Ở Mạt Thế Dưỡng Tang Thi Vương

Chương 5: Tang Thi Vương thuần hóa mèo




Một ngày mới bắt đầu bằng việc tu sửa cổng.

Lâm Dữu đứng ở ngoài sân, đùa nghịch một chút với cánh cửa sắt bị đâm lõm vào trong, thật sự không biết nên sửa chữa thế nào, dùng cây búa gõ lại sao? Nàng khép khép mở mở vài lần, phát hiện công năng cơ bản không có ảnh hưởng quá lớn, sảng khoái bỏ cuộc.

Cứ như vậy đi, dù sao trong phạm vi trăm dặm đổ lại cũng chẳng biết có nổi người sống hay không, cổng vốn dĩ chỉ là hình thức.

Đầu sỏ khiến cho cổng sắt bị biến dạng chính là một con lợn rừng cường tráng, hiện tại đã được rửa sạch máu, từ một con biến thành mấy khối thịt, chỉnh tề nằm trong chậu.

Mà cách đó không xa, Tiểu Hồng —— thực vật biến dị mà Tiêu Tiêu mang về, Lâm Dữu quyết định cho nó cái tên để dễ bề xưng hô—— lặng lẽ rũ xuống cánh hoa, giống như bị động kinh xoắn tới xoắn lui, ý đồ muốn mở cái mồm to táp tới chậu đồ ăn gần ngay trước mắt.

Tắm rửa sạch một thân mùi tanh, đổi xong quần áo, Tiêu Tiêu từ trong nhà đi ra, nàng vừa xuất hiện, Tiểu Hồng đang giương nanh múa vuốt dường như cảm ứng được, lập tức an tĩnh lại, biến trở về một cành hoa bình thường thoải mái sưởi nắng mặt trời, không thèm tranh đoạt với thế gian.

Buổi sáng các nàng bị tiếng lợn rừng đâm cửa làm cho bừng tỉnh, không chờ Lâm Dữu cầm lấy vũ khí, Tiêu Tiêu đã dựa vào sức mạnh uy hiếp tinh thần của Tang Thi Vương giải quyết địch heo; mà trong lúc Lâm Dữu dọn dẹp sân, nàng lại nhanh chóng cắt chém, biến nguyên một con heo chết thành nguyên liệu nấu ăn.

Với thủ pháp giải phẫu thuần thục kia, Lâm Dữu nói có sách mách có chứng mà suy đoán Tiêu Tiêu hẳn là theo học sinh vật.

Nhưng mà am hiểu xử lý nguyên liệu nấu ăn và am hiểu nấu cơm đại khái là hai việc khác nhau.

Tiêu Tiêu đi đến trước mặt Lâm Dữu, dùng cặp mắt xinh đẹp trong sáng không hề chớp động nhìn nàng: "Nướng?"

Tiêu Tiêu đang nói về phương thức làm bữa trưa.

Vấn đề này lúc nhìn đến con lợn rừng các nàng đã thảo luận qua, Lâm Dữu cự tuyệt thịt nướng, nhưng không thể cự tuyệt ánh mắt kỳ vọng của Tiêu Tiêu. Tuy rằng nàng đáp ứng làm đồ nướng, lại vẫn kiên trì với ý kiến của mình: "Sẽ không ngon đâu đó."

Lúc trước nàng cũng là một người yêu thích nướng BBQ, nhưng mà đối mặt với tình hình gia vị chỉ có muối trắng, đến lửa cũng chưa thể nhóm như thế này, thịt nướng thật sự không có gì ngon. Lâm Dữu là phái coi trọng gia vị, từ trước tới nay không thể thưởng thức nổi thức ăn nguyên vị, mãnh liệt tưởng niệm dàn gia vị muối tiêu, thì là, bột ớt.

Còn có đường.

Lần cuối ăn đường đã qua lâu lắm rồi không nhớ rõ, nàng đã sắp quên mất ngọt là cái vị gì.

So sánh với nàng bắt bẻ, Tiêu Tiêu dễ nuôi hơn nhiều, chỉ là thịt nướng đơn sơ cũng có thể lộ ra biểu tình thỏa mãn. Làm cho đầu bếp Lâm Dữu cũng có hơi chút cảm giác được thành tựu.

Hai người ăn không hết nguyên một con lợn rừng, thịt để lâu cũng sẽ không còn tươi, sau khi dò hỏi qua ý kiến Tiêu Tiêu, Lâm Dữu giữ lại một phần thịt mỡ dùng để làm mỡ heo, dư lại đều đút cho Tiểu Hồng đang gào khóc đòi ăn. Tiểu Hồng há mở cái mồm to, suýt chút nữa cắn luôn cả tay Tiêu Tiêu nuốt vào, sau khi được ăn no lại vui sướng giãn cánh hoa đón ánh mặt trời.



Lâm Dữu thật muốn biết nó tiêu hóa như thế nào.

Ăn cơm xong, sân cũng đã quét tước sạch sẽ, Lâm Dữu nhìn đất trống, bắt đầu suy nghĩ một chút về việc nên làm, nếu mà ở trong sân vườn thì hẳn là nên trồng gì đó.

"Quả nhiên vẫn là hạt thóc linh tinh đi."

Lúc ở căn cứ còn ổn, từ khi bắt đầu trằn trọc lưu lạc, nàng đã thật lâu chưa ăn qua cơm tẻ.

Tiêu Tiêu khoa tay múa chân một chút về độ rộng của sân, nhìn nàng lắc đầu.

Lâm Dữu đành phải từ bỏ lựa chọn này: "Cũng phải, trong vườn quá nhỏ." Lương thực vẫn cần phải trồng ở nơi rộng khoảng hai thửa ruộng.

Kích cỡ thế này thì nên trồng cái gì đây.

Chỉ ngồi ở trong vườn nhà, ắt hẳn chẳng thể nghĩ ra cái gì, Lâm Dữu mở balo leo núi của mình ra, chừa ra một không gian: "Vừa vặn thời tiết tốt như vậy, chúng ta đi ra ngoài đi dạo đi, muốn trồng cái gì cũng phải có hạt giống chứ."

Tiêu Tiêu vui sướng mà tán đồng.

Có Tiêu Tiêu bên người, rất nhiều nguy hiểm đều không hề là uy hiếp, Lâm Dữu không cần nghĩ quá nhiều, ra cửa liền hướng đến chỗ thực vật tươi tốt mà đi.

Gió xuân phơ phất, ôn nhu thổi qua tóc mai, cây đào ven đường ùa xuống vài cánh hoa đậm màu đẹp đẽ.

Lâm Dữu duỗi tay tiếp được, cánh hoa phấn nộn dừng ở lòng bàn tay, uyển chuyển nhẹ nhàng tựa như không tồn tại, nàng nhìn hoa, hơi trầm tư một lát: "Kỳ thật ở trong sân trồng cái cây ăn quả cũng không tồi nhỉ?" Nàng nghĩ đến vị đào ngọt thanh, đối với ý tưởng này vô cùng động tâm.

Tiêu Tiêu nói: "Nơi này, lại, không xa."

Nói cũng phải, gần như vậy cũng không đáng một hai phải dời về trong vườn.

Lâm Dữu bắt đầu nghĩ đến món trái cây khác.

Nàng ở trước mạt thế kỳ thật đã có mộng tưởng về một sân vườn nhỏ.

Khi đó nàng tưởng tượng ở trong sân vườn đáp một giàn hoa tử đằng, vào những ngày đầu hè, đi dưới tán lá xanh thẫm, đan xen những chùm hoa tử đằng rũ xuống lất phất đầu vai; hoặc là ở trên ghế nằm nghỉ ngơi, khi tỉnh lại mở mắt ra chào đón là hương hoa thấp thoáng trong gió, cánh hoa tím nhạt bay đầy vạt áo, cảnh tượng kia nhất định là đẹp tựa mộng cảnh.

Nàng hiện tại đem giàn hoa tử đằng trong trí não đổi thành mấy chùm nho xanh hoặc tím, có lẽ cũng thực ảo mộng.

Tiêu Tiêu đi trước nàng vài bước bỗng dưng dừng ở ven đường.

"Làm sao vậy?" Lâm Dữu đi đến bên cạnh nàng, thấy trên bụi cỏ điểm xuyết vài quả trái cây nhỏ màu hồng, "Là dâu gai kìa."

Nàng hái được mấy trái, chia cho Tiêu Tiêu mỗi người một nửa.

Loại quả dại này ở trong núi đất hoang tùy ý có thể thấy được, nàng khi còn nhỏ ngẫu nhiên sẽ hái nếm thử. Tuy rằng trông giống quả mâm xôi, nhưng thanh thanh đạm đạm không có hương vị gì, hơn nữa nghe nói có độc tính, người lớn không cho nàng ăn bậy.

"Nếu mà có dâu tây thì tốt rồi." Lâm Dữu nếm hai cái, bắt đầu tưởng niệm tới hương vị của một loại trái cây mùa xuân khác.

Tiêu Tiêu nghiêng nghiêng đầu, nhẹ nhàng kéo tay nàng đi qua.



Lâm Dữu nghi hoặc nhìn qua, Tiêu Tiêu nắm tay nàng thay đổi hướng đi.

"Đi nơi nào a?" Lâm Dữu tuy rằng đặt câu hỏi, cơ mà cũng không có ý chống cự, vẫn đi theo nàng tiến về trước. Dù sao các nàng chỉ là ra dạo chơi, không có mục đích địa, đi nơi nào cũng không quan trọng.

Tiêu Tiêu dẫn nàng đi vào sâu trong khu rừng gần đó, bảy cong tám quải, càng đi càng hẻo lánh. Không biết đi bao lâu rồi, trước mắt Lâm Dữu bỗng nhiên trở nên rộng rãi, cùng với dòng suối xanh trong vắt, vùng đất trống phía trước cư nhiên mọc một mảnh dâu tây hoang dại.

Lâm Dữu kinh ngạc mà dừng lại: "Đây......"

Trái cây đỏ tươi rũ xuống giữa bụi lá, bóng bẩy ngon miệng, cho dù so với trước kia khi Lâm Dữu đi mua, rõ ràng không đủ căng mọng, nhưng đã lâu mới nhìn thấy lại loại trái cây này, đã thực khiến người cảm động.

Nàng đi lên trước chọn một cái trông có vẻ chín, cắn một ngụm, che miệng lại: "............"

Tiêu Tiêu ở bên người nàng ngồi xổm xuống, trên mặt lộ vẻ tranh công đầy chờ mong: "Thế nào?"

Lâm Dữu không nói chuyện, cầm tới một trái đưa đến bên miệng nàng, Tiêu Tiêu không hề cảnh giác mà ngậm lấy: "....." Biểu tình nàng khẽ biến, sau đó bỗng nhiên nhăn nhúm lại, oán trách liếc Lâm Dữu một cái.

Lâm Dữu không nhịn được cười ra tiếng: "Thế nào? Có phải rất chua không?"

Tiêu Tiêu cự tuyệt cùng nàng nói chuyện, từ trong balo của nàng lấy ra ly nước, rót hai ngụm nước nuốt xuống.

Cứ việc chua đến nỗi không thể ăn, Lâm Dữu vẫn hái một ít dâu tây đặt vào balo chuẩn bị mang về: "Nói không chừng để hai ngày sẽ ngọt đó ha?" Nàng nghĩ như vậy, mà Tiêu Tiêu thì tỏ vẻ mãnh liệt không tán đồng.

Các nàng bắt đầu quay trở về, trên đường hái chút rau nấm dại, nhưng không tìm được hạt giống rau dưa hoàn chỉnh, cơ mà thực ra lại thấy được có một cây củ cải. Lúc Lâm Dữu đi qua rút cây củ cải lên, mới phát hiện ở chỗ giàn tử đằng bên kia thấp thoáng bóng dáng một hang động.

Bên trong tối tăm, có một đôi mắt xanh mơn mởn chợt lóe chợt lóe.

Lâm Dữu: "......"

Nó không có ý tứ công kích, Lâm Dữu cũng coi như không thấy, rút xong củ cải liền chuẩn bị rời đi. Nhưng sinh vật trong động có lẽ là hiểu sai ý, nháy mắt khi nàng vừa đứng lên, liền phát ra tiếng gầm giận dữ, đột nhiên nhào ra ——

Giống như cơn gió thổi ngang qua người nàng, muốn... chạy trốn.

Lâm Dữu chỉ kịp nhìn thấy một mảnh da lông màu sắc khá quen mắt, Tiêu Tiêu đang đứng tại chỗ chờ nàng ngay sau đó liền phát ra tiếng rít phẫn nộ, dã thú từ trong động lao ra bỗng khựng người, thân thể lay động một chút, không thể chống cự nổi, ngã xuống mặt đất.

Tiêu Tiêu vội vàng chạy tới, bàn tay đưa ra muốn nắm lấy tay nàng, ở nửa đường thì dừng lại, chỉ có thể lo lắng đánh giá nàng: "Bị thương, sao?"

"Không có việc gì, mình không bị thương."

Lâm Dữu trấn an nàng, ánh mắt dừng ở trên đôi tay kia. Da của Tiêu Tiêu là màu lam nhạt, đốt ngón tay giống người thường, tinh tế mềm mại, móng tay màu tím sẫm vốn dĩ bằng phẳng giờ phút này lại dài một đoạn, uốn lượn như móng chim ưng, mũi nhọn sắc bén phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.

Tiêu Tiêu tựa hồ nhẹ nhàng thở ra, muốn thu hồi tay, nhưng trước khi kịp làm, đã bị Lâm Dữu cầm lấy.

Lành lạnh, cảm xúc mềm mại, ở trong lòng bàn tay nàng run một chút, như là cánh bướm tinh xảo ở trong lòng bàn tay khẽ động.

Tiêu Tiêu tựa hồ có chút sốt ruột, cố gắng kiềm chế, dùng ánh mắt nghiêm túc khiển trách nàng: "Nguy hiểm."

Lâm Dữu biết ý tứ của nàng. Trong cơ thể của tang thi và Sinh Vật Biến Dị đều có độc tố, khác nhau là ở tang thi thì độc tố thường từ hàm răng và móng tay, còn ở Sinh Vật Biến Dị thì không xác định được.



Nhân loại một khi cảm nhiễm virus tang thi, không có bất kỳ phương pháp nào cứu chữa.

Nhưng Lâm Dữu nhẹ nhàng mà cười: "Không có việc gì. Mình....."

"Ô ngao......"

Bên cạnh truyền đến tiếng nức nở trầm thấp, Lâm Dữu lúc này mới nhớ tới ở đây còn có một sinh vật khác.

Nàng quay đầu nhìn lại, con dã thú đang quỳ rạp trên mặt đất trông rất quen mắt —— còn không phải là con mèo bự lần trước nhảy ra ngộ chiến với nàng vào ngày thứ hai nàng đến trấn sao? Da lông hoa lệ, còn sở hữu dị năng hệ hỏa mà nàng hâm mộ từ lâu....... Lâm Dữu bỗng nhiên có cái ý tưởng lớn mật.

Nàng nhìn con thú lớn, ánh mắt nháy mắt thay đổi: "Cậu cảm thấy, ở trong nhà nuôi một con mèo thế nào?"

Tiêu Tiêu mờ mịt mà liếc nhìn nàng một cái: "Nuôi nó?"

"Tiện để nhóm lửa không phải sao?"

Nếu không có Tiêu Tiêu, Lâm Dữu đương nhiên không nghĩ đến chuyện như vậy, nhưng nếu có Tang Thi Vương có thể thao túng nỗi sợ của Sinh Vật Biến Dị, nuôi một con mèo bự có thể nhóm lửa thì có làm sao đâu, dù sao trong vườn cũng đã có một bông hoa ăn thịt.

Đại khái là cảm giác được không khí lơi lỏng, mèo lớn đang quỳ rạp trên mặt đất giả chết giật giật lỗ tai, đột nhiên thoắt một cái, lập tức muốn trốn đi. Tiêu Tiêu trong nháy mắt đã nâng tay muốn giữ nó lại, ngừng một chút, lại buông xuống.

Tiêu Tiêu không nhúc nhích, nhưng mèo bự chạy được một nửa đột nhiên phanh gấp, nóng nảy dùng móng vuốt cào mặt đất, sau khi quay vòng vòng tại chỗ hai vòng, có lẽ là từ bỏ đấu tranh, ủ rũ cụp đuôi quay trở về, về đến bên cạnh Lâm Dữu.

Nó có lệ mà dùng đầu cọ cọ Lâm Dữu một chút, cọ đến khi toàn thân nàng dính đầy lông, hé miệng: "Mi ngao~"

Lâm Dữu: "......"

Mày quả thật là một con mèo nha.

- -----------------

Tác giả có lời muốn nói: Tài nấu ăn của Tiêu Tiêu rất kém cỏi, cho nên trong hai năm, một bữa cơm ngon cũng chưa được ăn qua.

Editor có lời muốn nói: Lý do chọn bìa có con mèo và chậu cây (●ˇ∀ˇ●)