Ở Trong Game Chạy Trốn Làm Lão Đại

Ở Trong Game Chạy Trốn Làm Lão Đại - Chương 28: 28: Đảo Hoang Kinh Hồn 14




Hai người ở cửa hàn huyên trong chốc lát, xa xa chạy lại một con dã thú ngoại hình có chút giống sói, dã thú đó phỏng chừng đói lả, chảy nước miếng chạy tới.

Sở Tu không nhúc nhích, đảo mắt nhìn xem Tiểu Thi bên cạnh, Tiểu Thi cắn răng không nhúc nhích, cũng chưa lui lại một bước, cô cầm trường mâu lên, ném về phía con sói, trực tiếp đóng đinh nó ở trên mặt đất.

“Đi kéo lại đây.”

Tiểu Thi sửng sốt một chút, sau đó đi về phía trước, rút trường mâu trên người con sói ra, sau đó chậm rãi kéo con sói trở về.

Một tay cô ấy cầm trường mâu, một tay kéo con sói, phí rất nhiều sức mới có thể kéo tới trước mặt Sở Tu, Sở Tu tiếp nhận trường mâu, nhẹ giọng nói: “Cô muốn ở lại thì ở lại đi.”

“Cảm ơn……”

Nhưng dù sao thì cũng có rất ít dã thú có gan đi về hướng này, rốt cuộc thì con quái vật giống người khổng lồ vừa mới rời đi không bao lâu. Sở Tu ngồi xổm ở cửa rất lâu, cũng không gặp được con thứ hai có gan lớn như vậy.

Vì thế bọn họ thu thập đồ vật, chặn một nửa cửa động, dùng đá vụn chặn lại, chừa ra khe hở để không khí tràn vào.

Sau nửa đêm, người hôn mê kia đã sốt cao, bọn họ chỉ có thể dùng một mảnh vải dài, thấm nước, đắp ở trên trán hắn, ý đồ hạ nhiệt độ.

Thật là một chút thuốc men đều không có, hơn nữa lúc này cho dù có người hiểu dược lý cũng vô dụng, bởi vì không ai dám đi xa, đi tìm thảo dược về cho hắn.

Theo sắc trời dần sáng, người hôn mê kia thế nhưng thật sự hạ sốt. Tuy rằng vẫn chưa khôi phục nhiệt độ bình thường, nhưng mà so với lúc trước đã tốt hơn rất nhiều.

Vào ban đêm cái trán hắn đã hoàn toàn nóng bỏng, giống như là lửa đốt, hạ nhiệt xuống là chuyện tốt.

Đỗ Điềm Điềm dùng thịt dã thú tươi nấu một nồi canh thịt, tất cả mọi người ăn một bửa ấm áp, người hôn mê kia cũng được đút uy một ít nước canh.

Chờ đến bên ngoài sáng hẳn, mọi người từ trong sơn động đi ra ngoài, đều có một loại ảo giác như vừa mới tái sinh.

Đỗ Điềm Điềm là cô gái tương đối cảm tính, nước mắt đều đã trào ra, cô ấy che hai mắt của mình lại, nhỏ giọng nói: “Thiếu chút nữa tôi cho rằng mình không thấy được ánh mặt trời hôm nay ……”

“Được rồi, chúng ta đều sẽ sống sót.” Sở Tu vỗ vỗ bả vai cô ấy: “Đi thu thập đồ vật, chúng ta đi tìm chổ ở mới

“Ừm!” Đỗ Điềm Điềm và Trần Thiên Lâm nhanh chóng đi thu thập đồ vật có thể mang đi, để trong dùng dù để nhảy, cái dù để nhảy này thật sự được xem như là trang bị trò chơi chia cho mọi người, nơi nào cùng có thể dùng đến.

Mắt thấy bọn họ ở nơi đó bận rộn thu thập đồ vật, Đại Thành có hơi phát sầu: “Phải đi nơi khác ở hả? Hiện tại hắn hôn mê……”

“Là chúng tôi đi, ngày hôm qua đã nói rõ rồi. Chúng tôi chỉ cho các người ở một đêm, hiện tại chúng tôi chuẩn bị đi nơi khác ở, đương nhiên muốn đường ai nấy đi rồi.” Sở Tu nhàn nhạt nói.

Đại Thành lúc ấy liền ngây dại: “Sao lại thế, các người…… Các người không đi cùng chúng tôi sao?”

“Đương nhiên là không.” Sở Tu cầm ba lô của mình lên, để vào trong một ít đồ vật lung tung: “Chúng ta lại không phải là đồng đội.”

Hắn ta sốt ruột: “Đêm qua tốt xấu gì cũng cùng chung hoạn nạn……”

“Sửa lại cho đúng, là đồng đội của anh thiếu chút nữa hại chết đồng đội của tôi, đó không gọi là cùng chung hoạn nạn.” Sở Tu không thèm đếm xỉa tới hắn ta, sửa sang lại đồ vật, chuẩn bị xuất phát.

Đại Thành chưa từng nghĩ đến phải đối mặt với cục diện như vậy, hắn ta đứng lên, dồn dập nói: “Hiện tại số người sống sót trên đảo hẳn là không nhiều lắm, chúng ta không phải nên giúp đỡ nhau sao? Tuy rằng nói đêm chính là bởi vì Viên Viên, chúng ta có một chút tranh luận, nhưng cô ta cũng đã vì việc mình làm mà trả giá đại giới. Kế tiếp chúng ta không phải là nên đoàn kết ở bên nhau, cùng nhau vượt qua mấy đêm còn lại hả?”

“Người càng nhiều thì càng an toàn mà! Vạn nhất gặp được sự tình gì, cũng có thể giúp đỡ nhau một chút! Các người chỉ có ba người……”

“Sửa lại cho đúng một chút, chúng tôi là bốn người.” Sở Tu vẫy tay, Tiểu Thi liền tự động tới phía sau cô, còn nắm chặt vạt áo cô, bộ dáng thập phần tín nhiệm.

Đại Thành lúc ấy liền trợn tròn mắt, hoàn toàn không biết nên nói gì nữa.

Hắn ta cũng suy nghĩ cẩn thận, hẳn là Tiểu Thi hận chết mấy người bọn họ, có cơ hội có thể thoát khỏi, khẳng định sẽ không ở bên cạnh bọn họ nữa.

Nhưng mà chỉ chớp mắt liền còn lại hắn ta cùng với một người hôn mê trên mặt đất, chẳng những hắn ta phải cố gắng sống sót, còn phải mang theo một đứa con chồng trước.

Đại Thành sắp phát điên rồi, hắn ta nhìn Sở Tu bọn họ, trong lòng cũng rõ ràng, đây là bọn họ đã sớm quyết định, vô pháp thay đổi, trong nháy mắt kia hắn đã sắp hộc máu.

Hắn ta giống như bị điên bắt đầu nhảy chân mắng: “Tiện nhân! Tiểu Thi mày là tiện nhân!”

Đúng vậy, hắn ta chỉ có một người, không dám đi nhằm vào Sở Tu, cũng chỉ có thể mắng người đã từng là đồng đội của mình. Không đúng, là mắng cô gái đã từng bị hắn làm tổn thương.

Tiểu Thi cũng không nói lời nào, chỉ đi theo Sở Tu bọn họ ra ngoài, chờ khi tới cửa, Sở Tu phất phất tay: “Cái sơn động này sẽ để lại cho các người, không cần cảm ơn, có duyên gặp lại.”

Tiếng Đại Thành phẫn nộ cứ như vậy bị bọn họ vứt ở sau lưng, căn bản là không có người để ý, Đỗ Điềm Điềm còn nhiệt tình: “Cô không cần phải xen vào hắn ta, này hẳn là chính là cái gì…… Vô năng cuồng nộ?”

Tiểu Thi nhấp môi cười: “Bọn họ đối xử với tôi như vậy, tôi không có trả thù bọn họ, đã tốt lắm rồi.”

Không phải không có trả thù, chỉ là bởi vì năng lực không đủ, trong lòng Tiểu Thi rất rõ ràng. Nếu cô ấy có năng lực, cô ấy nhất định phải giết hết mấy súc sinh ghê tớm đó.

Cô ấy không giống với Viên Viên, Viên Viên là tự nguyện phụ thuộc vào mấy người đàn ông đó, bởi vậy dâng cơ thể ra cũng không có gì, thậm chí có thể dùng nó đổi lấy bọn họ bảo bệ cô ta, cok ta còn dựa vào nó mà đắc ý.

Tiểu Thi lại không giống, từ lúc bắt đầu cô ấy không phải tự nguyện, cô ấy gặp Đại Thành bọn họ, mấy người kia thấy sắc nảy lòng tham, cưỡng bức cô ấy.

Ngay từ đầu Tiểu Thi đã chạy trốn một lần, lại bị bắt trở về tay đấm chân đá. Thậm chí bọn họ còn dùng dây thừng treo cô ấy ở trên cây, vào ban đêm, ở phía dưới tất cả đều là dã thú……

Cô ấy hận thấu xương đám súc sinh kia.

Hiện giờ những người đó người thì chết người thì bị thương, trong lòng cô ấy kỳ thật rất vui sướng.

Mọi người vừa đi, vừa xem bản đồ của Tiểu Thi, số điểm xanh nhỏ trên đảo còn lại, một cái bàn tay đã có thể đếm hết, nói cách khác, trừ bỏ bọn họ cùng với nhóm người Đại Thành, còn sống trên đảo này có khả năng chỉ còn bốn năm người.

Sở Tu nhớ rõ lúc ấy từ trên phi cơ nhảy xuống mấy chục người, cô không có đếm kĩ, nhưng mà số người tuyệt đối không ít, lúc này mới qua mấy ngày, cũng chỉ thừa số lẻ.

Đỗ Điềm Điềm vẫn còn chế nhạo Trần Thiên Lâm: “Không phải anh nói, người có được năng lực đặc biệt rất ít sao? 100 người mới có một người?

Trần Thiên Lâm:……

“Trùng hợp, đều là trùng hợp thôi!”

“Cô nhìn Chị Sở của chúng ta, rất mạnh đó! Không phải cũng không có năng lực sao?”

Sở Tu vừa đi vừa cởi bỏ băng vải trên ngón tay, ngón tay dưới băng không có vết thương nào cả. Cô nghe Trần Thiên Lâm nói, cười cười, cũng không nói gì.

Lần trước bị sói cào, cô nhận thấy khả năng hồi phục của mình hình như so với người thường tốt hơn nhiều. Lúc đó cô chỉ cảm thấy là do cường tráng thể chất, nhưng hiện tại nghĩ lại có khả năng liên quan đến khả năng đặc biệt của cô.

Úc Thời Dịch nói, năng lực đặc thù của anh là bởi vì trong phó bản thứ nhất tìm được tương đối nhiều manh mối, lại thấy rất nhiều tư liệu, cho nên năng lực đặc biệt cùng trí nhớ có quan hệ.

Sở Tu nghĩ, phó bản thứ nhất bị thọc một đao, cho nên đạt được năng lực đặc thù là khôi phục sức mạnh, cũng là có khả năng.

Bất quá cô lại cảm thấy năng lực của mình sẽ đơn giản như cô nghĩ. Cho nên hy vọng phó bản này nhanh kết thúc, trở về nhìn một cái rốt cuộc là cái gì.

“Theo bản đồ thì, nơi đây hẳn là tế đàn của người khổng lồ mà tôi đã đi qua.” Sở Tu chỉ vào bản đồ, tiếp tục nói: “Chúng ta muốn tìm chỗ ở, tốt nhất không nên cách nguồn nước quá xa, địa thế phải hơi cao một chút, sau đó quan sát hoàn cảnh chung quanh, có thích hợp để chúng ta tích góp vật tư sinh tồn hay không.”

Cô nghiêm túc nói: “Hiện tại tôi hoài nghi một sự kiện, người khổng lồ giống quái vật kia, biết chúng ta ở đâu.”

Tiểu Thi gật gật đầu: “Ngay từ đầu tôi đã xem bản đồ, tính số người trên đảo, không sai biệt lắm 60 người, nguổi tối ngày đầu tiên qua đi, chợt giảm một nửa, tới buổi tối ngày hôm sau, đại khái là bởi vì từ buổi tối đầu tiên người sống sót đều là có một chút bản lĩnh, cho nên số lượng giảm bớt không đáng sợ như ngày đầu, tôi cũng là ở ngày thứ hai gặp được bọn họ.”

“Kế tiếp hai ngày sau, chúng tôi đều không có gặp được người khổng lồ, thẳng đến khi cùng các người hội hợp.”

“Lúc này số người trên đảo may mắn còn sống đã rất ít. Nếu dựa theo cách chị Sở Tu nói, như vậy có một loại khả năng chính là, đến tối người khổng lồ sẽ biết vị trí của chúng ta, nhưng mà bởi vì vừa mới bắt đầu số người sống sót tương đối nhiều, cho nên đa số người tương đối an toàn, theo số người sống sót chậm rãi giảm bớt, hơn nữa tụ tập thành một đoàn đội, sẽ thường xuyên bị người khổng lồ công kích, bởi vì mục tiêu đã ít lại.”

“Nếu đến ngày cuối cùng, chỉ còn lại có một đội, thì chỉ sợ cả một tối đó đều phải đối mặt người khổng lồ tập kích, đây là tôi tự mình suy đoán.”

Sở Tu cảm thấy cái này cô gái nàythật sự rất thông minh, cô cũng có hoài nghi điểm này, sau đó Sở Tu lại nói suy đoán của mình là mỗi đêm đều sẽ kéo dài cho Tiểu Thi.

“Nói cách khác khi chúng ta tìm kiếm chỗ ở, phải giống như con thỏ vậy, một chỗ ở phải có hơn hai cửa, như vậy mới càng an toàn hơn.”

Đội bọn họ lúc này hoàn toàn do Sở Tu cầm đầu, Đỗ Điềm Điềm không cần phải nói, được cứu một mạng, đối với Sở Tu quả thực là khăng khăng một mực, ai dám nói Sở Tu nói bậy thì cô ấy cào người đó.

Tiểu Thi cũng không cần phải nói, là Sở Tu làm chủ đưa cô ấy từ ổ cướp ra ngoài, nếu không có Sở Tu, mỗi ngày cô ấy sẽ phải chịu tra tấn vũ nhục, nói không chừng ngày nào đó liền thành vật hi sinh, bị bỏ rơi.

Trần Thiên Lâm……

Ba phiếu đối một phiếu, anh ta còn có thể nói gì?

“Đi thôi, thời gian của chúng ta không nhiều lắm.”