Ở Mạt Thế Dưỡng Tang Thi Vương

Chương 13: Tang Thi Vương không có ở đây




Xe, hay đúng hơn là nhiên liệu, ở thời mạt thế này là vật phẩm vô cùng khan hiếm.

Hiện tại còn kiếm ra nhiên liệu để tiêu hao, chỉ có thể là căn cứ lớn của người sống sót. Trong nhận thức của Lâm Dữu, chắc chỉ có thể là cái căn cứ phương nam còn sót lại kia.

Lâm Dữu dùng tay đo lường vết bánh xe trên bùn đất, ước chừng rộng cỡ hai bàn tay nàng, còn rất sâu, đại khái là hai chiếc xe tải, chứa đồ vật hoặc rất nhiều hoặc rất nặng.

Lúc trước nàng suy đoán khu căn cứ kia có khả năng cũng sắp duy trì không nổi nữa, nếu thật sự là người bên đó, tài nguyên của họ hóa ra giàu có ngoài dự kiến, bằng không cũng sẽ không lái tận hai chiếc xe ra ngoài.

Nhưng mà, bọn họ tới làm gì?

Lâm Dữu nghĩ tới đầu tiên là vợ chồng Đỗ Nham, nàng hơi cười khổ một chút, lập tức phủ nhận.

Cho dù họ tới được căn cứ trị liệu xong cho Đỗ An An rồi quay lại tìm nàng, cũng không cần xe, càng đừng nói là tận hai chiếc. Huống chi muốn tới đã sớm tới rồi, không phải đến tận lúc này.

Tóm lại mặc kệ là từ đâu tới, hai chiếc xe này, hoặc là chở theo rất nhiều vật tư, hoặc là...... Rất nhiều người.

Lâm Dữu trong lòng ẩn ẩn dâng lên dự cảm bất an.

Loại bất an này, khi đi theo vệt bánh xe một đoạn dài, phát hiện là hướng về nhà mình thì càng trở nên mãnh liệt.

Con chim cổ dài màu trắng xoay quanh thân nàng "Cạc cạc" kêu lên, thanh âm thô ách, mang theo ý tứ thúc giục, tựa hồ cảm thấy khó hiểu khi nàng dừng bước.

Lâm Dữu quay đầu lại, nàng chưa có đi bao xa, sau khi rời khỏi phạm vi bảo hộ của đại thụ, từ khoảng cách này càng có thể cảm nhận được cảm giác áp bách thuộc về Sinh Vật Biến Dị ở nơi đó.

Cũng có thể rõ ràng mà thấy, những đóa hoa trắng ngần nho nhỏ được bảo hộ giữa lá cành rậm rạp.

Tiêu Tiêu ở nơi đó.

Nhận thức được điều này, bóng ma nặng trĩu trong lòng nàng cơ hồ vơi đi bớt, nhưng mà vết bánh xe trên mặt đất lại như một lời nhắc nhở lạnh băng, nhắc nhở nàng thế giới này không phải thế ngoại đào nguyên*.

*Thế ngoại đào nguyên: Nơi tách biệt với thế sự, ở đó dân sống yên lành hạnh phúc.

Lâm Dữu biết, lựa chọn an toàn nhất lúc này là tránh đi theo hướng vết bánh xe, lập tức quay lại tìm Tiêu Tiêu, để Tiêu Tiêu chỉ huy Sinh Vật Biến Dị phán đoán mức độ nguy hiểm của đám người.

Nhưng mà......

Lâm Dữu có chút lo lắng cho thành viên còn lại trong nhà.



Những người này chỉ cần đi ngang qua nhà của hai nàng, khẳng định sẽ phát hiện dấu vết có người cư trú, phế tích hoang vu và phòng ốc có người ở là khác biệt rất lớn. Huống chi lần trước Tiêu Tiêu phát hiện giống lúa dại, thậm chí ở trước cửa nhà trồng thử hai mảnh ruộng, chờ đến mùa lại thu hoạch hạt giống.

Lỡ như bọn họ đụng phải hai đứa Sinh Vật Biến Dị trong nhà thì......

Chiêu Tài không nhất định sẽ ở nhà, hơn nữa mèo bự linh hoạt nếu thấy tình thế không ổn sẽ lập tức đào tẩu; nhưng Tiểu Hồng ngoại trừ tạo hương khí gây tê thì sức chiến đấu chỉ tương đương nửa con ngỗng, thuộc cái loại Sinh Vật Biến Dị mà đến Lâm Dữu cũng có thể nhẹ nhàng giải quyết, còn chẳng thể chạy, chờ đến khi các nàng trở về rất có thể nó chỉ còn lại lá hoa điêu tàn.

Lâm Dữu do dự một lát, quyết định trước tiên trở về xem tình huống.

Nàng là nhân loại. Người mà có thể sống đến bây giờ, hơn phân nửa đều không thích giết hại lẫn nhau.

Lâm Dữu hiện tại cảm thấy may mắn khi để Tiêu Tiêu lại chỗ đại thụ, bằng không nếu hai bên đụng phải, chỉ sợ khó có thể giải quyết. Tang Thi Vương đối mặt với tình huống người đông thế mạnh cũng phải ăn mệt một ít, huống hồ nếu có thể, nàng không muốn Tiêu Tiêu phải gặp tình cảnh bị đẩy đến mức đối địch.

Tiêu Tiêu...... Rõ ràng so với rất nhiều người thì càng có nhân tính.

Lâm Dữu nhanh hơn bước chân. Nàng quần áo nhẹ nhàng đơn giản, lại đi một mình, tốc độ so với khi cùng Tiêu Tiêu nhàn nhã dạo chơi ngoài thành nhanh hơn nhiều, trời sẩm tối không bao lâu cũng đã về đến nhà.

Xung quanh không có dấu vết của chiếc xe.

Chiêu Tài không ở nhà, chỉ có Tiểu Hồng bởi vì hành động hạn chế mà ngủ ở trong sân, thân thể to lớn gục xuống cánh hoa, như là tan chảy nằm liệt trong góc, nghe tiếng Lâm Dữu trở về khiến nó phấn chấn dựng thẳng dậy, nhiệt liệt vui vẻ vỗ vỗ lá cây một hồi.

Có lẽ là chưa có tới chỗ này đi. Lâm Dữu sờ sờ Tiểu Hồng, đút nó một chút đồ ăn vặt.

Hai con chim cổ dài đưa nàng về nhà xong thì dường như hoàn toàn không có ý định rời đi, mà ở gần đó tìm chỗ nghỉ ngơi. Lâm Dữu vốn tính toán nhờ tụi nhó truyền cái tin cho Tiêu Tiêu, thử nửa ngày không có kết quả cũng chỉ đành từ bỏ.

Không tới đây thì tốt, mà tốt nhất chỉ là ngang qua trấn này thôi.

Lâm Dữu lúc trước lăn lộn khắp nơi, có thể nhìn thấy sinh vật có khả năng là người sống thì rất cao hứng, nhưng hiện tại chỉ hy vọng bọn họ chạy nhanh rời khỏi trấn, đừng có ở lại làm gì.

Nhưng nàng vừa nghĩ như vậy, giây sau liền nghe thấy xa xa truyền đến tiếng động cơ xe gầm rú.

Trong bóng đêm yên tĩnh, động cơ phát ra tạp âm đột ngột lại chói tai, hơn nữa càng lúc càng gần.

Lâm Dữu nhẹ nhàng thở ra một hơi, kiểm tra một chút vũ khí trên người.

Nàng cũng là đột nhiên phát hiện, trong khoảng thời gian này đã lơi lỏng biết bao nhiêu. Có Tiêu Tiêu bên cạnh, tính cảnh giác của nàng đã giảm xuống, hai ngày này bởi vì ra ngoài nên còn trang bị đầy đủ, nếu mà là ngày thường ở nhà, cả súng và dao găm đều bỏ hết trong nhà.

Trong sân Tiểu Hồng hồ hởi hướng tới hướng phát ra âm thanh mà tham đầu tham não.

Lâm Dữu tìm ra tấm bạt không thấm nước trên mái nhà mà lúc trước tính toán dùng vào trời mưa, lấy tới bọc bọc che che Tiểu Hồng lại. Nó ngốc một chút, tựa hồ rất không vui, ở dưới tấm bạt vặn vẹo.

Lâm Dữu nhẹ nhàng chụp nó: "An tĩnh chút."

Đại khái là lĩnh hội được lời trấn an của nàng, hoặc là bởi vì có hơi thở xa lạ tiếp cận, Tiểu Hồng liền ngoan ngoãn an tĩnh lại.

Hai chiếc xe kia vòng một vòng, cuối cùng dừng lại ở gần đó.

Lâm Dữu thoáng nín thở, nàng nghe thấy cửa xe mở ra, có ba cái tiếng bước chân đi tới. Bước chân đi đầu nặng nề rất có lực, người đằng sau cách hắn một khoảng, động tác nhẹ đến nỗi gần như không nghe thấy, cuối cùng là một người được hắn dìu theo, bước chân tuy rằng nhẹ nhàng, nhưng có vẻ có chút chệnh choạng.

Chỉ có ba người.

Bọn họ ở trước cửa cách đó không xa dừng lại, một hồi sau, người đi cuối tiến lên phía trước gõ cửa.

"Có ai không?" Người gõ cửa cất tiếng gọi lớn, là giọng nữ nhu hòa, hơi hơi nôn nóng, nghe có vẻ không có tính công kích, "Xin hỏi có người ở nhà không?"

Lâm Dữu không lên tiếng. Đợi trong chốc lát thấy bọn họ không có ý định rời đi, mới khép mở cửa phòng một chút, làm bộ mới vừa nghe thấy tiếng, đi đến trước cửa.

Nàng không có mở cửa, cách một bức tường dùng lãnh đạm ngữ khí dò hỏi: "Các người là ai?"



Bên ngoài trầm mặc một lát, giọng nói của nữ nhân càng thêm nhu hòa: "Cô gái, chúng tôi là người của căn cứ Bồ Giang gần đây, đồng đội của chúng tôi bị thương rồi, có thể mượn chỗ của mọi người để nghỉ ngơi chỉnh đốn lại có được không?"

Nghỉ ngơi chỉnh đốn?

Lâm Dữu có thể lý giải việc bọn họ thấy tung tích người sống liền đến gõ cửa, dẫu sao nàng cũng sẽ làm vậy. Nhưng bị thương lại còn chạy đến chỗ của người lạ nghỉ ngơi, quá kỳ quái.

Nàng trực tiếp cự tuyệt: "Không tiện lắm, các người tìm chỗ khác đi."

Câu trả lời này tựa hồ nằm trong dự kiến, nữ nhân ngay sau đó hỏi: "Vậy có thể xin một chút nước ấm không? Cô cũng biết bờ sông không nhất định sẽ an toàn, chúng tôi lại bị thương.... Chỉ cần một chút là được."

Lâm Dữu lần này không có cự tuyệt, khi trở về nàng có nấu nước nóng, vẫn còn một ít, nói nữ nhân ở bên ngoài chờ một lát, sau đó bưng nửa nồi còn dư đem ra.

Nữ nhân chờ bên ngoài có khuôn mặt thanh tú ôn hòa, mặc đồ tác chiến màu xám, bả vai có logo chữ "Bồ". Bạn đồng hành của nàng đứng cách đó không xa cũng ăn mặc y như vậy.

Dẫn đầu là một nam nhân cao lớn, thoạt trông âm u, mái tóc dày màu xám nâu.

Khi Lâm Dữu mở cửa, trên mặt hắn rõ ràng thấy được biểu tình kinh ngạc. Một người khác vóc dáng cao gầy đứng ở đằng sau hắn, đầu tóc hỗn loạn dài đến cổ, đôi mắt nhợt nhạt màu xanh lá, trong đêm phát ra ánh sáng nhạt.

Lâm Dữu có thể ngửi được mùi máu tươi nồng đậm trên người bọn họ, xem ra là bị thương thật.

Nữ nhân ở cửa tiếp nhận nước ấm, có chút giật mình hỏi: "Em gái nhỏ, chỉ có mỗi mình em thôi sao?"

Em gái nhỏ......

Lâm Dữu cũng không định sửa lời nàng, một người có thể ở mạt thế sinh tồn lại sạch sẽ ngăn nắp lại là cô bé trẻ tuổi, hiển nhiên càng có thể làm bọn họ kiêng kị. Nàng "Ừm" một tiếng, đóng cửa chặn họ bên ngoài.

Đến tận lúc nàng đóng cửa, tên nam nhân cao lớn kia vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng.

Nương bóng đêm che lấp, ánh mắt hắn quá trực tiếp. Lâm Dữu quen thuộc loại ánh mắt này, mang theo đánh giá nồng nhiệt, nhớp nháp như dịch nhầy mà động vật thân mềm đánh dấu lại mỗi khi đi qua, quen thuộc đến ghê tởm.

Lúc trước lựa chọn không đến cái căn cứ kia thật là quá chính xác.

Lâm Dữu nghe thấy bọn họ lăn lộn trong chốc lát, dường như là ở ngôi nhà bỏ hoang bên cạnh tạm thời nghỉ ngơi. Nàng nhớ tới ánh mắt làm người ta chán ghét của người đàn ông kia, tuy rằng nằm trên giường, lại trang bị đầy đủ toàn thân, không hề nhắm mắt.

Cửa sổ để lại một khe hở nhỏ tinh tế, giữa màn đêm thanh tịnh, động tĩnh có người tiến vào trong sân phá lệ rõ ràng.

Lâm Dữu nhẹ nhàng lăn xuống giường, ở trên giường chỉ còn lại chồng gối cao tạo hình người, lặng lẽ tiến đến góc dưới bên trái cửa sổ, nấp trong bóng đêm giữa kệ sách và bàn đọc sách. Bất kể là người tiến vào từ cửa chính hay cửa sổ, chỗ này đều sẽ rơi vào điểm mù của tầm mắt.

Cùng với mùi hương dần trở nên nồng đậm, một thanh âm đè thấp mơ hồ truyền đến.

"Chỉ có...... Một người?"

"...... Nàng...... Khó đối phó......"

Giọng nam thô kệch cười lạnh một tiếng, bởi vì đến gần, thanh âm cũng trở nên rõ ràng: "Không cần biết đứa ở cùng nó lợi hại thế nào, chúng ta ra tay xong liền rời đi, trời đất bao la, lại không phải như trước kia, tên đó làm sao tìm ra chúng ta được?"

Lâm Dữu ngừng thở.

Một người khác không nói gì. Giây tiếp theo, bóng đen cao to xuất hiện ở cửa sổ, che kín ánh trăng. Trên cửa sổ là vườn hoa nhỏ với những bồn sứ rực rỡ của Tiêu Tiêu, cứ vậy bị một bàn chân dẫm đạp, tiếng sứ vỡ nát trong đêm đặc biệt thanh thúy.

Người đàn ông cao lớn nhảy vào trong phòng, chuyển động cái đầu xám nâu đánh giá hoàn cảnh một chút.

Lâm Dữu giơ súng lên. Đôi mắt nàng nhợt nhạt xanh biếc, dưới ánh sáng đôi đồng tử thanh triệt dần trầm lắng tiến vào bóng tối, ngưng tụ thành màu sắc đậm hơn, tựa như vừa lặn xuống đáy biển thăm thẳm, phản chiếu cảnh tượng trong phòng.

Chính là lúc này ——



Ngay một khắc khi tầm mắt của nam nhân tiếp xúc đến chỗ giường, Lâm Dữu bóp chặt cò súng!

Mọi thứ xảy ra ngay tức thì, khi tiếng súng vang lên, nam nhân bỗng nhiên cùng lúc quay đầu, nhưng viên đạn đã lao đến, chuẩn xác nhắm thẳng vào mục tiêu——hẳn nên là như vậy.

Không sai, một đòn này xác thật trúng đích. Giống như dự tính bắn trúng huyệt thái dương, không lệch khỏi quỹ đạo chút nào.

Nhưng không có máu bắn ra, nam nhân giữa phòng thậm chí chút lay động đều không có, mà chậm rãi quay đầu nhìn về phía nàng.

"——"

Một cảm giác ớn lạnh.

Trong một cái liếc mắt, Lâm Dữu quyết đoán nhảy khỏi chỗ đang đứng——từ nơi đó dọc theo đến hướng nàng tránh né, có thứ gì đó tinh mịn bén nhọn đâm thủng sàn nhà, uốn lượn thành hàng, chỉ chậm trễ một bước là đã bị xuyên thẳng từ dưới lên trên.

Thất bại.

Chỉ có một lần cơ hội đánh bất ngờ, tình thế lập tức nghiêng về phía đối phương. Với Lâm Dữu mà nói, loại cảnh tượng này cũng không ngoài dự tính, người có thể sống đến bây giờ chắc chắn là có chút tài năng.

Người bên ngoài gõ gõ cửa sổ: "Đại ca?"

"Mày không cần phải xen vào." Trong phòng, nam nhân tóc nâu xám vặn vẹo cổ, da thịt quanh huyệt thái dương của hắn hơi động đậy, viên đạn khảm vào sâu liền bị đẩy ra ngoài, leng keng rơi trên mặt đất, "Quả nhiên, tao không nhìn lầm. Mày không có dị năng công kích nhỉ."

Không đúng, cái thứ động đậy từ trên da đầu hắn tróc ra....... Là bùn đất, hay đại khái là thứ gì đó tương tự.

Dị nhân hệ thổ sao?

Lâm Dữu dư quang đảo qua những chiếc gai đất nhô lên trên mặt sàn, đối diện nhìn hắn: "......Anh biết tôi?"

"Chà, tao đã xem qua tư liệu về mày," nam nhân nhếch miệng cười, sảng khoái thừa nhận, "'Sao kim' của căn cứ Lâm Sơn... đúng không?"