Này quả thật không ổn.
Lâm Dữu mở cuốn thi tập trên tay ra thành dạng xoè ô, dựng đứng trên lớp vải bố không thấm nước trên mặt đất.
Tiêu Tiêu bên cạnh động tác thuần thục hơn nàng nhiều, từng cuốn thư tịch được sắp thành hàng, trang sách dưới ánh mắt trời ôn nhu mà giãn ra.
Sườn mặt nàng đối diện với Lâm Dữu, ánh mắt quét qua hàng thư tịch chỉnh tề, lông mi trắng tuyết nhẹ nhàng chớp động, từ mặt mày thanh lệ nhu hòa đến khóe môi hơi cong cong, đều lộ ra biểu cảm vui sướng thả lỏng.
Thật sự...... Quá không ổn.
Lâm Dữu ôm mặt, tầm mắt dừng ở nụ cười nhẹ nhàng tươi tắn kia, tay bất tri bất giác ngưng đọng.
Tiêu Tiêu đặt được mấy quyển sách lại phải quay đầu nhìn một cái, thực mau phát giác Lâm Dữu thất thần. Cặp mắt xanh biếc đựng đầy ánh sáng trong vắt, tuy rằng nhìn bên này, phản chiếu thân ảnh của nàng vào trong, nhưng chỉ nhợt nhạt nổi mặt ngoài.
"......"
Tiêu Tiêu cầm cuốn sách trong tay, động tác dừng lại.
Lâm Dữu không có phản ứng.
Tiêu Tiêu nghiêng nghiêng đầu, tay chân nhẹ nhàng mà để sát vào một chút, dùng cái trán nhẹ nhàng đụng đụng cái trán của Lâm Dữu một chút.
Nàng thấy đôi con ngươi màu xanh vắt gần trong gang tấc kia nổi lên sự kinh ngạc, lập tức rút người về, dùng sách vở che mặt, lộ ra đôi mắt hơi cong lên.
Sự tiếp xúc thoáng qua vội vàng, như là cánh bướm mềm nhẹ xẹt qua trước mắt.
Lâm Dữu bỗng nhiên lấy lại tinh thần, sờ sờ cái trán, nơi khẽ bị chạm qua tựa hồ còn lưu giữ chút hơi lạnh nhiệt độ cơ thể của đối phương.
Nàng nhìn về phía Tiêu Tiêu đang trốn sau sách vở, trì độn lên tiếng, "...... Làm sao vậy?"
Tiêu Tiêu dừng một chút, ý cười trong mắt chậm rãi rút đi, đổi thành nghi ngờ.
Nàng buông sách, thoáng nghiêng thân thể về trước, một lần nữa kéo gần lại khoảng cách giữa hai người, từ trên xuống dưới quan sát biểu tình của Lâm Dữu, đáy mắt dần dần nhiễm một chút lo lắng: "...... Dữu Tử, không tinh thần sao?"
Bởi vì dựa vào rất gần, sợi tóc suôn mượt của Tiêu Tiêu rơi xuống, đáp trên mu bàn tay Lâm Dữu, uyển chuyển nhẹ nhàng trắng tinh, mang theo cảm xúc lạnh lạnh, như là bông tuyết đầu xuân.
Ánh mắt Lâm Dữu chuyển dời từ đuôi tóc kia đến trên mặt Tiêu Tiêu.
Da thịt lam nhạt bóng loáng tinh tế, viên tinh thể hình lăng trụ trên trán giống một viên kim cương rực rỡ lấp lánh, hình dáng xinh đẹp cộng thêm phát sáng lộng lẫy, nhưng càng lóa mắt hơn là ánh nắng phản chiếu ra từ tròng mắt xanh băng ấy.
Rực rỡ đến nỗi làm người không thể rời mắt.
Lâm Dữu vẫn luôn nghĩ như vậy.
Con người luôn thưởng thức cái đẹp, cũng giống như mọi khi, nàng bị vẻ ngoài xinh đẹp của Tiêu Tiêu hấp dẫn, mà Tiêu Tiêu tựa hồ không có chút tự giác gì với vẻ tươi đẹp của bản thân, vẫn chuyên chú nhìn lại nàng.
"Có lẽ là tại ngày hôm qua ngủ không ngon lắm đi."
Lâm Dữu trả lời như vậy, Tiêu Tiêu không có hoài nghi, chỉ là muốn để nàng đi nghỉ ngơi một lát, sau khi bị cự tuyệt thì mím môi, động tác trên tay cũng nhanh hơn.
Lâm Dữu thấy nàng đã quay mặt đi, nhẹ nhàng thở ra.
Không sai...... Giống như mọi khi.
Sau khi trải hết sách ra bãi đất trống, các nàng ngồi ở rễ cây phồng lên bên ngoài đọc sách.
Hiện tại sách có thể chọn nhiều đến hoa cả mắt, đương nhiên không cần hai người tựa vào nhau xem cùng một cuốn, nhưng Tiêu Tiêu vẫn thân mật mà ngồi dựa vào nàng, bả vai hai người dựa gần nhau, Lâm Dữu có thể cảm nhận được nhịp hô hấp nhẹ nhàng chậm chạp của nàng.
Nàng đã quen với sự thân cận của Tiêu Tiêu.
Tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng Lâm Dữu kỳ thật thực thích thời điểm hai người ở cùng nhau giống như thế này. Cho dù cái gì cũng không làm, vẫn có được cảm giác vui sướng tựa như khi nếm bánh kem bơ, uyển chuyển nhẹ nhàng lại mềm mại.
Không phải là mới từ hôm nay, mà là giống như mọi khi........... Giống như mọi khi, Lâm Dữu lại không thể tĩnh tâm.
Tiêu Tiêu ở bên cạnh an tĩnh lật sách. Cuốn nàng xem là《 Truyện cổ tích Wilde 》, tùy tay lấy, nội dung bên trong dù sau nhiều năm rời khỏi trường chẳng đọc sách như Lâm Dữu cũng nhớ rõ vài câu truyện, mà Tiêu Tiêu hẳn cũng đã xem qua, lại vẫn như cũ đọc thực nghiêm túc.
Mà Lâm Dữu ôm sách mất hồn một hồi lâu. Thật vất vả lật qua một tờ, lại chẳng có tí ký ức gì về nội dung vừa đọc qua, vì thế cứ lật đi lật lại..... Vẫn ở nguyên chỗ cũ.
Sau vài lần, Lâm Dữu thở dài trong lòng, từ bỏ.
Thời điểm Tiêu Tiêu đọc sách sẽ hết sức chuyên chú, dường như là đắm chìm vào sách. Lâm Dữu không tập trung được, nhưng cũng không có đi quấy rầy nàng, chỉ điều chỉnh tư thế để nàng dựa vào thân mình thoải mái chút, còn chính mình thì bắt đầu phát ngốc.
Gió phảng phất thổi qua đỉnh tán cây, lá cây sàn sạt đong đưa, ánh mặt trời loang lổ cũng nhẹ nhàng lay động theo.
Bộ rễ đồ sộ rối rắm uốn lượn trồi lên mặt đất, đắp lên mình một tấm chăn rêu xanh cỡ lớn. Tầm mắt của Lâm Dữu lang thang không mục đích, vô tình phát hiện ở một góc rễ cây có một bụi nấm lùn béo béo, thân mình trắng nõn, mũ nấm mượt mà đáng yêu, thoạt nhìn là biết rất tươi ngon.
Giữa trưa làm canh nấm, hoặc là trực tiếp nướng ăn...... Tiêu Tiêu hẳn là sẽ rất vui mừng nhỉ.
Gần bụi nấm có hai con chim cổ dài một xanh một trắng, dựa sát nhau nằm trên rễ cây.
Chúng nó dường như rất quen thuộc với Tiêu Tiêu, thấy nàng phơi sách xong liền bay xuống, vây quanh nàng chơi một hồi, Lâm Dữu cũng đi theo sờ sờ lông cánh bóng loáng và phần bụng tinh tế mềm mại, sau đó chúng nó liền nằm ở bên trái nghỉ ngơi, không có bay đi nữa.
Giờ phút này, thân thể chúng nó gắn bó, hơi hơi uốn lượn cái cổ thon dài, đầu với đầu dựa vào nhau.
Cho dù Lâm Dữu không nghiên cứu qua ngôn ngữ của loài chim, cũng có thể hiểu được cảm xúc không muốn xa rời.
Bạn đời......
Lâm Dữu nhìn về phía người bên cạnh, Tiêu Tiêu nghiêng nửa người, sườn mặt dựa trên vai nàng, sợi tóc sắc tuyết cùng mái tóc đen của nàng giao thoa bên nhau, loang lổ ánh nắng ở trong gió hơi đong đưa, dừng ở trên người hai nàng.
Lâm Dữu lại ở trong lòng thở dài.
Lâm Dữu đã sớm qua cái thời thiếu nữ vô tri ngây thơ với chuyện tình cảm. Lúc trước chưa bao giờ suy xét tới hướng suy nghĩ này, nhưng một khi ý thức được khác biệt, cho dù nàng chưa từng trải qua yêu đương, cũng không đến mức không phân rõ được tâm tình của mình.
Nhưng mà khi ý thức được phần tình cảm này thì đồng thời, nàng cũng nhấm nháp phải cảm giác chua xót.
Cảm xúc yêu ghét của Tiêu Tiêu là thuần khiết bộc lộ ra.
Lâm Dữu đã xem qua nhật ký của nàng. Ký ức của nàng bắt đầu từ lúc tỉnh lại ở phòng thí nghiệm 2 năm trước, tuy rằng vẫn giữ được thường thức và tri thức lúc trước, nhưng phải bắt đầu từ 2 năm trước Tiêu Tiêu mới xem như là lần đầu tiên tiếp xúc với thế giới này.
Tiêu Tiêu thích nàng, cho nên không muốn xa rời nàng.
Trong nhật ký Tiêu Tiêu viết rằng "Muốn ở bên cạnh nàng", "Thích hơi thở trên người nàng", "Thích nhất là được cùng nàng ở bên nhau".
Lâm Dữu không biết loại hảo cảm này là từ đâu mà đến, nhưng tóm lại không phải là tình cảm như người yêu, nàng thân cận với Lâm Dữu, giống như là thân cận với người nhà..... Mà Lâm Dữu không thể đơn thuần xem nàng là người nhà mà đối đãi.
Cho nên, mới không thể mặc kệ mà tiếp tục như vậy được.
Lâm Dữu rũ mắt, dòng chữ in ấn màu mực đen rậm rạp chen chúc nhau trên trang sách, làm người tâm phiền ý loạn. Nàng "bang" một cái đóng sách lại, Tiêu Tiêu dường như bị động tác của nàng làm giật mình, ngồi ngay ngắn, mờ mịt nhìn qua.
Làm sao vậy?
Ánh mắt của nàng đầy đủ biểu đạt ra nghi vấn.
Lâm Dữu ngượng ngùng mà cười cười, dùng sách vở ngăn trở nửa dưới khôn mặt, cái động tác này cũng là nàng học được từ chỗ Tiêu Tiêu: "Nội dung khiến người ta có chút khó chịu."
Tiêu Tiêu nhìn thoáng qua tên sách:《 trốn thê có điểm ngọt 》, trầm tư một lát, lý giải gật gật đầu.
Lâm Dữu không định đọc tiếp nữa, nàng đứng lên: "Mình đi tìm nguyên liệu nấu cơm trưa đây." Trong khi nói, đã không chút lưu tình nhổ cái nấm béo trắng tinh bên cạnh.
Hai con chim cổ dài dựa sát nhau nghiêng đầu tò mò nhìn nàng.
Tiêu Tiêu cũng nghiêng đầu nhìn, đối với việc nàng đột nhiên bỏ dở thời gian đọc cảm thấy chút nghi hoặc: "Bây giờ?" Tựa hồ chỉ là xuất phát từ khó hiểu mà hỏi lại, cũng không có ý phản đối, đóng sách lại muốn đứng dậy.
Lâm Dữu liền ấn nàng trở về: "Chỉ là ở quanh đây đi hai ba vòng, cậu cứ đọc đi."
Tiêu Tiêu không có nghĩ nhiều, ngoan ngoãn ngồi trở về.
Lâm Dữu cũng xác thực không có đi xa, chỉ là ở xung quanh nhặt nấm. Tiêu Tiêu ngồi ở trên rễ cây đọc sách, chỉ là không có hết sức chăm chú như thường ngày, có lẽ là không yên tâm, xem một hồi lại phải ngẩng đầu lên, tìm bóng dáng Lâm Dữu.
Lâm Dữu rất nhiều lần quay đầu, hai người vừa lúc đối mắt nhau, Tiêu Tiêu liền sáng mắt cười rộ lên.
Ài.
Lâm Dữu cũng nhịn không được mỉm cười, một bên cười một bên ở trong lòng thở dài.
Tiến độ phơi sách của hai nàng nhanh hơn tưởng tượng nhiều, buổi sáng một đống, buổi chiều một đống, chỉ còn một phần nhỏ thư tịch chưa có phơi qua ánh mặt trời. Hôm nay sau khi kết thúc trông sắc trời vẫn còn sớm, Lâm Dữu trước tiên đi làm cơm chiều, ăn cơm xong, nàng giữ chặt Tiêu Tiêu đang định tản bộ tiêu cơm lại.
Lâm Dữu thanh thanh giọng nói: "Kỳ thật...... Mình có chút không yên tâm nhà cửa, muốn đi về trước xem xem sao."
Tiêu Tiêu khó hiểu mà nhìn về phía nàng: "Ngày mai, liền trở về?"
Nàng nghe không hiểu ý tứ trong lời Lâm Dữu, hoặc là nói nàng theo bản năng cảm thấy hai người hẳn là sẽ cùng nhau hành động. Lời giải thích muốn nói lập tức trở nên thật khó thốt ra khỏi cuống họng, dưới ánh mắt nghi hoặc của Tiêu Tiêu, Lâm Dữu thoáng né tránh tầm mắt: "Ý của mình là, tự mình đi về trước xem sao......"
Tiêu Tiêu không nói chuyện.
Lâm Dữu khẽ cắn môi dời ánh mắt về, cùng Tiêu Tiêu đối diện.
Tiêu Tiêu phảng phất như là vẫn còn bởi vì lời nói của nàng làm cho ngây người, tròng mắt nhìn về phía nàng tràn đầy sự mịt mù thất thố, giống như đôi mắt ủy khuất bị lạc đường của động vật nhỏ, ngay tức thì đánh bại Lâm Dữu.
Nàng ở trong lòng kiên định lặp đi lặp lại lập trường của mình: Không thể mềm lòng.
Hai người mặt đối mặt giằng co.
Lâm Dữu không nói lời nào, Tiêu Tiêu đợi một lát, thất vọng mà rũ mắt, đến khi nhấc lên lại đã không còn thấy sự vô thố đó nữa. Tiêu Tiêu nhấp môi, không có ngăn cản Lâm Dữu, đôi mắt màu xanh băng lẳng lặng nhìn nàng, như là đang phán đoán quyết tâm của nàng.
"Bây giờ, trở về?"
"...... Ừm."
Tiêu Tiêu yên lặng gật đầu, dẫn tới hai con chim cổ dài kia: "Để chúng nó, tiễn cậu."
Chim cổ dài nghe lời mà đi theo sau, Lâm Dữu thu thập đồ vật, rời đi một đoạn, quay đầu lại nhìn, thân ảnh mảnh khảnh màu trắng côi cút đứng ở chỗ cao, đang nhìn về phía này.
Lâm Dữu trong lòng đau xót, thiếu chút nữa nhịn không được quay trở lại.
Nhưng nàng vẫn là nhịn xuống.
Rời khỏi phạm vi bao phủ của đại thụ, chim xanh cổ dài lập tức bay vút lên cao, lượn lờ trên không trung cảnh giác, trong khi con chim trắng còn lại bay lượn gần cạnh Lâm Dữu, mỗi lần nó vỗ cánh sẽ có vài bụi vụn băng rơi xuống.
Lâm Dữu nhìn cánh chim trắng thuần, liền nhớ tới mái tóc dài sắc tuyết của Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu hiện tại thế nào rồi? Đang làm cái gì vậy?
Mới vừa tách ra, Lâm Dữu đã mãnh liệt rung động nhớ nhung.
Nàng hồi tưởng ánh mắt đầy tổn thương của Tiêu Tiêu khi rời đi, bắt đầu hoài nghi bản thân có phải đã làm sai rồi hay không.
Nếu nàng vẫn chưa ý thức được tình cảm bản thân, vẫn cho rằng mình xem Tiêu Tiêu như bạn đồng hành, như người nhà, nàng sẽ cảm thấy loại ỷ lại quá độ này có vấn đề rồi lựa chọn cố tình tách ra sao?
Vừa lúc mặt trời chiều ngã về tây, Lâm Dữu nhìn về hoàng hôn phía chân trời, nàng nhớ rõ khi nàng mới vừa tới trấn nhỏ, cũng là thời điểm như thế này. Cùng một cảnh sắc, cùng một con đường, cũng là một người bước đi, nhưng tâm thái đã khác nhau rất nhiều.
Lâm Dữu hơi hơi cười khổ, biểu tình làm được một nửa, lại đông cứng.
Nàng bước đi trên con đường nhựa của thị trấn, mặc dù kiến trúc đổ nát, nhưng đường xá phần lớn vẫn thông suốt, chỉ là hiện tại đã không ai dùng. Mà ở đoạn đường đáng lẽ chẳng ai dùng này, Lâm Dữu phát hiện ra chỗ không thích hợp.
Bốn dấu vết kéo thật dài, xuất hiện từ ven đường, kéo dài đến một con đường khác, như là có cái gì đó quét qua nơi này, để lại bùn đất dính lên mảnh đất hoang.
Lâm Dữu ngồi xổm xuống cẩn thận phân tích.
Nàng không có nhìn lầm, đây là bốn vệt bánh xe.
- -----------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tâm tình của Dữu Tử cùng loại với: Nàng còn nhỏ, đây là phạm tội (?).
Tiêu Tiêu:......?
-
Trốn việc một chút thì vui, trốn việc nhiều chút thì vui nhiều lần.......
Nhưng nghe bạn bè khuyên bảo, tôi khắc sâu nhận thức sai lầm, quyết định ra dáng con người, sẽ liên tục cập nhật, lẹt-gô.
Vô cùng cảm tạ sự ủng hộ của mọi người, tôi sẽ tiếp tục nỗ lực!
Editor có lời muốn nói: Thật ra tuổi của hai người đúng thật là có chênh lệch một chút... Nhưng mà vấn đề này tới ngoại truyện rồi nói. Hiện tại vẫn là mama Bưởi chăm Tang Thi Vương.
Lâm Dữu: Mình muốn trở về kiểm tra trong nhà, đi một mình...
Tiêu Tiêu:... ('。﹏。') *bảo bảo tổn thương*
Lâm Dữu:..... Huhu mama xin lỗi bảo bối (/≧д ≦)/