Bởi vì yến hội của quần thần cùng mệnh phụ, phi tần bị tách ra, Đào Tương nhất thời không biết đến việc này. Hắn vừa tiêu diệt được một đám người là vây cánh của thái hậu cùng Sở vương, mặt đầy xuân sắc đắc ý.
Một vài đại thần thấy thế cục hiện thời, sờ sờ cổ của mình lại nghĩ đến một nhà già trẻ, cố nén sự chán ghét, giơ bình rượu cầm trong tay lên, “Tướng quân mới thay Đại Trịnh của chúng ta loại trừ một nhóm tham quan, ô lại, hoàng thượng thật là có phúc, đem lại tin vui cho dân chúng, hạ quan kính đại nhân một ly.”
Đào Tương giơ bình rưởu lên, đêm nay các đại thần không ngừng nói lời xu nịnh khen tặng hắn, hướng hắn mà mời rượu quy thuận. Ai đến mời rượu hắn đều không cự tuyệt mà uống đến giờ, nhưng tửu lượng không khá lắm, uống vài bình liền thấy hơi say.
Hàng năm đều cảnh giác làm hắn ý thức được, mình không nên uống, vì vậy để bình rượu xuống.
Đại thần đứng đối diện hắn đỏ mặt, cho là mình đã chọc cho Đào Tương không vui, trong lòng bất ổn, sợ người bị đầu độc tiếp theo là mình.
Ngay lúc này, Thúy Hoa hầu hạ bên người Đào quý phi lén chạy vào kịp lúc, dựa vào Đào Tương nhỏ giọng nói, “Tướng quân, đại tiểu thư bị kẻ khác đẩy xuống nước, lúc này đã bất tỉnh ở trong cung của quý phi nương nương. Tình hình là đang sốt cao, đầu bị đập vào sưng to. Quý phi nương nương để nô tỳ đến hỏi ý tứ người.”
Đào Tương vốn đã hơi mơ hồ, hắn lập tức thanh tỉnh, mặt ửng đỏ dần biến mất, “Ai làm hại?”
Thúy Hoa đem mọi chuyện thuật lại một lần, cuối cùng nói, “Nương nương nói còn chưa điều tra rõ, nhưng cảm thấy đáng nghi nhất là Ngũ công chúa.”
“Hừ.” Đào Tương hiển nhiên không tin. Hắn đột nhiên đứng dậy, sắc mặt nặng nề dọa người, làm cho mấy đại thần ở xung quanh lần lượt nhìn sang, ngay cả Phong Hòa đế ngồi trên cao cũng cảm thấy, “Đào ái khanh đã uống quá nhiều rượu, thân thể khó chịu chăng? Trẫm để Lý Đồng dẫn ngươi đến chính viện nghỉ ngơi một chút.”
“Hoàng thượng, người nên sai người chạy đến Cảnh Đức điện một chuyến đi.”
“Cảnh Đức điện? Là quý phi thân thể không khỏe?” Phong Hòa đế đang mỉm cười trong nháy máy liền cứng lại, hắn vội vàng đứng dậy, “Lý Đồng, bãi giá Cảnh Đức cung, trẫm đến xem nàng một chút, đang yên đang lành như thế nào lại nói bệnh liền bệnh.”
“Hoàng thượng, vi thần tự nhận đối với hoàng thượng tuyệt đối trung thành, làm việc tận tâm, tận lực, tin vào điều này, hoàng thượng cùng các vị quan thần đang ngồi đây đã quá rõ rồi.” Đào Tương nói ra từng chữ uy nghiêm, đại thần phía dưới ở trong lòng thầm mắng hắn đến thảm thiết, ngoài mặt thì lại gật đầu liên tục, luôn miệng nói, “Tướng quân là cánh tay đắc lực của hoàng thượng.”
“Ái khanh, nhưng là có chuyện gì không tiện mở miệng chăng? Cho dù là chuyện gì, ngươi cứ nói, đừng ngại.” Phong Hòa đế thấy Đào quý phi không có chuyện gì, liền an tâm ngồi xuống.
“Khởi bẩm hoàng thượng, năm trước, thần tra ra một nhóm người thừa dịp thu hoạch cuối mùa mà trắng trợn bóc lột dân chúng, tham ô quốc khố chính là những kẻ nịnh thần đó. Không ngờ bị người khác âm thầm ghi hận trong lòng, không thể ra tay với vi thần liền ra tay với nữ nhi của thần, mượn chuyện này để xả giận.” trải qua bao nhiêu năm giả vờ diễn, hắn bày ra một bộ mặt cha hiền thương tiếc nữ nhi đến xuất chúng. Các đại thần đều nhịn xuống việc muốn trừng mắt với hắn, yên lặng cúi đầu đếm hạt cơm.
Phong Hòa đế nói, “Lệnh ái hôm nay đúng là cùng quý phi dự yến tiệc, chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì? Thủ vệ trong cung nghiêm ngặt, chắc chắn sẽ không có thích khách lẩn vào.”
Đào Tương ửng đỏ con mắt, giọng nói tỏ vẻ đắn đo, mang theo nghẹn ngào, giống như đang cố nhén bi thương, không có chuyện gì, “Không phải thích khách. Là người khác cố ý mượn tay của hài tử mình đẩy nữ nhi yêu quý của thần từ trên cầu đá xuống, đập vào bể mặt băng rơi xuống sông.”
Cuối cùng Phong Hòa đế thấy chuyện này nghiêm trọng, vẻ mặt cứng lại, “Thái ý đã đến kiểm tra chưa? Lệnh ái hiện giờ như thế nào?”
“Đầu tiểu nữ bị rách chảy máu, mặt lạnh ngắt, qua một lúc lâu mới ngừng chảy. Lúc cứu lên từ dưới sông nàng run rẩy, lạnh như băng, toàn thân nóng hổi, đến bây giờ còn chưa hạ nhiệt.”
“Ái khanh lo cho nữ nhi, trước tiên tới Cảnh Đức cung xem một chút đi. Trẫm nhất định sẽ cho ngươi một cái công đạo.” Đào Tương thấy mục đích đã đạt được liền cáo lui cùng Thúy Hoa rời đi.
Thật ra hắn không lo lắng lắm cho Đào Nguyệt An, chỉ là Đào Tương ra oai nhiều năm, cho dù chỉ là cây vừng nhỏ, cũng phải trồng ở chỗ dưa hấu lớn, huống chi hàng động đánh vào mặt hắn rõ ràng thế này, không mượn điều này làm tới, hướng về phía phe đảng của thái hậu đâm mấy đao, như thế sao lại bỏ qua.
Lúc Đào Tương đến Đức Cảnh cung, Đào quy phi tự mình trông nom bên cạnh Đào Nguyệt An, thấy hắn vừa đến, bà mau chóng bảo hắn đi nhỏ giọng rồi nói.
“Nguyệt An vừa mới uống thuốc, hiện tại đang ngủ, muội thấy đêm nay cũng không thể trở về tướng phủ, chở thân thể hồi phục, muội để người đưa về.” Đào quý phi nhận lấy khăn tay cung nữ đưa tới.
“Lúc ấy phản ứng của thái hậu ra sao?”
“Thái hậu?” Đào quý phi có chút không tin được mà nhướng mi, “Lúc ấy muội vội vàng xem Nguyệt An bị thương có nặng hay không, không chú ý được thái hậu.”
“Ca ca hoài nghi… thái hậu?” Đào quý phi hỏi.
Đào Tương không đáp, “Ca vừa mới ở tiền triều chèn ép phe phái của thái hậu, bà ta liền làm ra động tĩnh này, muốn thị uy với tướng phủ? Hiển nhiên là muốn đối nghịch với chúng ta.”
“Theo tính tình trước giờ của thái hậu sẽ không chọn thời điểm như vậy mà ra tay.” Đào quý phi bỏ khăn tay vào trong chậu, “Ca ca, có phải là ngươi đã suy nghĩ nhiều hay không? Lúc ấy muội nghe cung nữ nói thấy ngũ công chúa đứng trên bờ, nàng xưa nay không hợp với Đào Nguyệt An. Có lẽ chỉ là lúc đám nhỏ chơi đùa đã xảy ra chuyện, nhất thời kích động mới đẩy nhau.”
“Tướng quân, nương nương, hoàng thượng triệu hai vị đến phòng khách.” Lý Đồng sai người tới truyền lời. Đào Tương cùng quý phi liếc mắt nhìn nhau, hạ giọng nói, “Cho dù như thế nào, lát nữa ở trước mặt hoàng thượng, muội hãy cố theo ý của ta. Chỉ cần muội lên tiếng là được.”
“Muội biết rồi.” Đào quý phi mặc dù không muốn nhưng vẫn tiếp lời.
“Hoàng thượng sao người lại đến đây?” Đào Tương sau khi đến phòng trước hành lễ, áy náy nói, “Vi thần lúc nãy nóng lòng vì nghe tiểu nha đầu đang hôn mê, không nghĩ tới bởi vì việc riêng này mà làm phiền đến hoàng thượng, làm mất nhã hứng tham dự tiệc mừng năm mới của hoàng thượng, vi thần có tội, thỉnh hoàng thượng trách phạt.”
“Ái khanh mau đứng dậy.” Phong Hòa đế kéo quý phi cùng ngồi xuống, bên tay trái là Đức Trinh thái hậu sắc mặt vẫn bình tĩnh, “Đều là người làm cha, ái khanh lòng yêu thương nữ nhi của ái khanh trẫm có thể hiểu được. Cũng bởi vậy, trẫm phải cho ngươi một câu trả lời thật thỏa đáng, nếu quả thật là do Tông Hi làm, trẫm chắc chắn nghiêm trị không tha.”
Đào Tương biết rõ thánh ý nhiều năm nay, lập tức hiểu ra, thừa dịp bọn họ vừa rồi không ở đây, hoàng thượng đã bị thái hậu nhồi não không ít. Từ khi hắn được thái hậu nâng đỡ để đăng cơ lúc 6 tuổi, một đường đi tới, hắn đối với Đức Trinh thái hậu hoàn toàn tin tưởng, vừa này bà ta còn thì thầm bên tai.
Nếu nói như vậy, hắn đoán được câu trả lời là để cho Trịnh Tông Hi gánh tội thay, che dấu cho thái hậu, cho sự việc lắng xuống. Chuyện lớn hóa thành chuyện bọn trẻ con giỡn với nhau, cuối cùng phạt nhẹ nhất chính là bồi thường lễ vật, như vậy không thể coi như xong.
“Vậy thì mời ngũ công chúa đến hỏi một câu, ngũ công chúa dù sao cũng còn nhỏ, tình tình chưa chính chắn. Nếu thật là nàng là, thì coi như xong. Nhưng nếu là có người cố ý ghi hận những việc trước giờ ca ca làm, kia không chỉ hướng về ca ca mà còn hướng về thái hậu cùng hoàng thượng.” Đào quý phi ôn nhu nói.
“Ái phi nói rất có lý.” Phong Hòa đế đồng ý nói, “Ngươi triệu Tông Hi vào điện.”
“Vâng.”
Lúc Trịnh Tông Hi đứng ở đại điện, Tần Sở Minh đi theo tới. Trước đó thái hậu đã để Minh Như lặng lẽ kiếm bọn họ, thao thao bất tuyệt nói một tràng dài. Đơn giản là bất kể là ai làm, trước mắt nhất định phải cho Tông Hi ra mặt nhận định chuyện này. Thứ nhất, Tông Hi từng ở Sở Hi các nhiều lần khi dễ Đào Nguyệt An. Thứ hai, nếu như Trịnh Tông Hi không gánh tội thay, Đào Tương kia nhất định sẽ mượn chuyện này mà đại thanh tẩy triều đinh một phen, tạo ra bất lợi cho bọn họ.
“Tông Hi, ngươi nói rõ ràng với phụ hoàng, có phải là ngươi đẩy Nguyệt An hay không?” Phong Hòa đế hỏi, vừa uy nghiêm lại vừa ôn hòa.
Trịnh Tông Hi đứng ở đằng kia, thân thể khẽ run. Nàng đối với Đào Nguyệt An như một tiểu bá vương, nhưng trước mặt hoàng thượng cùng thái hậu vẫn còn sợ hãi.
“Hoàng thượng, ngũ công chúa tuổi còn nhỏ, chuyện trẻ con đùa giỡn không phải là chuyện gì to tát, không cần thiết phải tính toán.” Đào Tương không cam lòng, nhưng việc đã đến nước này, hoàng thượng nhất định không thể không phạt công chúa, lại càng không tin tưởng là thái hậu làm, lúc này hắn nhất định phải lui bước mới có thể chiếm được hảo cảm của hoàng thượng.
“Phụ hoàng, là ta làm.” Trịnh Tông Hi nhịn không được bật khóc, rất ủy khuất, “Lúc ở Sở Hi các, Liễu sư phụ lúc nào cũng khen nàng, trong lòng ta ganh ghét, liền…”
“Ngươi nói là ngươi, sao lại có thể hồ đồ như vậy, coi như là ngươi ganh tị cũng không thể vì chuyện đấy mà làm hại đến tình mạng của Nguyệt An.” Hoàng thượng tức giận nói.
Đào Tương gấp rút tiến lên giảng hòa, “Hoàng thượng, nếu công chúa đã thừa nhận, biết sai vẫn có thể sửa. Người đừng nóng giận, may mà tánh mạng của tiểu nữ không có nguy hiểm, chuyện này coi như xong đi.”
“Đào Tương là trọng thần trong triều, đứa nhỏ Nguyệt An này nhu nhuận lại hiểu chuyện, ai gia cũng thích. Huống chi ở đây có bao nhiêu nữ nhi của vương công đại thần, thê thất, muốn bỏ qua như vậy, truyền ra ngoài cho người ta nghe thấy sẽ nói hoàng thượng thưởng phạt không công minh.” Thái hậu im lặng rất lâu, đột nhiên mở miệng.
Trịnh Tông Hi mặt lúc xanh lúc trắng, bất lực nhìn về phía Tần Sở Minh, lúc đầu không phải thái hậu đã nói chỉ cần nàng bồi thường cho Đào Nguyệt An một ít lễ vật, nói lời xin lỗi, mọi chuyện coi như xong sao.
Tần Sở Minh yên lặng nhìn nàng lắc đầu, Trịnh Tông Hi càng thêm sợ hãi, nhưng nàng biết được, đã đâm lao thì phải theo lao, muốn đổi ý cũng không được.
“Mẫu hậu nói đúng.” Phong Hòa đế gật đầu lại nói, “Chỉ là Tông Hi tuổi còn nhỏ, phải phạt thế nào mới thỏa đáng.”
“Hoàng thượng, mấy hôm trước Đại Sở quốc quân không phải đã nói muốn hai nước giao kết hữu hảo sao? Hiện tại Đại Nhưng xâm chiếm biên giới, chúng ta nên tận lực tranh thủ đồng minh với Đại Sở.” thái hậu nói, Đào Tương lập tức như ngửi thấy được mùi âm mưu. Sở quốc cùng Trịnh quốc bất hòa bấy lâu nay, liên tục đánh nhau ở biên giới, cho đến hai năm trước mới có chút giao hảo, “Hắn nói muốn trao đổi con tin, lúc trước định là Tông Ngạn. Nhưng dưới gối hoàng thượng con nối dõi không nhiều, Tông Anh là thái tử, đương nhiên không đi được. Tông Mộc thân thể ốm yếu, nhiều bệnh, không chịu được đường dài cực nhọc, cũng không phải là người thích hợp. Nhưng hoàng thượng nghĩ xem, giả sử Tông Ngạn đi, hoàng gia ngoại trừ thái tử có thể đảm đương sự vụ, hoàng tử cũng chưa có.”
“Mẫu hậu nói đúng, nhưng… ngoại trừ Tông Ngạn cũng không còn người nào có thể đi.” Phong Hòa đế buồn rầu nói.
Đào Tương siết chặt hai quả đấm, nghiến răng nghiến lợi. Thái hậu thản nhiên nói, “Liền làm hình thức trừng phạt, để Tông Hi giả nam trang thay Tông Ngạn đi, lấy công chuộc tội. Dù sao cũng chỉ đi bốn năm, nếu như để ý một chút sẽ không bị phát hiện.”
Thân thể Trịnh Tông Hi mềm nhũn, ngã vào người Tần Sở Minh. Phong Hòa đế đồng ý.
“Mặc dù Tông Hi đi Đại Sở, nhưng nếu Nguyệt An thích nhảy múa, sư phụ bên ngoài cũng không tốt bằng người trong cung, liền chuẩn cho nàng tiếp tục ở lại trong cung học, coi như là một chút bồi thường của ta.” Thái hậu nói.
“Vi thần tạ thái hậu ân điển.”
Tần Sở Minh yên lặng đỡ Trịnh Tông Hi, đột nhiên mở miệng, “Hoàng thượng, thần có việc thỉnh tấu.”
“Ngươi có chuyện gì?” Phong Hòa đế vừa mới chuẩn bị để bọn họ nói tiếp, sau khi nghe thấy liền nhíu mày.
“Hiện nay biên giới Đại Nhung bị xâm chiếm, vi thần cầu hoàng thượng cho phép để năm sau thần cùng Trang tướng quân cùng nhau xuất chinh Đại Nhung.”
…
Tiễn hoàng thượng cùng thái hậu xong, Đào quý phi cùng Đào Tương đến phòng Đào Nguyệt An đang nghỉ ngơi.
“Ta thế mà bị thái hậu ngài bẫy. Bà ta không phải là không quan tâm đến mặt mũi, mà chỉ là muốn mượn chuyện này thị uy? Bất qua bà ta chỉ muốn mượn chuyện này để Trịnh Tông Hi thế thân Trịnh Tông Ngạn đi Đại Sở, giữ lại hoàng tử duy nhất có thể chống đối lại chúng ta.” Đào Tương oán hận nói.
Đào quý phi hỏi, “Nói như vậy, Vương đức phi là người của thái hậu? Kế hoạch trước kia…”
“Ta đoán chỉ là muốn thông qua kế hoạch cho năm sau, kéo dài thời gian động thủ của chúng ta, để cho bọn họ có thể chuẩn bị. Sở vương thế tử không phải mượn chuyện này để thực hiện kế hoạch làm điều kiện tiên quyết, muốn noi gương theo Sở vương đến biên giới, thành công chạy thoát khỏi kinh thành. Nhưng dù sao đao kiếm không có mắt, Đại Nhung gót sắt không thể so với an toàn ở kinh đô.” Đào Tương đi vào phòng bên trong, Đào Nguyệt An đã tỉnh, được Thúy Lan đút thuốc.
“Phụ thân, nương nương.” Đào Nguyệt An muốn đứng dậy hành lễ lại bị Đào quý phi đè xuống, nàng nhận lấy chén thuốc trong tay Thúy Lan, thổi nguội rồi đút cho nàng, “Nghỉ ngơi cho tốt, chớ lộn xộn.”
“Là ai đẩy con?” Đào Nguyệt An khổ sở uống thuốc, nghĩ rằng nói chuyện sẽ giảm được tần suất uống thuốc.
“Là thái hậu, ngũ công chúa, còn có Sở vương thế tử.” Đào Tương ngồi ở mép giường, giống như một phụ thân hiền lành, “Sở vương thế tử cùng ngũ công chúa năm sau sẽ rời kinh, về sau ngươi phải dè chừng thái hậu, ngàn vạn lần cũng không được lén lút gặp mặt người của bà ta, biết không?”
“Vâng… Kia phụ thân, là ai cứu ta lên?”
“Là thị vệ trong cung.” Đào Nguyệt An có chút nghi ngờ nhìn hắn. Hắn nói là Tần Sở Minh cùng Trịnh Tông Hi hợp nhau đẩy nàng, lúc ở nàng rơi vào hồ nước, nàng rõ ràng giống như nghe thấy được giọng của Tần Sở Minh.
Còn có hắn ôm người của nàng…
Thuốc an thần có tác dụng, Đào Nguyệt An nghĩ ngợi một hồi liền hỗn loạn, tiếp tục ngủ. Một giấc chiêm bao chính là qua nhiều năm, sự vật thay đổi.
Ngoài cửa sổ, bông tuyết giống như long ngỗng rơi trên người Tần Sở Minh, hắn ngồi trên cành cây sau Cảnh Đức điện, bình tĩnh chăm chú nhìn căn phòng nhỏ này, không động đậy, giống như là đã biến thành một tòa tượng đá.