Ở Trong Game Chạy Trốn Làm Lão Đại

Ở Trong Game Chạy Trốn Làm Lão Đại - Chương 29: 29: Đảo Hoang Kinh Hồn 15




Bọn họ nhìn bản đồ tìm nơi ở buổi tối hôm nay, nơi ở kế tiếp vẫn phải tìm sơn động mới được, độ an toàn của sơn động cao hơn những nơi khác.

Chỉ nhìn trên bản đồ thôi thì không được, sau khi xác định xong vẫn phải đi khảo sát một chút, bọn họ khoanh ba điểm, hai điểm đầu tiên đều bỏ, một cái xem trên bản đồ thì cách nguồn nước không xa, nhưng mà lúc đi tới khảo sát mới phát hiện có một vách đá ngăn cách nguồn nước, muốn lấy nước trở về vô cùng phiền toái.

Cái thứ hai bị bỏ, là bởi vì sơn động quá thẳng và rộng, ngược lại càng không an toàn, một khi bị lấp kín, giống như là con thỏ bị bỏ vào túi lưới, người ta chỉ cần duỗi tay tiến vào là có thể bắt ra ngoài.

Lúc bọn họ đến nơi thứ ba, đã sắp đến giữa trưa, Sở Tu liếc mắt một cái liền nhìn trúng, lập tức quyết định: “Ở đây đi!”

“Chính là cách nguồn nước hơi xa……” Trần Thiên Lâm do dự nói.

“Ít nhất cũng là một đường thẳng, chúng ta phân công hợp tác là được rồi, nơi này có lợi thế rất lớn.” Sở Tu dắt bọn họ đi vào trong sơn động, đi qua chỗ ngoặt chỗ tiếp tục đi về phía trước, tuy rằng phía trước càng ngày càng hẹp, nhưng mà có thể một người ngồi xổm đi ra ngoài.

Sơn động này thông hai đầu, buổi tối nếu người khổng lồ lại đến, thật sự không được bọn họ còn có thể từ một cửa động khác rời đi.

Tính an toàn tính tăng lên rất nhiều.

“Thời gian chúng ta không nhiều lắm, cứ ở nơi này đi, hiện tại lập tức khởi công.” Sở Tu cùng Trần Thiên Lâm hai người sức lực khá lớn, một người bắt đầu xử lý cửa sau sơn động, dọn sạch đường đi ra ngoài, lại lấp kín cửa động phía sau.

Một người đi đốn củi, dùng mảnh vải bó lại, đến lúc đó sẽ có bó củi dùng để đốt lửa, mỗi lần có thể mang về một bó lớn, thời gian thật sự là không nhiều lắm, phải nhanh chóng làm xong.

Cai người còn lại, đi lấy nước, ở trong sơn động nhóm lửa nấu cơm.

Bốn người nhanh chóng làm việc, rất nhanh trong sơn động đã nổi lửa. Trần Thiên Lâm làm hai cái giá gỗ đơn giản để treo, phơi đồ vật.

Tiểu Thi có bản đồ, Đỗ Điềm Điềm hiểu địa lý, hai người đã tìm đượcmột mảnh rừng cây ăn quả nhỏ, mang về không ít trái cây, trong đó còn có một loại giống như kiwi, nhưng mà rất nhỏ, lột da ra ăn chua chua ngọt ngọt, cũng khá ngon.

Tiểu Thi lá gan lớn, đi xa một ít, chổ bọn họ cách bãi biển không xa, Tiểu Thi ỷ vào ban ngày tương đối an toàn, chính mình lại có bản đồ, nên đi tới bãi biển, cuối cùng mang về năm trái dừa.

Bọn họ luôn chú ý đến những điểm sáng nhỏ trên bản đồ, mặc dù ban ngày an toàn hơn nhưng vẫn có một điểm sáng đã tắt.

Rất có khả năng là buổi tối đã bị thương, tỷ như đồng đội của Đại Thành, hoặc là bởi vì tìm không thấy đồ ăn, hoặc là sinh bệnh, thân thể suy yếu, cuối cùng không qua khỏi.

Mặc kệ thế nào, đồng loại mất đi đều sẽ làm người ta cảm giác bi ai, nhưng bọn họ không có quá nhiều nhàn rỗi để bi ai người khác, chỉ có thể nhanh chóng thu thập càng nhiều đồ vật, càng nhiều tài nguyên, cơ hội sống sót cũng sẽ càng nhiều.

Càng về sau, ban đêm liền càng dài lâu, đến lúc này, chính là đua trữ hàng, Sở Tu rất mệt, một ngày cô cũng không biết phải đi bao xa, giày rơm cô tự làm đã sớm mòn, trên chân nổi lên nhiều mụn nước, mụn nước vỡ, lại có cái mới, cuối cùng liền biến thành vết chai.

Đỗ Điềm Điềm nhét cho cô một đôi giày: “Số đo hai ta không khác biệt lắm.”

“Vậy còn cô?” Sở Tu không tiếp.

“Lúc trước tôi gặp được thi thể đã lột một đôi, không phải vừa chân lắm. Nhưng mà

tôi ở nhà nấu cơm nhiều, thời gian đi ra ngoài không nhiều như chị, mang cái này cũng khá tốt.” Đỗ Điềm Điềm nhảy nhảy tại chổ, triển lãm giày trên chân một chút: “Đừng quên chị chính là người chủ lực săn thú.”

Lúc này đây bọn họ không gặp lại người sống nào nữa, đội ngũ gần nhất, cũng cách bọn họ một khoảng, nên không gặp nhau được. Đến sắc trời sắp tối, Sở Tu không cho bọn họ ra cửa: “Đừng tham khoảng thời gian này, vạn nhất không kịp làm sao bây giờ.”

Càng sống trên hòn đảo biệt lập này và trải qua những đêm dài, họ càng thích ở bên đống lửa, hơi ấm mà ngọn lửa mang lại như mang đến cho người ta cảm thấy sự thoải mái về tinh thần, cảm giác máu trong người đều trở nên ấm áp hơn.

Muối của Đỗ Điềm Điềm đã làm xong rồi, lần này không cho quá nhiều, vừa nấu vừa nêm nếm, cuối cùng bẹp bẹp miệng, có chút tiếc nuối: “Không có nhiều muối, chịu như vậy thôi……”

Cô ấy cầm lấy một vỏ trái dừa, đổ vào bên trong một ít canh, lại để lên trên một ít thịt, đưa cho Sở Tu, đến phiên Tiểu Thi, Tiểu Thi vẫy vẫy tay: “Tôi không ăn, lúc nãy đã uống không ít nước dừa, không phải rất đói bụng.”

Cô ấy nói xong, bụng rất không cho mặt mũi ục ục vang lên một tiếng, tuy rằng âm thanh không phải rất lớn, nhưng trong sơn động yên tĩnh, tiếng củi lửa thiêu đốt, tiếng canh sôi trào, đều rất rõ ràng, huống chi bụng cô ấy ục ục kêu lên.

Tiểu Thi nghe âm thanh lớn như vậy, sắc mặt không kiềm chế được mà biến đỏ, Sở Tu đại khái có thể hiểu rõ ý cô ấy: “Ăn đi, không thiếu một miếng ăn của cô đâu, cũng sẽ không bởi nó mà đuổi cô đi. Không đủ thịt thì tôi đi săn, tại đảo hoang này cái gì cũng thiếu, chỉ có dã thú là không, cô hỏi Đỗ Điềm Điềm thử xem.”

“Đúng là chị Sở Tu siêu lợi hại! Ngày đầu tiên chúng tôi tổ đội, một mình chị Sở Tu mang đến một bao thịt to, đều buổi tối chị ấy đi săn, cô có thể ăn nhiều thêm đó, còn sợ đồ ăn nhà chúng ta ăn không hết nữa kìa.” Đỗ Điềm Điềm biết cô ấy tương đối tự ti, lại bởi vì vừa tới chưa thể dung nhập đoàn thể, cho nên mới có biểu hiện này, nhanh chóng an ủi cô ấy.

Sở Tu ôm vỏ dừa ăn canh, canh còn hơi nóng, nhưng chính là vị nóng nóng như vậy ngược lại rất thoải mái, từ yết hầu mãi cho đến dạ dày, một ngụm canh nóng đi xuống, cảm giác lỗ chân lông đều mở ra, toàn thân thoải mái.

“Khi còn nhỏ tôi lớn lên ở trong cô nhi viện, cô nhi viện của chúng tôi rất nghèo khổ. Mọi người thường xuyên ăn không đủ no, sẽ ưu tiên để thức ăn cho những đứa trẻ tuổi hơi lớn một chút. Bởi vì tuổi lớn hơn một chút phải bắt đầu làm việc, có thể vì cô nhi viện kiếm tiền, mà những đứa nhỏ hơn, mỗi ngày chỉ có thể ăn được rất ít. Cho nên rất nhiều đứa đều ngóng trông lớn lên, trưởng thành thì có thể bắt đầu làm thủ công, có thể kiếm được tiền là có thể được ăn nhiều hơn, ngóng trông ăn tết, khi ăn tết mỗi người đều được phát một khối đường, tuy rằng thấp kém, đều là đường hoá học, nhưng mỗi đứa đều rất chờ mong.”

“Cô có giá trị, cũng có thể tạo giá trị cho nhóm. Hơn nữa cô có bản đồ, chúng tôi rất cần có cô, cho nên cô không cần cảm thấy mình không xứng ăn cái gì, đến khi thật sự rất đói cơ thể yếu hơn, ngược lại là kéo chân sau.”

“Xin lỗi.” Tiểu Thi theo bản năng xin lỗi, cô ấy chậm rãi tiếp nhận chén canh, ngẩng đầu cười cười với Sở Tu, cái miệng nhỏ bắt đầu uống, không biết có phải bởi vì canh quá nóng hay không, dâng lên rất nhiều hơi nước, khóe mắt cô ấy đã ươn ướt.

Lại nói tiếp cũng rất kỳ quái, lúc bị cưỡng hiếp không khóc, bị đánh không khóc, mỗi buổi tối vượt qua tra tấn không khóc, báo thù rửa hận cũng không khóc, hiện tại chẳng qua chỉ là uống lên một chén nóng mà thôi, nước mắt lại không khiềm chế được.

Là do quá nóng, nhất định là vậy.

Hôm nay đã là ngày thứ 5, ban đêm ngày thứ 5 dài đăng đẵng làm người ta tuyệt vọng, dựa theo lúc trước tính toán, buổi tối hôm nay hẳn là 96 tiếng, đổi thành hiện thực, chính là gần bằng thời gian 4 ngày.

Sau khi ăn uống no mọi người đều ngủ không yên, cùng nhau tâm sự, ngây ngốc, đã cảm thấy thời gian trôi qua thật lâu, kết quả vừa thấy di động, mới qua mấy tiếng mà thôi.

Không một ai thích ban đêm ở nơi này.

Nhưng thật ra Sở Tu đã hoàn toàn thích ứng, thậm chí sẽ ngồi xổm ở cửa, xem dã thú bên ngoài, đánh giá con nào béo một chút, bắt trở về làm lương thực dự trữ.

Trần Thiên Lâm thậm chí có một loại ảo giác, nếu đây là chân chính là sinh tồn treen đảo hoang, không có thời hạn, không biết khi nào có thể trở lại hiện thế, nói không chừng Sở Tu sẽ bắt mấy con động vật trở về nôi dưỡng.

Cô lấy sợi dây vải ban ngày dùng để cột bó củi, đứng ở cửa quan sát đônhj vật bên ngoài. Nhìn thấy một con gần đây, lớn lên còn tương đối béo, liền hưng phấn quăng dây thừng ra ngoài, sợi dây quấn một vòng quanh chân, dường như muốn kéo nó trở về.

Đáng tiếc mảnh vải mỏng manh, thật sự là không đáng tin cậy.

Đỗ Điềm Điềm ở bên cạnh bưng một chén canh vừa khịt mũi vừa uống, vừa uống vừa lẩm bẩm: “Đáng tiếc trái dừa khô quá ít, bằng không em có thể dùng trái dừa khô, làm cho chị một cái dây thừng.”

Đỗ Điềm Điềm cũng không phải là nói giỡn, xơ dừa trong trái dừa khô rất nhiều, làm ra dây thừng còn rất rắn chắc, nhưng mà trái dừa quá ít, còn không bằng để làm chén.

“Nếu không dùng cái này thử xem?” Tiểu Thi cầm theo một bó giống như dây mây, dây mây đó còn không được khô hoàn toàn, nhưng là bởi vì chúng dễ cháy, bị các cô ấy cắt đã trở lại, để ở trong góc.

Đỗ Điềm Điềm cũng là nhàn rỗi, thật đúng là có thể thử một chút dùng dây mây làm dây thừng, hai cô nhóc phí nửa ngày, cuối cùng thật sự làm ra được một sợi dây thừng.

Còn khá nặng.

Sở Tu vốn dĩ đang ở suy xét nên ăn thú như thế nào, chủ yếu là động vật bên ngoài quá nhiều, đi ra ngoài bắt một mình quá không an toàn, lại không có cách nào dụ dỗ lại đây một vài con, Đỗ Điềm Điềm đem dây thừng lại đây, Trần Thiên Lâm còn ở bên cạnh giội một gáo nước lạnh: “Cô tưởng mình là cao bồi miền Tây à, thật đúng là có thể chăn trâu.”

Sở Tu ước lượng một chút, buộc một cái vòng: “Đây, cho các người xem biểu diễn một chút.”

Sau đó cô thật sự đã bắt được! Nhưng là bởi vì dây thừng không đủ rắn chắc, giữa chừng bị đứt.

Trần Thiên Lâm:?

Hai cô nhóc điên cuồng vỗ tay, đặc biệt nể phục.

Các cô ấy lại thử thêm vào các nguyên liệu khác, cuối cùng làm ra dây thừng càng rắn chắc, Sở Tu thật đúng là bắt được hai con mồi trở về, bất quá như vậy rất phiền toái, hơn nữa khó khăn rất cao, cuối cùng vẫn là lựa một loại phương thức khác.

Dùng thịt hấp dẫn dã thú tới gần, tới một khoảng cách nhất định không xa cửa động lắm, một trường mâu chọc chết, sau đó bọn họ cầm cây đuốc ra xua đuổi dã thú, nhân cơ hội kéo con chết trở về.

Bởi vì có 4 người, trong tay còn có cây đuốc, dã thú không theo bầy đàn không dám tới gần, bọn họ cũng sẽ không đi săn thú bầy đàn, cuối cùng thu hoạch cũng không tồi.

Không nghĩ tới buổi tối thứ 5 trên đảo hoang thế nhưng có chút nhàn nhã. Ngay cả Tiểu Thi cũng thường xuyên tươi cười, đại khái là chân chính cảm nhận được mình là người có giá trị.

Cho nên cái loại tâm lý tự ti có thể giảm một ít, cũng càng dễ dàng mà dung nhập vào nhóm.

Sở Tu không nói gì, kỳ thật trong lòng còn có chút vui mừng, cô kiểm kê một chút thu hoạch, tuy rằng ban đêm còn có rất dài, nhưng nà tam thời có thể ngưng săn thú.

Ôi, chuỗi thức ăn trên đảo hoang đã sửa lại rồi, đỉnh là người khổng lồ, phía cuối là dã thú, ở giữa là Sở Tu.