Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 409







**********
Chương 409: Cứ để cô ta sống đi
Hoàng Trường Minh không đi vào phòng mà đứng ở trước cửa.

Anh ta rút điện thoại ra, một lần nữa gọi điện thoại cho Lam Ngọc Anh, nhưng vẫn như cũ, không có ai bắt máy.

Sau đó, anh ấy lại gọi điện cho Trần Phong Sinh, vừa hay đúng lúc cậu ta đang ở cùng với Trương Tiểu Du, sau khi nghe anh ấy hỏi, vẻ mặt liền trở nên kinh ngạc, nhưng anh ta cũng không thấy Lam Ngọc Anh.

Sau khi cúp máy, cảm giác run rẩy trong lòng Hoàng
Trường Minh ngày càng mãnh liệt.

Anh ta không do dự gì, lần nữa gọi cho một người: “Chú Lê, là cháu!”
Lê Hoài Lâm sau khi nhận điện thoại của anh ta đúng lúc đang ở nhà của mình, đến cả thay dép vẫn chưa thay, hay tại chắp sau lưng đang chịu đừng những lời quở trách ngu xuẩn từ miệng vợ.

“Trường Minh?”
Lê Hoài Lâm thấy anh ấy gọi tới nên rất kinh ngạc, đi đến bên cạnh của sổ: “Sao vậy, có chuyện gì thế?" “Chú Hoài Lâm, hôm nay bác đã gặp Ngọc Anh đúng không?” Hoàng Trường Minh đi thẳng vào vấn đề.

“Đúng!” Lê Hoài Lâm gật đầu, nhưng vẫn chưa hiểu: “Có chuyện gì thế?” “Khi nào cô ấy rời đi ạ? Cô ấy đến hiện tại vẫn không thể liên lạc được, cũng chưa về nhà!” “Không liên lạc được? Chuyện gì vậy!” Lê Hoài Lâm sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc, nhớ lại nói: "Bác và cô ấy gặp mặt nhưng cũng không nói gì lâu cả, bởi vì còn bận việc, đến cốc cà phê cũng không kịp uống, nên bác đã đi trước! Ngọc Anh có lẽ cũng không ở đó quá lâu, có phải là cô ấy đi đến chỗ người bạn đó”
Lúc nói có việc đột xuất, bác ấy liền quay đầu lại nhìn vợ mình một cái.


“Không có, cháu hiện tại, không tìm được cô ấy!” Hoàng Trường Minh nghẹn lời.

“Trường Mình, cháu có phải đang nghi ngờ cô ấy mất tích rồi đúng không?” Lê Hoài Lâm nghe vậy, nhăn mày nói.

Hoàng Trường Minh không trả lời, nhưng ẩn ý trong câu nói đã sáng tỏ: “Lúc chú nhìn thấy cô ấy lần cuối, là ở trong phòng sách của tiệm cà phê đúng không?” “Đúng!” Lê Hoài Lâm khẳng định.

“Hiện tại cháu đến đó kiểm tra camera!” Nói xong,
Hoàng Trường Minh liền tắt máy.

Lê Hoài Lâm cầm điện thoại, biểu cảm khuôn mặt nghiêm nghị.

Anh ấy ngược lại, không cảm thấy Hoàng Trường Minh rất thận trọng, mà là lo lắng Lam Ngọc Anh thực sự đã xảy ra chuyện.

Vì cách xa, nên Nguyễn Hồng Mai không nghe rõ cuộc nói chuyện điện thoại, nhưng vẫn nghe được loáng thoáng vài chữ “Lam Ngọc Anh”, lập tức đứng dậy đi qua đó, không quan tâm đến hình tượng bình thường: “Lê Hoài Lâm, anh đã về đến nhà rồi, mà lại vô liêm sỉ mà cứ câu dài câu ngắn Lam Ngọc Anh, anh đúng là mặt mo mà! Tôi xấu hổ thay anh!”
Lê Hoài Lâm giống như không nghe thấy, trong lòng anh ấy chỉ nghĩ đến chuyện Hoàng Trường Minh nói trong điện thoại.

.

truyện teen hay
Trên tầng vọng lại tiếng vang, Lê Tuyết Trinh mặc quần áo ngủ chạy xuống: “Bố, mẹ! Hai người đang ồn ào chuyện gì thế, vừa nãy ở trong phòng ngủ nghe thấy hai người cãi nhau! Đã xảy ra chuyện gì thế a?”
Nguyễn Hồng Mai nháy mắt ra hiệu.


“Bố?” Lê Tuyết Trinh lập tức hỏi.

“Mẹ con đến tuổi mãn kinh rồi!” Lê Hoài Lâm chau mày, lập tức cầm điện thoại, nói: “Bố còn có việc, Tuyết
Trinh, chăm sóc mẹ nhé!”
Vừa dứt lời, liền đi ra ngoài cửa.

Nguyễn Hồng Mai ngồi dậy muốn đuổi theo, nhưng lại bị Lê Tuyết Trinh chặn lại, sau đó lắc đầu với mẹ, tỏ điệu cười đã tính trước mọi việc.

Lúc xe của Lê Hoài Lâm đến tiệm cà phê, thì đúng lúc
Hoàng Trường Minh đi từ trong ra.

“Trường Minh, sao rồi?"
Hoàng Trường Minh nhìn anh ta, hơi bất ngờ, nhưng lúc này không thể quan tâm nhiều như vậy nữa: “Đã xem qua camera nhưng ở đây các hẻm rất sâu, chỗ cô ấy đứng lại là góc chết, nên chẳng có thông tin gì hữu ích cả”
Lê Hoài Lâm nghe vậy, cũng nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề, đồng thời cực kỳ thất vọng, vì nơi này là anh ra đưa ra, nếu không phải là anh ta muốn mượn sách, có lẽ hôm nay sẽ không mất liên lạc với Lam Ngọc Anh.

Hoàng Trường Minh quan sát xung quanh, đột nhiên liếc nhìn chiếc xe BMW đỗ gần đó.

Lúc vừa kiếm tra camera, anh ấy nhìn thấy, chiếc xe BMW này đỗ ở đâu từ đầu đến cuối, mà bên trong còn có camera hành trình 24/24.


Anh ta đi đến phía trước, gọi theo số điện thoại chủ xe dán lên.

Điều may mắn là, chủ của chiếc BMW sống ở trên tầng, rất nhanh đã đi xuống.

Sau khi xem được hình ảnh của camera hành trình, điều lo lắng trong lòng Hoàng Trường Minh quả nhiên đã xảy ra, Ngọc Anh của anh ấy đã bị bắt cóc rồi!
Rõ ràng là có chủ mưu, camera đã chứng minh, lúc cô ấy đón xe thì có một chiếc xe cá nhân dừng bên cạnh cô ấy, hơn nữa biển số xe cũng bị che lại, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cô ấy đã bị bắt lên xe.

Trong ánh mắt Hoàng Trường Minh lúc này thật u ám, giống như lóe ra ngọn lửa phẫn nộ.

Chuông điện thoại vang lên, người gọi đến là Phan Duy, anh ta nghe máy: “Kết quả điều tra như thế nào!” “Giám đốc Hoàng, đã tìm thấy định vị điện thoại của chị Lam rồi!” Phan Duy không dài dòng, lập tức kích động trả lời.

“Nhắn vị trí cho tôi!” Hoàng Trường Minh yết hầu khế động.

“Trường Minh, bác đi cùng cháu!” Lê Hoài Lâm nhanh chóng theo sau.

Trong lòng anh ta cảm thấy vô cùng hổ thẹn, luôn cho rằng vì sự cố mượn sách của mình mới hại đến Lam Ngọc Anh gặp phải tai nạn này, hơn nữa anh ta rất có cảm tình với Lam Ngọc Anh, rất muốn góp chút sức lực đi cứu cô ấy.

“Không!” Hoàng Trường Minh từ chối, lúc anh ta mở cửa, anh ta ngắt lời tiếp tục nói: “Bác Lê, cháu đến trước, bác giúp cháu báo cảnh sát, sau đó đem người đi qua đó!” “Bác hiểu rồi!” Lê Hoài Lâm nghe vậy lập tức gập đầu: “Yên tâm đi, Trường Minh, Ngọc Anh sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!” “Cháu tuyệt đối sẽ không để cô ấy xảy ra chuyện!” Hoàng Trường Minh nắm chặt tay lái.

Âm thanh chuyển động bánh xe dưới đất, chiếc xe
Landrover giống như mũi tên rời cung bắn ra.

Lúc này ở vùng ngoại ô sau khi Lam Ngọc Anh bị trói hai tay, hai chân bằng dây thừng ở trong nhà kho, ngồi bệt dưới đất, dựa vào tường bất động.


Cô ấy ngước nhìn lên đỉnh nóc nhà, độ cao ít nhất khoảng 2 mét, hơn nữa cửa sổ lại ở vị trí rất cao, giống như gần kề mái hiên, mà bức tường bốn phía trơ trọi lại có nhiều nấm mốc.

Lam Ngọc Anh vốn dĩ khong thể nào thoát ra bằng cửa sổ, lối ra duy nhất chính là chiếc cửa sắt đang đóng chặt ở phía trước.

Mà hai người vừa nãy ở trong xe sẽ không để cô ấy trốn thoát, mà hiện tại cả thảy có 5 người đàn ông càng khiến cho cô ấy không có hy vọng nào cả, tuyệt đối không có khả năng.

Lúc này, bọn chúng ngồi quanh cái bàn ở phía trước, những chai bia ngã đầy dưới đất, lúc tiếp tục uống.

Cô ấy đột nhiên cảm thấy, bọn họ đang đợi trời tối.

Quả nhiên, ở bên ngoài lúc mặt trời dần dần lặn xuống, tên lùn đó và đàn em hung hãn đột nhiên lần lượt đứng dậy, đi về phía cô ấy.

Lam Ngọc Anh lại rúc vào góc tường, chân tay đều đang run rẩy, đến nỗi thốt lên: “Các ngươi rốt cuộc muốn gi? Nếu muốn tiền, tôi có thể đưa cho các người!” “Anh, xin các anh thương xót, thả tôi ra!” “Tôi đồng ý với các anh, sẽ không báo cảnh sát, muốn bao nhiêu tiền cũng được, tuyệt đối đừng làm chuyện bậy ba!"
Lam Ngọc Anh biết rằng, lúc này không phải là lúc ngang bướng, có thể hạ mình cầu xin như nào thì cầu xin như thế.

Tên mặt thẹo lại không hề bị lay động, hơn nữa rất khinh thường, cười khuẩy: “Nhận tiền của người, trừ tai họa cho người, có hiểu không?”
Càng huống hồ, chủ thuê còn nói, nếu đối phương đề nghị đưa ra tiền bạc, thì sẽ trả gấp đôi, vì vậy nhất định phải xử lý xong.

“Anh ơi, vậy tôi phải làm thế nào?” “Đợi tôi gọi điện thoại!”
Tên lùn nói xong, móc điện thoại ra, rất nhanh bấm vào số điện thoại, sau khi kết nối được, thì nhìn cô ấy một cái rồi nói: “Tôi đã bắt được cô ta rồi, tiếp theo, tôi nên làm gì nữa? Trời đã tối rồi, chuyện gì cũng có thể dễ dàng hành động, đưa ra chỉ thị, muốn giết muốn róc thịt?”
Đường dây bên kia dừng một chút, sau đó truyền lại tiếng nói của một người phụ nữ trung tuổi, ngữ khí hung hãn: “Không cần giết cô ta, để cô ta sống là được, nhưng các người thay nhau hiếp cô ta cho tôi!”.