Mùa đông năm Phong Hòa đế bốn mươi ba, tuyết rơi lả tả, cả tòa cung điện được bao phủ bởi màu trắng, lại giăng đèn kết hoa. Tuyết đọng lại trên đèn lồng màu đỏ đặc biệt đẹp.
Buổi tối ở Đại Trịnh cực kỳ vui vẻ, nháo nhiệt.
Thúy lan thay nàng che dù, Đào Nguyệt An bọc một lớp áo choàng long chồn màu lam nhạt pha bạc thật dầy, tay giấu ở bên trong lén lút xoa xoa, mùa đông ở kinh đô thật là lạnh.
Lễ giao thừa hôm nay Đào quý phi chủ trì dạ tiệc trong cung, nàng là chất nữ của Đào quý phi, nữ nhi của đào tương dĩ nhiên là được mời.
Đào phu nhân bị cảm mạo mà vương ma ma tuổi đã lớn, thêm việc từ trẻ đã hay bệnh, vừa đến tháng 11 liền đi đứng không vững, mời bao nhiêu thái y đến cũng không đỡ, đến cùng thân thể già yếu không ngừng đau nhức, liền để cho thúy lan đi theo.
“Đại tiểu thư cẩn thận dưới chân.” Thúy lan đỡ nàng đi qua thềm đá, từ từ đi đến hướng đại điện.
Trên đường đi gặp phải mấy cáo mệnh phu nhân y phục chỉnh tề, tốp năm tốp ba tụ ở một chỗ, xì xào bàn tán, thấy nàng cùng thúy lan là từ tướng phủ đến, vội tránh sang một bên giống như đang né tránh sợ làm bẩn y phục, đợi nàng đi rồi lại vây lại một chỗ nói chuyện.
“Tướng công của ta… vừa mới bị giáng chức phái đi ra ngoại thành kinh đô, chỗ kia cực kỳ hoang vắng, nói khó một chút chính là chim không ỉa phân cũng không sinh trưởng. Buổi tối hôm qua, trong cung phái người tới thông báo phải tiến cung theo cùng, hằng năm đều có chuyện để bận tâm, thế mà qua một đem tóc ta đều muốn bạc trắng.”
“Nhà ta cũng vậy, năm sau nhậm chức phải đi đến chỗ Bắc Trường Thành kia, mùa đông gió thổi lạnh cắt da thịt. Ta thì không sao nhưng tiểu hài tử vừa mới đầy tháng, đường tàu đi mệt nhọc, không biết ăn có tiêu được hay không, cũng đừng…” nói đến, thanh âm có chút nghẹn ngào.
“Hai người các ngươi nên cảm thấy hài lòng chút đi, dù gì tánh mạng cũng được bảo toàn. Ngươi xem phu nhân của Chu thái úy, năm mới gần sang mà lại vắng bóng tướng công, người ta treo đèn kết hoa, nàng ta còn phải lén lút lo việc hậu sự. Đến cả con trai cũng không đi lại được, một người đột nhiên mất đi xương sống, về sau không biết phải sống như thế nào, hôm qua ta có lén đưa cho chút bạc giúp đỡ, đồ vật đáng giá trong phủ đều bị lấy đi, mấy di nương có dung mạo xinh đẹp đều bị bắt đi, các nàng ta còn muốn giữ lại đường sống. Chu phu nhân khóc đến mắt sắp mù…”
…
Thúy lan thận trọng nghe lén vài câu.
Nàng đi theo vương ma ma đã vài năm, có một số việc không cần phải nói đều có thể đoán được đại khái. Nghĩ đến một vài việc của hai người trong phủ lập tức liền đoán được tám phần là Đào Tương chèn ép Sở vương, thái hậu thì dốc lòng với triều thần.
Nói đên đều là tội nghiệt.
Thúy lan lắc lắc đầu, mang Đào Nguyệt An đi vào đại điện.
Trong đại điện đốt vài chậu ngân than ngự dụng, hơi không nồng lại ấm áp, Đào Nguyệt An thất thời cảm thấy như vòa xuân, mau chóng tháo dây thắt, đem áo choàng dày giao cho thúy lan cầm.
“Thần nữ tham kiến thái hậu nương nương, quý phi nương nương, đức phi nương nương.” Ngồi trong điện có không ít cáo mệnh phu nhân dẫn theo nữ nhi, sáu nữ quan, còn có một vài phi tần không được sủng ái.
“Ai gia vừa mới cùng quý phi nói về ngươi, còn nghĩ là bên ngoài tuyết rơi lớn nên bị trì hoãn trên đường đi.” Đức Trinh thái hậu chỉ xuống vị trí còn trống bên dưới, cung nữ lập tức nhanh chân đặt lên thêm một cái nệm tơ vàng êm, “Các ngươi mau đỡ tiểu thư ngồi xuống, đừng làm thiên kim của tướng quân mệt.”
“Tạ thái hậu nương nương.” Đào Nguyệt An bị sặc nên ngoan ngoãn ngồi trên ghế. Nàng mặc áo ngắn bằng gấm màu hồng đào, bên dưới là một cái váy thêu hoa màu hồng thạch lựu, bên hông đeo túi thơm thêu hoa màu vàng, phía dưới là lưới màu vàng. Màu sắc trông mềm mại, khóe miệng cười ngọt ngào.
“Quý phi, chất nữ của ngươi mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng nhìn xem sau này sẽ thành một mỹ nhân. Lúc trưởng thành, chỉ sợ là câu dẫn người khác. Ai gia thấy, đến lúc đó đội ngũ đến cầu hôn chắc sẽ đạp đổ cổng tướng phủ. Tướng quân chắc phải dùng tiền của hắn mới có được thừa dịp giá cả còn rẻ mua một cái cửa chắc chắn, chuẩn bị trước khi có tai họa.” thái hậu một quyền vỗ vào trên nệm, cảm thấy chưa đủ kỳ quái, vì vậy lại chuyển sang công kích Đào quý phi, phía dưới mấy cáo mệnh phu nhân cùng tiểu phi tần nhanh chóng che miệng, cùng cười mỉm.
Đây không phải là châm chọc Đào Tương vừa vơ vét nhà cửa của các đại thần dưới trướng thái hậu sao? Đào quý phi nhìn về chỗ phát ra tiếng cười mà trừng mắt, các nàng lập tức yên tĩnh, đặt khăn xuống ngồi nghiêm chỉnh.
“Chút chuyện nhỏ này không cần tốn công mẫu hậu để ý.” Đào quý phi nhìn về phía tiểu cô nương ngồi bên cạnh Doãn phu nhân ý tứ sâu xa, bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, “Cô nương của Doãn gia ngày thường mộc mạc như thế, có chuẩn bị mười mấy cánh cửa bằng đá cẩm thạch cũng không ai giẫm, sợ là ca ca đối với Doãn đại nhân được nhàn rỗi không khỏi hâm mộ.”
Vương đức phi mau chóng ôn ôn hòa hòa thêm dầu vào, “Cầu hôn đông như trẩy hội, tướng quân có thể có nhiều người để chọn lựa, chọn ra người tốt nhất để gả Nguyệt An cho, quan trọng là nô tì thấy chuyện buồn này cũng là một loại phúc khí, cầu cũng không được.”
Doãn phu nhân mặt mày lập tức xụ xuống, Tuyết Ninh ngồi bên nàng tuổi hơi lớn, lại lại cùng một đám thứ muội di nương nương ngày ngày đấu nhau, ban đêm cũng đấu, bà ta lập tức trừng mắt với Đào Nguyệt An một cái, tức giận quay đầu đi.
Nét mặt già nua của Đức Trinh thái hậu không nén được giận, nhưng lại không thể không mở miệng giải hòa, “Được rồi, chúng ta nãy giờ nói thao thao bất tuyệt, bọn nhỏ đã ngồi không yên. Đúng lúc tuyết vừa ngưng, trời quang đãng, để cho các hoàng tử, công chúa cùng các công tử, tiểu thư đi ra ngoài chơi tuyết dạo một vòng. Gần sang năm mới, liền không cần phải quan trọng lễ nghi cái gì hết.”
“Vâng.” Minh Như mang theo mấy cung nữ đi vào dẫn người ra ngoài.
Đào Nguyệt An cũng muốn đi, Vân Châu hiếm khi có tuyết rơi. Ở trong phủ thì bị vương ma ma quản, không để cho nàng lại gần đống tuyết, sợ nhiễm lạnh tổn hại thân thể. Nghĩ đến nàng liền nhìn về phía Đào quý phi, không biết bà có đồng ý hay không.
“Muốn đi chơi thì đi đi, coi chừng kẻo bị thương là được rồi.” Đào quý phi đối với nàng rất ôn hào, nét sắc sảo lúc nãy đều thu lại toàn bộ.
“Đa tạ nương nương.” Đào Nguyệt An đứng lên, mặc vào áo choàng thật dày, để cung nữ Minh Như dắt đi chơi.
Một đoàn trẻ con đều dẵm trên tuyết ở ngoài ngự hoa viên, ánh mắt của nàng xuyên thấu nhìn thấy Tần Sở Minh trong đám người, vừa định tiến lên chào hỏi, ánh mắt thấy được trịnh tông hi đứng cạnh hắn, nàng liền dứt khoác lui về sau hai bước.
Tiểu vương đã sớm chú ý tới nàng, mấy tên nhóc con trên đại điện kia đều chảy nước miếng, mắt gian mày chuột mà nghiêng mắt nhìn về phía tiểu Hạ Nguyệt nhà hắn. Đều tại nàng, ai bảo nàng hôm nay mặc đồ đáng yêu như vậy, da thịt trắng nõn nà, hắn cũng ngồi nghiêng mắt nhìn về phía nàng chằm chằm nha.
Ban đầu Tần Sở Minh đã cảnh cáo chính mình không thể lại cùng tiếp xúc với nữ nhi của Đào Tương. Có thể hắn cảm thấy ủy khuất, nhưng hắn đã cất bước đi tùy tiện nói một lời cáo biệt gì đó, miễn cho trong lúc xa cách một thời gian dài, tiểu Hạ Nguyệt ở trong kinh bị một đám sên theo đuổi, quên mất hắn. Ngộ nhỡ tới lúc nàng cập kê, mình còn chưa trở về…
Chuyển bước đi tới, rồi lại bất mãn lui về, không được. Tần Sở Minh khổ sở quay đầu đi giả bộ không thấy nàng.
“Chúng ta chơi trốn tìm được không?” Minh Như liên tục gợi ý ra vài trò chơi đều bị bác bỏ, cuối cùng nói ra một trò mà tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý, “Các ngài tìm chỗ trốn trong ngự hoa viên đi, nô tỳ đếm từ một tới một trăm liền đem người đến tìm các ngài.”
“Được.” Một đám nhóc con sau khi nghe xong đều xoải chân chạy đên ngự hoa viên.
“Một, hai, ba…” Đào Nguyệt An cũng không cố nói chuyện với Tần Sở Minh nữa, nàng nhanh chóng chạy đến ngự hoa viên, chuẩn bị tìm chỗ trốn.
Tần Sở Minh vốn là đi cùng với Trịnh Tông Hi đến đây, kết quả là lơ đãng, vừa lấy lại tinh thần nàng ta đã không thấy đâu, hắn nhanh chóng đuổi theo đến ngự hoa viên tìm người.
Đào Nguyệt An đi vào trong núi giả trốn, kết quả bên trong đã có người trốn, một tiểu nam hài mũi đỏ chảy nước ngoắc tay ra bộ hết sức hoan nghênh nàng, hù cho nàng suýt té ra.
Nhìn thấy trong bụi cây, bụi cỏ đều có người trốn, Đào Nguyệt An đi qua cây cầu đá nhỏ, cảm thấy Minh Như sắp dẫn người tới bắt, nhìn khắp nơi đều có người trốn.
Lúc nàng đang tập trung suy nghĩ, sau lưng đột nhiên bị người khác đẩy mạnh một cái. Đào Nguyệt An thân thể nghiêng một cái, sợ hãi hét lên rồi té xuống cầu đá. Mùa đông trên mặt nước kết một tầng bang, nàng trực tiếp phá vỡ tầng băng, rơi vào hồ nước đá lạnh.
Cách đó, Tần Sở Minh nghe thấy tiếng tiểu Hạ Nguyệt kêu lên sợ hãi, ngay cả đang tìm Trịnh Tông Hi hắn cũng chẳng còn quan tâm, nhanh chóng men theo nơi phát ra âm thanh đi đến. mặt băng trên ao sen bị vỡ một lỗ to, thời tiết lạnh, băng dần dần đông lại như ban đầu.
Tần Sở Minh dứt khoát dùng tay gỡ miếng băng mỏng ra, nhảy vào trong.
“Có chuyện gì xảy ra?” lúc Minh Như chạy đến, Trịnh Tông Hi đứng bên hồ sen không ngừng hướng về phía bên trong mà kêu, “Biểu ca, biểu, ngươi mau lên đây.”
“Minh Như, biểu ca rơi xuống, ngươi mau tìm người đến cứu hắn.” Trịnh Tông Hi lo lắng kéo tay áo của nàng, không ngừng chỉ vào mặt nước, “Nhanh lên kêu người đục băng ra, nếu không biểu ca không lên được.”
Minh Như kinh ngạc, vội vàng để mấy cung nữ biết bơi trước hết đục mặt băng ra.
Lúc mặt băng vừa được phá ra, Sở vương thế tử liền một tay đào mặt băng, đem một tiểu cô nương hôn mê đẩy lên. Cung nữ đứng ở bên muốn tiếp lấy, hắn không cho, nhưng mà nhìn lại, Minh Như cô cô chỉ sợ là đã gây ra tai họa, đây chẳng phải là Thừa tướng quân đại tiểu thư sao?