Giọng nói rơi xuống, Nguỵ Vô Tiện làm như nhớ ra gì đó, quét đi sương mù trong mắt, khoé miệng cong lên, nụ cười trên mặt xuất hiện trở lại, chống cằm nhìn Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, lúc ở Cô Tô có phải ta từng nói, muốn dẫn ngươi đến Vân Mộng chơi hay không?" Biết hắn cố ý nói sang chuyện khác, Lam Vong Cơ hơi gật đầu.
Nguỵ Vô Tiện bĩu môi, nói: "Nhưng khi đó Lam Nhị ca ca từ chối rất quyết đoán nha." Lời này ngược lại khiến Lam Vong Cơ nghe thấy mà ngại ngùng. Nguỵ Vô Tiện trước đây luôn thích giở ra mấy chiêu trò chọc ghẹo y, bởi vậy y đối với người này luôn là dễ xấu hổ dễ tức giận, lời ra khỏi miệng cũng hơi nhanh, không ngờ hắn còn nhớ.
Nguỵ Vô Tiện thấy bộ dạng Lam Vong Cơ mấp máy môi, nhưng lại không nói ra được lời nào, có vẻ hơi mất tự nhiên, lại đảo mắt nhìn sang lỗ tai y, quả nhiên, lỗ tai đỏ lên. Nguỵ Vô Tiện rất thú vị đưa tay lên sờ vào lỗ tai Lam Vong Cơ, khiến cho y vô thức dịch sang bên cạnh, nhẹ giọng trách mắng: "Đừng nghịch."
Thấy y như thế, Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Thế nào, còn xấu hổ như vậy à? Lúc trước cứng rắn bế ta về như vậy, tại sao không thấy ngươi ngại ngùng hả?" Nghĩ hắn khi đó đúng lúc phát bệnh, giành giật sự sống, Lam Vong Cơ cố tình dùng sức lớn hơn, để hắn không tránh thoát được, đành phải yên phận ở trong lòng ngực người ta.
Lam Vong Cơ người này nha, là càng xấu hổ càng không mở miệng, càng sốt ruột càng không biết làm sao mở miệng, bởi vậy chỉ có thể ngồi yên, mím môi nhìn hắn, ánh mắt lập loè. Nếu tiếp tục chọc ghẹo, sợ rằng thật sự sẽ chọc cho người ta nóng nảy. Nguỵ Vô Tiện ngừng hành vi xấu xa, nói: "Được rồi được rồi, không chọc ngươi nữa. Vậy ..... chúng ta đi ra ngoài, được không?"
Lam Vong Cơ khẽ thở phào một hơi, nói: "Được".
Nghe vậy, Nguỵ Vô Tiện nhẹ nhàng cười, nắm tay Lam Vong Cơ, kéo người lại, nói: "Đi!"
Đi ra ngoài cửa, trùng hợp gặp các sư đệ của Nguỵ Vô Tiện đi ngang qua. Các sư đệ thấy Nguỵ Vô Tiện lôi kéo Lam Vong Cơ, đều âm thầm ngứa răng một trận, luôn cảm thấy đại sư huynh của bọn chúng ở trước mặt Lam Vong Cơ biểu hiện rất là ....... hoạt bát?
"Đại sư huynh cùng cô gia đi đâu thế? Dẫn bọn đệ theo với!" Mấy người cười hì hì chắn trước mặt Nguỵ Vô Tiện. Bước chân Nguỵ Vô Tiện dừng lại, liếc nhìn bọn chúng một cái, ngay sau đó đưa tay vỗ lên đầu của Tam sư đệ ở phía trước. Tam sư đệ liền che đầu mình lại, khoa trương kêu thảm thiết một tiếng.
"Ta muốn cùng Lam Trạm đi ra ngoài chơi riêng, các ngươi đi theo là muốn quấy rối sao?" Nguỵ Vô Tiện mỉm cười nói. Thật sự bị hắn nói trúng, mấy người chột dạ một hồi, không dám nhìn thẳng hắn. Tam sư đệ thả tay đang ôm đầu xuống, ho mạnh vài tiếng.
Mấy sư huynh đệ hiểu ý, Ngũ sư đệ: "À, đệ đột nhiên nhớ ra buổi tối cô gia và đại sư huynh muốn dẫn bọn đệ đi săn đêm. Để không mất mặt trước cô gia, bọn đệ vẫn là .... vẫn là đi tu luyện thôi! Vừa rồi không phải Nhị sư huynh kêu chúng ta đến giáo trường sao!"
Mấy sư huynh đệ lập tức phối hợp gật đầu, phụ hoạ, "Phải ha phải ha!" "Đúng vậy, sao ta quên vụ này chớ!" "Ồ! Ta nhớ ra rồi, sư đệ, chúng ta đi nhanh đi!" "Đúng đúng đúng, lát nữa chắc Nhị sư huynh lại dạy dỗ chúng ta!"
Lam Vong Cơ từ đầu đến cuối không nói một lời: "......"
Xác thật là có chuyện đi săn đêm này, hồi nãy trò chuyện ở đại sảnh một hồi liền nói tới phương diện này. Nói là để gia tăng tình cảm, mấy sư huynh đệ đề nghị để Lam Vong Cơ dẫn bọn chúng đi săn đêm một lần. Giang Trừng lúc ấy ở một bên khoé miệng run rẩy điên cuồng, Giang Yếm Ly và Giang Phong Miên ngược lại vui mừng cảm thấy đề nghị này khá tốt, Nguỵ Vô Tiện cũng không có ý kiến gì.
Vì thế chuyện này cứ thế quyết định xong.
Nguỵ Vô Tiện cười một tiếng, hỏi Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, sẽ không mất tự nhiên chứ?"
Lam Vong Cơ lắc đầu, chẳng qua mới quen thì có chút khẩn trương thôi, hiện giờ ..... chắc là không sao.
Nguỵ Vô Tiện gật gật đầu, cười nói: "Ngươi đừng lo lắng, bọn chúng tuy rằng bình thường hơi lười biếng, nhưng vẫn có năng lực tự bảo vệ mình." Dứt lời, liền lôi kéo y đi ra ngoài, động tác có chút thân mật, làm cho các môn sinh trong Liên Hoa Ổ đua nhau nhìn sang bên này, cứ muốn đùa giỡn vài câu.
Nguỵ Vô Tiện thoạt nhìn cũng rất là thích ứng. Nhưng Lam Vong Cơ có thể nhận ra, hắn hơi có ý muốn bỏ tay ra. Tới cửa rồi, Nguỵ Vô Tiện quả thực định bỏ tay ra. Lam Vong Cơ lập tức dùng sức, trở ngược nắm lấy tay hắn, đi về phía trước, đưa lưng về phía hắn nói: "Không được buông ra."
Nguỵ Vô Tiện sửng sốt, cho đến khi bị y nắm tay đi một đoạn mới phản ứng lại, "phụt" cười, nói: "Hàm Quang Quân, còn muốn mặt mũi hay không vậy?"
Im lặng không nói gì một lát, Lam Vong Cơ nhỏ giọng nói: "Không quan trọng bằng ngươi."
Chỉ một câu như vậy, Nguỵ Vô Tiện lại nghi ngờ mình nghe nhầm: "Cái gì?" Hắn hỏi lại, nhưng Lam Vong Cơ không đáp lại gì cả, ngược lại nắm tay hắn chặt hơn một chút.
Lúc này chợ Vân Mộng rất náo nhiệt, hai người không thể cùng đi, Lam Vong Cơ đành phải buông tay ra.
Một lão bán hàng rong đang mân mê trái cây trong sọt, chợt nhìn thấy Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ, "Nguỵ công tử, đã lâu không thấy ngươi trở về đó nha! Vị công tử tuấn tú này là bạn của ngươi à?"
Nguỵ Vô Tiện cười nói với ông ấy: "Đã lâu không gặp, lão bá. Vị này chính là Hàm Quang Quân, chúng ta mới từ Cô Tô trở về!"
Lam Vong Cơ gật đầu về hướng ông lão, nói: "Tại hạ là Lam Vong Cơ."
Lão bá đã từng nghe nói đến người tên Lam Vong Cơ này, nhưng chưa từng gặp người nào có bề ngoài đẹp như trích tiên giống như người trước mắt đây, bởi vậy không hề nhận ra y. Bây giờ nghe y tự giới thiệu mình, liền vội vàng gật đầu, nhiệt tình lấy ra hai trái cây trong sọt đưa cho bọn hắn, nói: "Lão đây không có gì chiêu đãi các ngươi, chỉ là cây trong nhà nhiều, trái cũng nhiều, lấy hai trái mời các ngươi ăn. Yên tâm, trái này không chua, ngọt đấy!"
Lam Vong Cơ định từ chối, Nguỵ Vô Tiện đã hành động trước y một bước, nhận lấy hai trái cây, cười thật là trong veo: "Đa tạ lão bá! Đợi đài sen trong ao nhà ngài chín, ta đi hái mấy cái tặng cho ngài!"
Hắn vừa nói xong câu này, lễ nghĩa giữa hai người lập tức chẳng còn chút xíu nào. Ông lão cười mắng: "Ấy chớ! Lão đây trồng mấy cây sen đó không dễ dàng, bị ngươi hái xuống còn muốn dùng để tặng lại ta, không được không được. Nhóc con nhà ngươi vẫn thiếu đánh như vậy, đi nhanh đi, đi nhanh đi!"
Thấy vậy, Nguỵ Vô Tiện liền cười nói: "Vậy chúng ta đi trước, lão bá đừng nhớ ta nha." Ông lão lại cười mắng một tiếng, cầm đòn gánh lên, giả vờ định đánh hắn, Nguỵ Vô Tiện liền kéo Lam Vong Cơ nhanh chóng chạy đi.
Sợi dây cột tóc màu đỏ ở trước mặt bay phất lên cao rồi rơi xuống, Lam Vong Cơ mím môi, nhìn người đằng trước, trong mắt dâng lên ý cười nhẹ nhàng.
Thật ra hai người chạy cũng không xa lắm, vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng của ông lão ở phía sau. Nguỵ Vô Tiện xoay người, vẫy vẫy về hướng ông lão, một vệt đỏ rực ở đuôi mắt. Ông lão gật gật đầu, vui tươi hớn hở cười rộ lên. Thấy người đã đi khuất rồi, vẫn còn tự mình lẩm bẩm: "Già rồi, mắt không còn tốt nữa. Vừa rồi nhìn nhầm hay sao? Mắt Nguỵ công tử tại sao lại đỏ như thế chứ ....."
Nguỵ Vô Tiện kéo Lam Vong Cơ lang thang đi dạo không có mục đích trên đường phố, trong lúc đó liên tục có người chào hỏi bọn hắn, cũng có người chú ý đến đôi mắt của Nguỵ Vô Tiện, dù sao cũng là lo lắng thân thể của hắn có phải xảy ra vấn đề gì hay không, nên hỏi thêm vài câu. Sau khi nghe Nguỵ Vô Tiện thề hứa bảo đảm rằng mình tuyệt đối không có việc gì, bọn họ mới cười nói yên tâm.
Bỗng nhiên thấy bên đường có một ông lão bán hồ lô, Lam Vong Cơ liền nói với Nguỵ Vô Tiện: "Ở đây chờ ta." Nghe vậy, Nguỵ Vô Tiện tuy rằng thắc mắc, nhưng vẫn gật gật đầu, ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ.
Rất nhanh, Lam Vong Cơ đã trở lại. Nguỵ Vô Tiện thấy y từ đầu phố bên kia đi tới, trong tay cầm một cây kẹo hồ lô. Hắn biết ông lão bán kẹo hồ lô kia, kẹo hồ lô ông ấy làm ăn rất ngon.
Lớp vỏ đường mỏng và giòn tan, là dùng đường cục bỏ thêm hải đường nhuộm thành màu đỏ tươi đẹp. Sơn tra trái nào trái nấy tươi rói, chua là chắc chắn chua đến mức khiến người ta giật bắn cả người, nhưng vị ngọt của lớp vỏ đường hoà cùng vị chua của sơn tra, trở thành món kẹo hồ lô chua chua ngọt ngọt ngon miệng.
Vừa rồi hắn cũng không nhìn thấy.
Lam Vong Cơ đã xuyên qua đám đông đi đến trước mặt Nguỵ Vô Tiện, đưa kẹo hồ lô trong tay cho hắn, nói: "Muốn ăn không?" Y hiểu Nguỵ Vô Tiện. Nếu kẹo hồ lô này đã mua, Nguỵ Vô Tiện đương nhiên không có lý nào không nhận, "Hàm Quang Quân đưa, tất nhiên muốn ăn." Nguỵ Vô Tiện nhướng mày cười, nhận lấy kẹo hồ lô.
Ánh mắt Lam Vong Cơ nhúc nhích, nhưng chỉ nhàn nhạt "Ừm" một tiếng.
Nguỵ Vô Tiện đột nhiên hỏi: "Lam Trạm, vì sao ngươi nghĩ đến mua cái này?"
Im lặng một lát, Lam Vong Cơ điềm đạm đáp: "Có lẽ ngươi thích."
Nguỵ Vô Tiện "Ồ" một tiếng thật dài, nói: "Hoá ra đây là ngươi mua để dỗ ta vui vẻ à?"
Vốn tưởng rằng Lam Vong Cơ sẽ xấu hổ đến mức quay đầu không để ý đến hắn, không ngờ người này lại khe khẽ nói: "Ừm, phải." Không chọc được người ta xấu hổ, ngược lại khiến cho trái tim mình đập thình thịch.
Lam Vong Cơ nhìn hắn có chút rối loạn cúi đầu cắn một miếng sơn tra, ý cười xẹt qua trong mắt. Người đi đường đi ngang qua, đều không nhịn được nhìn cặp đôi này thêm vài cái. Bầu không khí an tĩnh, mập mờ giữa hai người lan tràn.
Một lát sau, Nguỵ Vô Tiện đưa cây kẹo hồ lô thiếu một trái đến bên miệng Lam Vong Cơ, nói: "Thử một tí?"
Lam Vong Cơ do dự vài giây, sau đó lắc đầu, nói: "Ta không thích ăn ngọt."
Không nghĩ tới Nguỵ Vô Tiện rút tay về, rũ mắt xuống, nhỏ giọng "Ờ" một tiếng, làm như không còn cảm thấy hứng thú với cây kẹo hồ lô này nữa. Nhìn bộ dạng dường như rất mất mát của hắn, trái tim Lam Vong Cơ rung lên, cho rằng hắn buồn lòng, vội nâng tay lên, đang định nói thêm vài câu, thì nghe thấy hắn khẽ nói: "Thì ra Lam Trạm ngươi ..... không biết kẹo hồ lô có vị chua ha."
Lam Vong Cơ: "....." cạn lời một hồi, y chợt nắm lấy tay Nguỵ Vô Tiện, đưa cây kẹo hồ lô đến bên môi, cắn trái sơn trà kế tiếp, vị chua ngọt lập tức lan toả khắp trong miệng. Thấy y như thế, Nguỵ Vô Tiện lại cong khoé miệng lên, cười nói: "Thế nào, ăn ngon không, có phải có vị chua hay không?"
Trong miệng Lam Vong Cơ đang nhai sơn tra, không thể nói, đành phải gật đầu. Mùi vị của cây kẹo hồ lô này đúng là khá ngon, chẳng qua từ nhỏ đến lớn y đều không ăn đồ ngọt gì mấy, bởi vậy không thể nói là ghét loại đồ ăn này, nhưng xác thật là không thích.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Đúng không, khi đó ta lại thích ăn món này." Nói xong, hắn liền nắm tay Lam Vong Cơ quay trở về.
Lúc đó tuổi còn nhỏ, vân du ở bên ngoài cùng với cha mẹ. Nhưng không phải đi trên con phố này, rốt cuộc là con phố nào, hắn không nhớ nổi. Lúc đó hắn thích nhất kẹo hồ lô màu đỏ rực này, mỗi khi nhìn thấy đều thèm đến suýt chảy nước miếng.
Hình dạng của cha mẹ không nhớ rõ nữa, nhưng những chuyện xưa cũ đó ngược lại vẫn có thể nhớ được một hai chuyện. Nguỵ Vô Tiện nghĩ như vậy, lại cắn một miếng kẹo hồ lô.
"Haizz"
Bên tai bỗng vang lên tiếng ai đó thở dài, có chút không phân biệt được nam nữ. Nguỵ Vô Tiện dừng ngay bước chân lại, quay đầu, xung quanh không có ai ở gần, nhưng tiếng thở dài nhẹ nhàng kia làm như vang lên sát bên tai hắn.
Phát hiện Nguỵ Vô Tiện không thích hợp, Lam Vong Cơ lên tiếng gọi: "Nguỵ Anh?"
Nguỵ Vô Tiện ngẩn người một lát, rất lâu sau mới quay đầu lại, nhìn Lam Vong Cơ, bất chợt cong môi cười lên, cười đến có chút bất lực.
"Lam Trạm." Hắn nhẹ giọng nói: "Không có gì, trở về thôi."
Lam Vong Cơ mím môi, cuối cùng chỉ nói: "Được."
Lúc trời chạng vạng.
Mọi người đã ăn cơm tối xong, Giang Trừng làm tông chủ, đương nhiên là phải đi xử lý công việc chưa làm xong. Còn Giang Yếm Ly thì bị một đám thiếu niên vây quanh hỏi đủ mọi thứ, ví dụ như chuyện của nàng và Kim Tử Hiên.
Bởi vì hôm nay Lan Lăng Kim thị đột nhiên đưa tới một rương lễ vật, ghi tên chỉ rõ muốn Giang Yếm Ly đích thân mở ra xem. Các thiếu niên không tham gia săn đêm ở một bên nhìn thấy, liền quấn lấy Giang Yếm Ly hỏi. Giang Yếm Ly hết cách với bọn chúng, đành phải ở lại.
Lam Vong Cơ dẫn một đám đệ tử Liên Hoa Ổ, đứng trước Giang Phong Miên. Phần lớn đám đệ tử này là mới chiêu mộ, an phận vô cùng, chỉ có Ngũ sư đệ Tam sư đệ đứng trước đội hình là nghiêng ngả trái phải, bộ dạng là đứng thế nào cũng không vững. Giang Phong Miên bất đắc dĩ mỉm cười, quay sang Lam Vong Cơ dặn dò: "Đám nhóc này hơi bướng bỉnh, nếu không nghe lời, ngươi cứ mắng bọn chúng, không cần ngại."
Lam Vong Cơ gật gật đầu, nói: "Vong Cơ hiểu rõ."
Giang Phong Miên mỉm cười gật đầu, giữa mày lại hiện ra một tia lo lắng, hỏi: "A Anh thế nào?" Nghe ông nhắc tới Nguỵ Vô Tiện, đám đệ tử phía sau Lam Vong Cơ đều không nhịn được ló đầu ra.
Tam sư đệ nói: "Đúng vậy, cô gia, tại sao đại sư huynh lại không vui?"
Ban đầu Nguỵ Vô Tiện cũng là muốn đi theo, nhưng bộ dạng âm u sau khi trở về này của hắn, thật đúng là không thích hợp đi ra ngoài, Lam Vong Cơ lo lắng hắn sẽ phát bệnh, nên kêu hắn ở nhà nghỉ ngơi.
Ló đầu ra phần lớn đều là đệ tử mới chiêu mộ của Liên Hoa Ổ, không phải đệ tử nội tông, đối với vị đại sư huynh Nguỵ Vô Tiện này cũng không hiểu biết, chỉ nghe nói hắn và Hàm Quang Quân của Cô Tô Lam thị là đạo lữ, hơn nữa thực lực rất mạnh. Bởi vậy bọn họ càng có rất nhiều điều tò mò về Nguỵ Vô Tiện.
Nghe bọn họ nhắc tới, vẻ mặt Lam Vong Cơ tối xuống, nhỏ giọng nói: "Hắn không chịu nói."
Buổi chiều khi Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ trở lại Liên Hoa Ổ, trạng thái của Nguỵ Vô Tiện liền không tốt lắm, hỏi hắn cũng không nói, mọi người sợ lại làm cho hắn nhớ tới chuyện gì đó thương tâm, cũng không dám hỏi nhiều, mà Nguỵ Vô Tiện sau khi ăn xong bữa tối là lập tức trở về phòng cùng với Lam Vong Cơ.
Nghe vậy, Giang Phong Miên khẽ thở dài, nói: "Các ngươi xuất phát đi."
Lam Vong Cơ cúi người thi lễ với ông, sau đó xoay người. Đám đệ tử phía sau y tự giác tránh ra một lối đi, để y băng qua. Lam Vong Cơ lưng đeo đàn Vong Cơ, hông treo kiếm Tị Trần, cứ thế đi ngang qua trước mặt đám đệ tử, thật ra thu hút không ít sự sùng bái.
Đợi Lam Vong Cơ đi đến cuối đội ngũ, đám đệ tử liền đồng loạt xoay người, đi theo Lam Vong Cơ ra phía cổng.
Giang Phong Miên đứng đó nhìn một hồi lâu, cho đến khi bóng dáng của bọn họ biến mất khỏi tầm nhìn, mới quay trở về.
—————————————————
Lời tác giả:
Về săn đêm:
Thật ra việc mấy sư huynh đệ kia đề nghị đi săn đêm chỉ là nói đùa, sau đó không ngờ cô gia của bọn chúng thật sự đồng ý, những người khác cũng không có ý kiến, chuyện này cứ thế được quyết định.
Về tiếng thở dài kia: Là ảo giác.
Về phần tiếp theo:
Chưa kết thúc, chưa kết thúc, bên dưới chương không có chữ "Hoàn" hoặc "End" nhé các tình yêu. Chỉ cần bên dưới chương không có mấy chữ đó thì có nghĩa là vẫn có phần tiếp theo.
Về trị bệnh:
Thật ra hắn đã thử tiếp nhận hiện tại, nhưng việc phát bệnh là không thể tránh khỏi. Mấy chương trước vẫn cần có Giải sầu hoàn, lúc phát bệnh sẽ dùng.