"Hô ——"
Quả cầu lửa to bằng nắm tay vừa gặp được cành củi khô, trong chớp mắt cháy phừng lên. Lâm Dữu ngồi ở dưới hiên lập tức thi triển hải cẩu vỗ tay, dùng ngữ khí tán dương bạn nhỏ mà hoan hô: "Chiêu Tài lần này thật giỏi! Không còn làm cháy nồi nữa."
Cự thú hình mèo nằm trên bãi đất trống trong sân, dùng cái mũi phun ra một hơi, khinh thường khích lệ của nàng mà nhìn lại.
Cái đuôi lai tạp nâu vàng đen của nó bực bội ném tới ném lui, bạch bạch đánh lên mặt đất, làm tung tóe một ít bụi đất. Tới khi đuôi nó lượn lờ ngay trên Tiểu Hồng, nhụy hoa không báo trước bất ngờ mở ra, một ngụm cắn phập cái đuôi nhòn nhọn.
Lông lưng Chiêu Tài nháy mắt dựng đứng!
Nó gầm nhẹ một tiếng nhảy dựng lên, quay đầu muốn nhìn xem mặt mũi kẻ tập kích kia xem thế nào, nhưng móng vuốt mới vừa bật ra, cái đuôi đáng thương kia đã bị phun ra. Kẻ khởi xướng lấy cánh hoa dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai mà khép chặt lại, rụt vào trong phiến lá dày bao bọc, thiếu điều muốn chui luôn xuống đất.
A....... Lại tới nữa.
Lâm Dữu thở dài.
Mặc dù Tiểu Hồng đã nhả ra, nhưng bị dính chất lỏng có tính ăn mòn cực mạnh, cái đuôi nhòn nhọn của Chiêu Tài nháy mắt thiếu mất một mảng lông. Mèo bự phẫn nộ bày ra tư thế chiến đấu, bắt đầu dồn một cục lửa trong miệng.
Lâm Dữu ôn nhu mà túm chặt sau gáy nó: "Đừng có phun lửa lung tung trong nhà."
Hoa ăn thịt sắp thành tinh có ý thức lãnh địa cực kỳ mãnh liệt. Nó không dám có bất kì ý kiến gì với hai chủ nhân, nhưng hiển nhiên không thích Chiêu Tài tùy tiện xông vào địa bàn của nó, bắt được cơ hội liền phải trêu chọc một phen, bộc lộ vẻ không hữu hảo; mà Chiêu Tài lại là một con mèo hung hãn, rời mắt một lúc, hai đứa chúng nó lập tức sẽ phải xông vào đánh nhau.
Lâm Dữu trấn an mà sờ sờ đầu Chiêu Tài, lông xù xù làm nàng nhịn không được xoa nhẹ hai cái.
Đại khái là cảm giác được nguy cơ đã giải trừ, Tiểu Hồng một lần nữa nhô đầu ra, hé mở cánh hoa một chút, cái miệng mấp máy, hướng đến chỗ Chiêu Tài, phát ra hai tiếng cực kì nhân tính hóa: "Phư phư."
Lâm Dữu: "......"
Quá thiếu đánh!
Chiêu Tài vừa mới dần thả lỏng liền khựng người, bạo nộ tránh khỏi tay Lâm Dữu, phát ra tiếng rít gào.
Chiến cuộc chạm vào là nổ ngay. Cửa sổ đằng sau Lâm Dữu kẽo kẹt một tiếng, Tiêu Tiêu ló đầu ra, dùng ngữ khí không chịu nổi nói một chữ: "...... Ồn."
Nhóm Sinh Vật Biến Dị thông-minh-cực-kỳ-mẫn-cảm-với-nguy-hiểm lập tức an tĩnh lại.
Tiêu Tiêu nhoài người lên cửa sổ, trong mắt hàm chứa một chút sương mù, là cơn buồn ngủ còn chưa rút đi, nàng che miệng nhẹ nhàng ngáp một cái, quay đầu cười một chút: "Buổi sáng tốt lành."
"Buổi sáng tốt lành. Nút áo bị lệch rồi." Lâm Dữu cởi hai nút trên cùng của áo sơ mi nàng mặc rồi thắt lại, sau đó vớt mái tóc bị đè trong áo của nàng ra, "Chờ một chút là có thể ăn cơm rồi."
Tiêu Tiêu hàm hồ mà đáp lại, vô thức dùng gương mặt dán lên mu bàn tay nàng một chút, rồi rời khỏi khung cửa sổ.
Lâm Dữu nhấc nắp nồi lên dùng muỗng to đảo đảo. Chiêu Tài bò đến bên cạnh nàng, cùng với cây hoa ăn thịt ở một góc trong sân cách rất xa đằng kia, đều lộ ra vẻ thèm nhỏ dãi với đồ ăn trong nồi.
Xôn xao, như là tiếng đập cánh của một đàn chim rất lớn.
Sân bỗng nhiên bị vùng bóng đêm lớn bao trùm, Lâm Dữu ngẩng đầu, che khuất đi ánh nắng không phải những tầng mây, mà là đàn chim tụ tập rất nhiều rất rất nhiều, giống như cơn lốc u ám, lướt ngang qua đỉnh đầu các nàng.
Mùa xuân đúng thật là mùa chim di trú về phương bắc...... Nhưng cái hướng kia, là phương nam mà?
Sự ra khác thường tất vì yêu*. Thẳng đến khi chúng nó biến thành một điểm chấm đen, Lâm Dữu vẫn duy trì tư thế trầm tư nhìn về phương xa, Chiêu Tài bên cạnh nàng cũng nhìn nơi đó, ẩn ẩn có chút xao động. Bỗng nhiên không khí biến hóa, làm đáy lòng nàng bịt kín một bóng ma không tên.
*Sự ra khác thường tất vì yêu: [事出反常必为妖] nghĩa là nếu xảy ra chuyện khác thường, chắc chắn là do yêu ma.
Tiêu Tiêu ăn mặc chỉnh tề đi ra, đại khái cũng cảm giác được cái gì, nhìn hướng đàn chim rời đi: "Kỳ quái."
Lâm Dữu lấy lại tinh thần: "Cái gì kỳ quái?"
Tiêu Tiêu là Tang Thi Vương, có lẽ giống động vật có năng lực biết trước nguy cơ từ thiên nhiên?
Tiêu Tiêu nói: "Sinh Vật Biến Dị, quanh đây, rất bất an."
Lâm Dữu "A" một tiếng, bỗng nhiên nhớ tới cảnh tượng tương tự vào hai năm trước, cũng là thời điểm xuân về, căn cứ của nàng tao ngộ đợt thú triều cực kỳ đáng sợ. Trên trời loài chim kết bè kết đội, che kín trời, mà trên mặt đất, đàn thú như cơn thủy triều đánh vào tường phòng ngự của căn cứ.
"Nó"—chỉ huy của Sinh Vật Biến Dị đứng ở trên lưng con sư tử cao bằng hai tầng lầu, dùng ánh mắt lạnh nhạt bễ nghễ nhìn đám người.
Lâm Dữu nhịn không được nhìn về phía Tiêu Tiêu bên cạnh.
"Nó" đã bị giết chết, mà Tiêu Tiêu không lý gì sẽ đi sử dụng thú triều.
Là nàng suy nghĩ nhiều đi......?
Tiêu Tiêu tiếp xúc đến ánh mắt bất an của nàng, đầu tiên là mờ mịt mà nhìn lại, sau đó như suy tư gì đấy, mang lên vẻ kiên định sờ sờ đầu nàng: "Không sợ, mình sẽ, bảo vệ cậu."
Lâm Dữu tỏ vẻ cảm động với ý tốt của nàng, nhưng vẫn kéo tay nàng xuống: "Không cho sờ đầu."
"...... Ò."
Ăn xong cơm sáng, Tiêu Tiêu đi xem xét hai mảnh đất rau dưa mà hôm qua mới gieo hạt.
Lâm Dữu nghĩ rất tốt đẹp, đáng tiếc đối với mấy chuyện trồng trọt lại cái biết cái không, nếu chỉ có một mình nàng, e là ở công đoạn làm thế nào để hạt giống nảy mầm cũng phải lăn lộn nửa ngày, may mắn là Tiêu Tiêu chuyên nghiệp.
Trong lúc Tiêu Tiêu làm việc, Lâm Dữu cầm dụng cụ đã chuẩn bị trước đó bò lên trên nóc nhà tu sửa, còn may tổn hại cũng không tính là nghiêm trọng, bằng không nàng cũng không biết sửa làm sao.
Nàng ở trên đó gõ tới đánh lui binh binh bang bang, Tiêu Tiêu tưới nước xong, lấy ra giấy bút ngồi xuống bên cạnh Tiểu Hồng viết viết vẽ vẽ, ngẫu nhiên sẽ ngẩng mặt lên xem một cái; Chiêu Tài dưới mái hiên nghỉ ngơi, lỗ tai run lên run lên, tựa hồ không chịu nổi cái âm thanh ầm ĩ này, đứng lên rung rung bộ lông, nhẹ nhàng nhảy một cái vượt qua bức tường, ra ngoài đi chơi.
Tay nghề sửa chữa của Lâm Dữu thực thô, sửa xong đến chính nàng còn hoài nghi liệu có thể chịu nổi hai tháng hay không, nhưng mà xét thấy sẽ không có người thứ hai làm việc này, cũng chỉ có thể tạm chấp nhận.
Nàng chống mái hiên nhảy xuống, Tiêu Tiêu từ notebook giương mắt lên nhìn chằm chằm nàng, thấy nàng bình yên rơi xuống đất mới một lần nữa cúi đầu.
Trên notebook là nét bút lông đen tinh tế chuẩn xác phác họa ra hình dáng của Tiểu Hồng, bên cạnh ghi lại số liệu biến hóa mấy ngày nay. Tiêu Tiêu chấm xuống nét cuối cùng, đóng vở lại, đi theo sau Lâm Dữu vào trong nhà.
"Ngày hôm qua, đã nói, đi câu cá."
Lâm Dữu dọn dẹp xong dụng cụ, bất đắc dĩ nói: "Mình không có quên đâu, bây giờ liền đi nhé?"
Xuất phát từ ý tưởng vừa tống cổ thời gian lại thuận tiện cải thiện bữa cơm, hôm qua Lâm Dữu đã chiết hai cây trúc làm cần câu đơn giản, muốn thử xuống tay với lũ cá trong sông.
Tiêu Tiêu đối với việc này rất có hứng thú, đặc biệt là với nguyên liệu nấu ăn mới.
Các nàng thu thập xong xuôi, mang theo ghế đẩu và thùng nước, đến bên bờ sông ngồi xuống. Hai người đều là dạng người tĩnh tận đáy tâm (tĩnh tâm vô cùng), chẳng sợ ngồi ở chỗ này câu nguyên một ngày cũng được, huống chi bên cạnh còn có người đi cùng.
Lâm Dữu tràn ngập tin tưởng sẽ bội thu.
Nhưng một giờ sau, nàng không nghĩ như vậy nữa.
Lâm Dữu nhìn thùng nước rỗng tuếch, cùng rong rêu trên lưỡi câu của Tiêu Tiêu, lộ ra biểu tình hoài nghi nhân sinh: "Chẳng lẽ sông này không có cá?"
Không phải chứ, nàng ngày hôm qua bởi vì nhìn thấy trên mặt sông nhảy ra một có cá béo múp, mới nghĩ đến đi làm cần câu mà.
Tiêu Tiêu nhìn mặt sông, lắc đầu.
Lâm Dữu theo ánh mắt nàng mà nhìn qua, con sông lóng lánh bằng phẳng nhàn hạ trôi theo hướng hạ du, nước sông không tính là thanh triệt, chỉ có thể nhìn thấy loáng thoáng bóng dáng lay động dưới mặt nước, hẳn là rong rêu.
...... Là rong rêu sao?
Khi hai người đang chăm chú nhìn, chùm bóng đen kia tựa hồ kích động hướng lên trên một chút, mặt nước nổi lên gợn sóng. Lâm Dữu còn chưa kịp phản ứng, cổ tay đau xót, Tiêu Tiêu nắm tay nàng thối lui ra sau——
Rầm!
Có thứ gì đó rất to lớn phá vỡ mặt nước xông lên. Tiêu Tiêu dẫn theo nàng, động tác không đủ linh hoạt, đã muộn một bước, hai người nháy mắt bị sóng bọt nước nghênh đón xối ướt một thân.
Trên mặt nước sông mang theo mùi tanh, dò ra mặt nước chính là một đoạn xúc tu màu đen linh hoạt đung đưa..... Thoạt nhìn trông giống xúc tu. Bộ rễ thô tráng, càng lên cao càng nhọn, mũi nhọn uốn lượn, cuốn lấy một con cá trích to đủ để nhét đầy cái thùng, chậm rãi đặt lên trên bờ sông, tràn ngập ý vị lấy lòng.
Làm xong chuyện này, nó lại chậm rãi lặn đi xuống.
Lâm Dữu lau mặt: "......"
Nàng cùng Tiêu Tiêu liếc nhau, nhìn đối phương đồng dạng một bộ dáng chật vật, trầm mặc một lát: "Ừm....... Ít nhất để làm cơm trưa, thì cá lớn như vậy là đủ rồi."
Tiêu Tiêu gắt gao mím môi, dòng nước tích táp mà từ đuôi tóc, vạt áo nàng nhỏ giọt xuống dưới. Nàng lộ ra một cái biểu tình, như là muốn vọt vào trong nước bắt sinh vật không tên kia lên xử lý.
Tuy rằng không cho rằng nàng sẽ thật sự lao xuống, Lâm Dữu vẫn là giữ nàng lại: "Được rồi được rồi, mau trở về thay quần áo... Phì." Nói còn chưa dứt lời, nàng không nhịn được mà vụt ra một chút âm cười.
Tiêu Tiêu buồn bực mà nhìn nàng một cái.
"A không phải, không phải cười nhạo cậu đâu."
Lâm Dữu kỳ thật cũng không rõ chính mình đang cười cái gì, nhưng nàng xách thùng nước chứa con cá to, đi ở bên cạnh Tiêu Tiêu, nghĩ đến hình ảnh vừa rồi liền không thu lại được tiếng cười. Tiêu Tiêu lộ ra chút cạn lời trong ánh mắt, nhưng có lẽ là bởi vì tươi cười dễ lây bệnh, cũng lộ ra ý cười không nề hà theo nàng.
"Cũng may là không có mang theo notebook của cậu." Lâm Dữu cười nói, "Lần sau tụi mình đổi chỗ khác đi."
Tuy rằng không biết khi nào trong sông xuất hiện loại sinh vật thần bí này, nhưng rõ ràng, đoạn sông kia không thể câu nổi cá.
Thu hoạch duy nhất đang ở trong thùng phình phịch lung tung. Khi hai người về đến nhà, Chiêu Tài ra ngoài đi bộ cũng đã trở lại, nó cực kỳ hứng thú với con cá trích to bự hoạt bát trong thùng, vươn móng vuốt nóng lòng muốn thử.
"Không được nha Chiêu Tài." Lâm Dữu đánh đánh cái măng cụt đầy lông, ngồi xổm xuống cùng nó giảng đạo lý, "Không phải buổi sáng mày đã ăn no rồi sao?"
Chiêu Tài liếm liếm móng vuốt, giả ngu mà xoay đầu.
Quả nhiên là mèo a.
Lâm Dữu có điểm muốn cười, bên cạnh bỗng truyền đến tiếng đồ vật rơi liên tiếp xuống đất, khiến nàng và Chiêu Tài cùng giật nảy mình. Nàng nhìn đến cần câu và ghế đẩu rơi rớt trên đất, nghi hoặc mà ngẩng đầu nhìn về phía người đứng bên cạnh: "Tiêu Tiêu?"
Sắc mặt Tiêu Tiêu rất kém, tầm mắt dừng ở trên cổ tay của nàng, sau đó lại cúi đầu nhìn nhìn tay của mình.
Móng tay sắc nhọn tím sẫm, lần trước sau khi mọc dài ra đã được mài dũa. Nhưng có lẽ là bởi vì ban nãy phát sinh sự việc bất ngờ gây phản ứng kích động, trong lúc vô ý đã toát ra một chút sắc nhọn, đủ để cắt qua làn da yếu ớt của nhân loại.
Lâm Dữu chậm nửa nhịp phản ứng lại đây, chuyển tầm mắt sang cổ tay liền thấy được vết thương, không sâu, nhưng máu đen theo miệng vết thương trào ra, đối nghịch với da thịt trắng nõn, nhìn hết sức ghê người.
"Không......" sao.
Lâm Dữu muốn mở miệng trấn an Tiêu Tiêu, nhưng khi đối diện với nàng, lập tức mất đi năng lực ngôn ngữ.
Mái tóc dài sắc tuyết của Tiêu Tiêu vì ướt nhẹp mà dán ở sườn mặt, trông hơi chật vật, cặp mắt xanh băng kia giờ phút này chăm chú nhìn nàng, phía sau tầng hơi nước ở đáy mắt là con ngươi lộ rõ vẻ yếu ớt sắp sụp đổ. Rồi sau đó, giống như đầu thanh tuyết đọng bị kinh động, lăn xuống một giọt nước lạnh băng.
......... A.
Giọt nước này rơi xuống mu bàn tay Lâm Dữu, bọt nước văng lên, tựa như tràn ra hoa.
Tiêu Tiêu khóc.
- --------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Dữu Tử trước kia thực chán ghét trẻ con, nhưng sau khi ở căn cứ làm người giáo dục trẻ em, cả người tràn ngập mẫu tính (cảm xúc làm mẹ).