câu hỏi này, Giang Yếm Ly vẫn là có chút nghiêm túc ngẫm nghĩ một lát. Lam Vong Cơ dù sao cũng là người của Lam gia, hẳn là không thích ồn ào lắm, huống hồ hiện giờ thân phận của y đặc biệt, phần lễ nghĩa này vẫn phải coi trọng.
Giang Yếm Ly nói: "Các đệ đó, chú ý đúng mực là được rồi. À, ta nhớ ra còn có chuyện chưa nói với các đệ." Chuyện Lam Vong Cơ đã là hôn phu của đại đệ tử người đứng đầu Liên Hoa Ổ, bọn họ vẫn chưa nói cho các môn sinh. Lần này nếu Lam Vong Cơ sắp đến đây làm khách, vậy cũng nên cho bọn họ biết.
Các thiếu niên vừa nghe thấy có chuyện mình chưa biết, lập tức tinh thần tỉnh táo: "Chuyện gì thế? Là chuyện của đại sư huynh sao?"
"Ừ," Giang Yếm Ly nhẹ nhàng gật đầu, "Ta nói với các đệ nè, hiện giờ Lam Nhị công tử với a Tiện chính là ....."
"Là?" các thiếu niên không tự chủ được ghé sát về phía trước.
"Là đạo lữ." Giang Yếm Ly nói ra khỏi miệng ba chữ tiếp theo. Các thiếu niên lại một lần nữa hoá đá, gì cơ? Đạo lữ á? Ồ, hoá ra là đạo lữ hả .... "Đạo lữ?! Đây đây đây ......" Mấy sư huynh đệ cảm thấy có thể là mình nghe lầm.
"Lục sư đệ, đại sư huynh là nam tử đúng không?" Tam sư đệ ngơ ngẩn hỏi Lục sư đệ. Lục sư đệ tuy tuổi nhỏ, nhưng không ngốc, vẫn có khả năng phân biệt giới tính. Cậu ta lắp bắp nói: "Phải, đúng vậy ...."
"Sư tỷ?" Các thiếu niên đồng loạt quay đầu nhất trí hỏi Giang Yếm Ly, "Đại sư huynh và, và Lam Nhị công tử đều là nam tử mà! Bọn họ làm sao có thể ở bên nhau?"
Giang Yếm Ly khẽ thở dài, nhẹ giọng nói: "Giữa bọn họ có tình cảm, có duyên nợ, Nguyệt lão nối dây tơ hồng cho bọn họ, tất nhiên để cho bọn họ ở bên nhau."
"Lúc đầu ta cho rằng bọn họ là bạn bè ......."
"Hèn chi lúc Xạ Nhật Chi Chinh, nhị sư huynh nhắc đến đại sư huynh luôn bày ra bộ dạng ngứa răng, đáng tiếc chúng ta không ở doanh trại đó của nhị sư huynh."
"Đứng nói là ngươi còn không ở đó, ngay cả ta ở doanh trại đó, cũng không nhìn ra đại sư huynh và Lam Nhị công tử có chỗ nào kỳ lạ."
"Sư tỷ, tỷ còn không nói cho bọn đệ biết sớm một chút!"
Giang Yếm Ly cười nói: "Ta muốn nói sớm cho các ngươi, nhưng mà ......"
Lời còn chưa dứt, đã bị tên sư đệ nghịch ngợm kia cắt ngang: "Đại sư huynh của chúng ta cả người là một kẻ đầu gỗ vừa ngơ vừa ngốc, xác định là Lam Nhị công tử bắt cóc đại sư huynh của chúng ta."
Giang Yếm Ly: "......"
Một tên sư đệ khác nói một cách chắc nịch: "Sư tỷ cũng biết rồi, đại sư huynh của chúng ta trì độn như vậy, không chừng bị bắt cóc cũng không biết!"
Giang Yếm Ly miễn cưỡng mỉm cười nói: "Nhưng a Tiện hắn ...."
"Được rồi, sư tỷ không cần nói thêm đâu, chúng ta nhất định sẽ nhìn chằm chằm Lam Nhị công tử và đại sư huynh!"
Giang Yếm Ly: "Nhưng ......"
Lúc này, một người ở phía sau hai tên sư đệ âm u lên tiếng: "Ta thật sự là một KẺ, ĐẦU, GỖ vừa ngơ vừa ngốc hả."
Hai tên sư đệ toàn thân cứng đờ, mới phát hiện ra các sư huynh đệ mới vừa rồi còn nhảy nhót như các tia lửa giờ phút này giống như bị thuật cấm ngôn của Lam gia làm cho yên tĩnh vậy. Hai người vặn cái cổ cứng còng, chậm chạp xoay người lại.
Người lên tiếng còn không phải là đại sư huynh - kẻ đầu gỗ vừa ngơ vừa ngốc ở trong miệng bọn chúng hồi nãy hay sao. Khoé miệng Nguỵ Vô Tiện vương ý cười, hai tròng mắt đỏ sậm, Trần Tình xoay vòng trong tay như sắp sửa bay lên, toàn thân đều lộ ra hơi thở nguy hiểm. Mà Lam Vong Cơ ở phía sau hắn tuy rằng mặt vô biểu tình không hề thay đổi, nhưng nhìn thế nào cũng khiến người ta cảm thấy hoảng sợ.
Các sư huynh đệ vội vàng vây quanh, hai tên sư đệ vừa nãy nói chuyện cười rộ lên thật là lưu manh, đồng thanh nói: "Đại sư huynh à! Chuyến này huynh đi, có biết chúng ta nhớ huynh thế nào không! Tựa như trăng sáng trước giường, mẫu thân trước cửa sổ, mong nhớ! Cực kỳ ....."
Lời này tại sao càng nghe càng không đúng, tên sư huynh ở bên cạnh lớn tuổi hơn cậu ta vội vàng huých vào sườn cậu ta, trên mặt toàn vẻ làm lành: "Sư huynh, chúng ta thuận miệng nói lung tung, thuận miệng nói lung tung, ha ha ha ha ha ....." Các sư huynh đệ đứng một bên nín cười đến mức mặt mũi đỏ bừng: Cho các ngươi nhanh mồm nhanh miệng, lần này gặp báo ứng rồi nhé!
"Ồ ...." Nguỵ Vô Tiện làm như suy nghĩ gì đó gật gật đầu, "Nếu như vậy, ta đại nhân đại lượng, sẽ không tính toán với các ngươi." Hai người này vội vàng gật đầu vâng dạ, đồng thời trong lòng thầm đổ mồ hôi cho mình.
Nguỵ Vô Tiện hơi mỉm cười, chuyển mắt nhìn về phía Giang Yếm Ly, nhẹ giọng gọi: "Sư tỷ." Giang Yếm Ly tuy đã có chuẩn bị, nhưng lúc này nhìn thấy hình dáng gầy guộc mảnh dẻ của hắn, cũng với vẻ u buồn khó che giấu trong mắt, vẫn là không nhịn được tim rung lên một cái.
"A Tiện, Lam Nhị công tử, chúng ta đi vào trước đã." Giang Yếm Ly mỉm cười nói. Các sư đệ vừa nghe thấy, lập tức hưng phấn vây quanh bọn họ cùng đi vào, hoặc nói đúng hơn là vây quanh Lam Vong Cơ, rõ ràng đã quên mất câu nói "Phải yên tĩnh một chút" lúc hồi nãy. Lam Vong Cơ hơi hiện ra vẻ hoang mang ngơ ngác, quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Nguỵ Vô Tiện cho y một ánh mắt trấn an, vì thế Lam Vong Cơ đành phải cả người cứng ngắc bị đám đệ tử của Liên Hoa Ổ vây quanh đi ở phía trước, mấy sư huynh đệ cười thật là vui vẻ, hình như còn hỏi y mấy câu.
Đợi bọn họ đi xa một chút, Giang Yếm Ly mới mở miệng nói: "A Tiện, tại sao bất cẩn như vậy?"
Nguỵ Vô Tiện nhỏ giọng nói: "Sư tỷ ......"
"Ngươi đó ..... phải biết quan tâm đến bản thân một chút chứ." Giang Yếm Ly bất đắc dĩ cười, "Tin ngươi hôn mê vừa đưa đến Vân Mộng, chúng ta còn chưa thấy thư, lại bị a Trừng thấy được. Tính tình của đệ ấy ngươi cũng biết, suýt nữa lao tới Cô Tô ngay lập tức đấy."
Nghe xong, Nguỵ Vô Tiện vừa định mở miệng. Liền nghe cách đó không xa truyền đến lời nói như thể ăn thuốc súng của Giang Trừng: "Ta đương nhiên muốn lao tới Cô Tô xem thử, sợ ngươi tắt thở nhanh chóng! Rốt cuộc tỉnh rồi hả?"
Nguỵ Vô Tiện liếc mắt nhìn y một cái, không chút khách khí nói: "Tỉnh rồi, ta không nỡ làm đau lòng Lam Trạm nhà ta thôi." Nghe cụm từ "Lam Trạm nhà ta" này, Giang Trừng chỉ cảm thấy trong đầu vang lên âm thanh cảnh báo, chân bước hụt một cái, vất vả bình tĩnh lại, nhìn về hướng Lam Vong Cơ vừa đi vào, "Phải, Lam Nhị công tử nhà ngươi chính là báu vật." Y cười lạnh một tiếng.
"Đương nhiên." Nguỵ Vô Tiện hơi mỉm cười.
"Còn cãi nhau à. Cha mẹ đều đang chờ bên trong, chúng ta nhanh đi vào." Giang Yếm Ly che miệng cười. Giang Trừng lập tức dán sát đến chỗ Giang Yếm Ly, nói: "Biết rồi, a tỷ." Nguỵ Vô Tiện ở một bên, lại trầm mặc xuống.
Ba người đi vào đại sảnh, liền thấy Lam Vong Cơ đã ngồi xuống, đang nói chuyện với Giang Phong Miên, mà chỗ của Ngu Tử Diên lại không nhìn thấy bà, Giang Yếm Ly nói: "A Tiện, lúc trước mẹ dưỡng bệnh khoẻ trở lại, bèn dẫn một số đệ tử đi ra ngoài."
Nguỵ Vô Tiện "Dạ" một tiếng, nói: "Ta biết rồi, sư tỷ."
Giang Trừng ở một bên nói: "May mà mẹ không ở đây, bằng không nhìn thấy bộ dạng này của ngươi, lại mắng ngươi." Nghe vậy, Nguỵ Vô Tiện chẳng chút để ý cười cười, nhận lấy một trận nghiến răng nghiến lợi của Giang Trừng.
"A Anh đã trở lại rồi." Lúc này, Giang Phong Miên ở vị trí chủ toạ mỉm cười nói, thoạt tình tâm tình khá tốt. "Giang thúc thúc", "Cha", ba người tiến lên hành lễ.
Giang Phong Miên nhìn hai thiếu niên hiện giờ đã gần như trưởng thành, trong lòng không khỏi cảm thán. Bọn chúng đều sắp cập quan rồi, huống hồ là Giang Yếm Ly chẳng bao lâu nữa sẽ xuất giá. Thời gian trôi qua thật mau, người làm cha như ông đây, thật đúng là không thể nào giữ lại sự ngây thơ của bọn chúng khi còn nhỏ.
"Đều đã trưởng thành rồi." Giang Phong Miên thở dài, không biết phải nói gì, chỉ có lắc đầu thở dài, xua đi nỗi buồn trong lòng.
Giang Yếm Ly dịu dàng nói: "Cha, chúng con ở trước mặt cha vẫn còn là trẻ con mà."
Giang Phong Miên xua xua tay: "Haizz, già rồi, cứ luôn thương xuân bi thu. Không nhắc tới mấy chuyện này nữa, đều ngồi xuống đi." "Dạ", dứt lời, đợi mọi người đều đã ngồi xuống, ông mới bưng chén lên nhấp một ngụm trà.
..........
Cho đến khi ăn cơm xong trở về phòng, hai người ngồi đối diện nhau, Lam Vong Cơ mới hỏi Nguỵ Vô Tiện: "Không vui à?"
Im lặng không nói gì một lát, Nguỵ Vô Tiện cười lên một tiếng, nói: "Lam Trạm, nếu ngươi đến một nơi hoàn toàn xa lạ, người nơi đó đều biết ngươi, nhưng ngươi lại không biết bọn họ, thì ngươi sẽ làm thế nào?"
Lam Vong Cơ nói: "Vì sao hỏi như thế." Dừng một chút, y lại đáp: "Có lẽ, sẽ tìm cách rời đi."
Nguỵ Vô Tiện nhìn chằm chằm vào hai mắt y: "Nhưng ngươi không thể, cũng không có cách nào rời đi thì sao?"
Lam Vong Cơ do dự đáp: "Ta ...... chưa từng trải qua, không biết."
Nguỵ Vô Tiện cười khổ một tiếng, thế nhưng lại không có lời gì để nói. Lam Vong Cơ cầm lấy tay của người bên cạnh khẽ siết chặt, thấp giọng gọi: "Nguỵ Anh."
"Lam Trạm, đừng lo lắng. Ta chỉ là ..... hỏi một chút mà thôi."
Cô đơn đến lúc này, không ai nhận biết hắn.
————————————————
Hắn cứ đứng ở đó, nhìn người đến người đi ở thế giới bên ngoài, nhìn tiếng cười rộn ràng ở thế giới bên ngoài.
Chỉ nhớ lần đầu gặp gỡ, quay đầu một cái, lại không có ai.
Nghe thấy bách quỷ cùng khóc, không nghe thấy người xưa khóc thầm.
Hình như có tiếng gọi, hình như có tiếng cười, giật mình quay đầu lại, là quỷ ảnh trùng điệp.
Chỉ nhớ sau đó, quay đầu một cái, lại không có ai.
Nghe thấy bách quỷ nỉ non, không nghe thấy người xưa nói mớ.
Chợt mở mắt, rơi vào vực sâu vạn trượng.