O Tâm Cơ - A Quỷ Kế

Chương 34: Nụ hôn 10s của A - A




Rốt cuộc, cả bốn người đều lên xe đi đến khu vui chơi. Dư Niên cứ nghĩ sẽ chỉ có hai người, hoặc cùng lắm là thêm Ngọc Cẩm Ninh. Nhưng cuối cùng lại có Dữ Quân Phàm đi theo, hắn thật muốn hỏi tội Omega nhiều trò kia.

Liếc nhìn vào gương chiếu hậu, Ngọc Cẩm Ninh chỉ cười một cái chữa ngượng. Hắn muốn tạo không gian với Omega của hắn, cậu cũng muốn có không gian với Alpha của mình!

"Náo nhiệt thật!"

Phó Kỳ Hâm cho dù đã lớn nhưng tâm hồn lại như đứa trẻ. Nhìn thấy mấy thứ đồ dễ thương đó, cậu vui như nhặt được tiền. Khu vui chơi này không chỉ dành cho trẻ em mà cũng là địa điểm hẹn hò lãng mạn của các cặp đôi, Ngọc Cẩm Ninh cũng thật biết chọn vị trí.

Dữ Quân Phàm vừa đến nơi đã nhìn thấy xe bán kẹo bông gòn. Anh còn nhớ Phó Kỳ Hâm rất thích ăn kẹo bông nên đã nhanh chóng mua về. Vì để cho Dư Niên không nổi cơn điên bất thình lình, anh cũng mua hai cây.

"Kỳ Hâm, kẹo bông mà cậu thích."

"Cậu vẫn nhớ sao? Cảm ơn cậu nha Quân Phàm!"

Anh mỉm cười, cũng đưa nốt cây kẹo bông còn lại cho Ngọc Cẩm Ninh. Dư Niên nhìn thấy cảnh này cũng không thua kém, không biết hắn kiếm từ đâu ra một chiếc kẹo bông rất lớn, to hơn cả mặt người, dúi nó vào tay Phó Kỳ Hâm.

"Này."

"Trời đất... to... vậy?"

"Không phải cậu thích ăn sao? Ăn cho đã đi."

"Ờm..."

Phó Kỳ Hâm bất lực nhận lấy, không thể không nói Dư Niên chính là vua của sự ghen tức. Không phải ghen ăn tức ở bình thường, mà là ghen tuông một cách vô tri.

Bọn họ đi dạo một hồi rất lâu, cuối cùng cũng đến được nơi tổ chức hoạt động tặng gấu phiên bản giới hạn. Gấu Tapot chỉ có đúng một con được trưng bày ngay giữa trung tâm, còn có rất nhiều người đến đây săn nó.

"Mau lên, gấu ở đây."

MC của chương trình đứng ra giữa sân khấu, phổ biến cách thức để nhận được chú gấu này.

"Quý khán giả thân mến, chương trình tặng gấu Tapot phiên bản giới hạn này diễn ra vô cùng đơn giản. Chỉ cần tham gia trò chơi của chúng tôi, người chiến thắng sẽ được nhận được phần thưởng chính là chú gấu đáng yêu này!"

Phó Kỳ Hâm ở dưới hào hứng muốn tham gia hoạt động này, nhưng trò chơi lại khá không phù hợp với cậu. Trò chơi này dành cho một cặp, luật chơi chính là dùng một sợi dây buộc một chân của hai người lại sau đó cùng chạy tới điểm định sẵn để lấy cờ, quay trở về sân khấu nhanh nhất chính là cặp chiến thắng.

Mà Phó Kỳ Hâm với Dư Niên, một người cao trên mét tám, một người chỉ cao chớm mét bảy như cậu làm sao có thể cùng chạy?

"Cẩm Ninh, hay là tôi với cậu cùng tham gia đi?"

"Chân chúng ta ngắn như vậy, cũng không khỏe bằng bọn họ. Cậu nghĩ, thắng được sao?"



"Nhưng mà... tôi muốn con gấu đó..."

Phó Kỳ Hâm luyến tiếc nhìn lên, ánh mắt không rời. Dữ Quân Phàm không cần suy nghĩ gì, trực tiếp đề cử.

"Tôi có thể cùng Dư Niên tham gia."

Mọi người đều ngạc nhiên nhìn anh, rồi lại quay qua nhìn Dư Niên. Hắn có vẻ không mấy hứng thú với chuyện này.

"Tôi không thích mấy cái hoạt động nhảm nhí này."

Phó Kỳ Hâm ngước ánh mắt nâu long lanh nhìn hắn, tròng mắt như biết cầu xin toát lên vẻ đáng yêu đến lạ.

Rốt cuộc, hắn vẫn không cưỡng được sự cám dỗ của Omega.

Quả đúng như dự đoán, Dư Niên và Dữ Quân Phàm ngang nhau, sức lực của hai người cũng lớn, rất nhanh giành được chiến thắng chỉ trong một nốt nhạc. Tiếng vỗ tay ầm ĩ reo lên, phía dưới không ít các Beta đang bị đổ gục vì hai người.

"Thật tuyệt vời, hai thiếu niên chính là người dành chiến thắng. Để lấy được chú gấu này, hai người cần vượt qua thêm một thử thách nữa."

"Không phải chỉ cần chiến thắng là được à, đào đâu ra lắm thử thách vậy?" Dư Niên gắt gỏng.

"Đây chỉ là một thử thách vui thôi, thiếu niên đừng nóng vội."

"Thử thách lần này hết sức thú vị! Hai người chỉ cần trao nhau một nụ hôn đủ mười giây, gấu Tapot sẽ thuộc về hai người!"

Thử thách quái đản này chọc cho Dư Niên tức điên lên. Hắn nhíu chặt lông mày, tâm trạng lại không được vui.

"Bị điên à? Cái thử thách quái gở!"

"Nếu không thực hiện thử thách sẽ không có quà đó nha."

Phó Kỳ Hâm vẫn đưa mắt quan sát hai người, mặc dù thử thách này với hai con người hoàn toàn đối lập có chút khó khăn, nhưng cậu vẫn muốn có được con gấu kia.

Ngọc Cẩm Ninh hét lớn, còn khá nhiều tình.

"Hôn đi, hôn một chút rồi lấy quà về!"

"Muốn hôn mấy người tự đi mà hôn, ông đây không có điên!"

Dư Niên tức giận muốn rời khỏi sân khấu. Ánh mắt của Phó Kỳ Hâm vương một chút thất vọng, Dữ Quân Phàm đều nhìn thấy rõ tất cả.

Anh bất ngờ kéo Dư Niên lại, ôm lấy gáy, nhắm chặt mắt mà hôn lên môi hắn.

"Ưm... tên..."



Dư Niên bất ngờ bị Dữ Quân Phàm hôn chặt, cái đầu bị anh giữ đến không thể động, cả thân mình cũng bị anh ôm chặt lấy, không cách nào vùng vẫy. Hắn mở to mắt, đồng tử co rút dữ dội, chịu trận giày vò khi bị Dữ Quân Phàm cưỡng hôn.

Phía dưới những tiếng hò reo vang lên không ngớt, ngay cả Phó Kỳ Hâm lẫn Ngọc Cẩm Ninh cũng bất ngờ mà trợn tròn mắt nhìn.

"A A A! Hôn rồi, hôn rồi!!!"

Nụ hôn ấy kéo dài tới tận mười giây, rốt cuộc Dữ Quân Phàm cũng buông lỏng tay, Dư Niên lập tức đẩy mạnh anh ra khỏi cơ thể, dùng tay lau sạch đi miệng của mình, vừa kinh hãi vừa tức giận.

"Con mẹ nó tên điên! Cậu bị thần kinh à?"

Miệng của cả hai đều đỏ chót lên dấu hôn mãnh liệt, người qua đường nhìn vào không khỏi thích thú, ngượng cùng mà cười lên.

Dữ Quân Phàm lại chẳng nói gì, anh lấy con gấu giới hạn đó, tận tay đưa cho Phó Kỳ Hâm. Vì để cậu vui, anh việc gì cũng có thể làm, cho dù có phải hôn tình địch của mình đi chăng nữa.

"Cảm... cảm ơn cậu..."

"Tôi không muốn ở lại đây nữa, đi về!"

Dư Niên hùng hổ kéo tay Phó Kỳ Hâm rời đi, hắn vừa tức giận lại vừa mất mặt.

Thực ra cũng không chỉ có một mình Dư Niên khó chịu.

Ngọc Cẩm Ninh sẽ không nghĩ gì nếu hai người tự nguyện. Nhưng lần này, cậu nhận thấy rõ ràng Dữ Quân Phàm đột ngột làm vậy vì muốn lấy được con gấu kia cho Phó Kỳ Hâm, trong lòng không tránh khỏi sự thất vọng.

Dữ Quân Phàm chẳng nghĩ gì nhiều, anh nhìn theo bóng lưng ấy mà thở dài, lại chú ý đến Ngọc Cẩm Ninh đang đứng bên cạnh.

"Kẹo bông gòn này từ lúc đến đây đến giờ cậu vẫn không ăn sao?"

Cậu lắc đầu.

"Tôi... không ăn được đường."

Nét mặt của Dữ Quân Phàm tức khắc liền thay đổi. Anh lại bất giác nhớ đến người ấy, trái tim đau quặn lại.

"Xin lỗi... tôi không biết."

"Không sao đâu, dù sao cũng cảm ơn cậu. Chúng ta cũng về thôi."

"..."

"Xin lỗi... tôi lại nhớ cậu rồi..."