Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 410







**********
“Không thành vấn đề!”
Lam Ngọc Anh không biết đối phương nói cái gì, chỉ nghe thấy bốn chữ này từ miệng của người đàn ông thấp bé kia.

Ngay lập tức, anh ta quay qua trộm nhìn cô cười hai tiếng.

Lam Ngọc Anh giống như rơi vào hầm băng, không hiểu sao cô bỗng có một dự cảm không lành, vừa rồi đề nghị đưa tiền cho bọn chúng, bao nhiêu cũng được, cô chắc chắn Hoàng Trường Minh sẽ không để ý, nhưng hình như đối phương khinh thường, hơn nữa sau khi tắt điện thoại, ánh mắt nhìn về cô rất....!
Không cần tiền, chẳng lẽ lại muốn...!
Lam Ngọc Anh quả thực không dám nghĩ thêm, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, cô tuyệt đối không cách nào đối mặt với Hoàng Trường Minh lần nữa.

Mà nhiều chuyện xảy ra như vậy, bạn càng sợ điều gì thì điều đó sẽ đến, điều mà cô lo lắng nhất đã xảy ra.

Người đàn ông thấp bé cất điện thoại vào túi, bước đến bàn chào hỏi ba người đàn ông đang uống bia, lần lượt đặt chai xuống, đi về phía cô.

Đầu lưỡi của Lam Ngọc Anh đã run rẩy, ngẩng đầu kinh hãi nhìn lên.

Sắc trời bên ngoài dần tối, kho hàng lớn như vậy chỉ treo hai ba bóng đèn, nguồn sáng lờ mờ lung lay, cực kỳ giống hiện trường thảm sát trong phim kinh dị, mà năm người đàn ông đang vây quanh cô đều nhìn với ý đồ xấu.

Bọn chúng liếc mắt nhau trao đổi, lập tức có hai người cùng lúc cởi áo ra.


Những hình xăm trên cánh tay, thậm chí còn là hình xăm lớn, trông càng thêm dữ tợn.

Người đàn ông hung hãn xoa xoa tay, cười xấu xa: “Haha, cô nói xem chúng tôi muốn làm gì?” “Các người..”
Sống lưng Lam Ngọc Anh lạnh toát.

Bởi vì cô nhìn thấy trong mắt kẻ đối diện hiện lên tia đỏ, hơn nữa có nhiều người như vậy, cũng không hẳn chỉ đơn giản là dâm loạn.

Rất nhiều chuyện như vậy đã xảy ra trên các tin tức truyền thông, lúc cô xem được cũng chưa từng nghĩ đến, có một ngày sẽ xảy ra với chính mình, cô cũng không biết những người phụ nữ đó trải qua như thế nào, xen lẫn run rẩy cùng sợ hãi, nỗi sợ đè nén trong tim.

Lam Ngọc Anh nghe thấy tiếng răng của mình lập cập run lên, nói năng lộn xộn: “Đừng mà! Tôi van xin các người, đừng mà được không.

Cô cầu xin, cầu xin bọn chúng có thể thấy cắn rứt lương tâm mà buông tha cho cô.

Nhưng mà vô ích, không ai để ý đến nỗi sợ cùng lời van xin của cô, chỉ nhìn xuống đánh giá cô, ánh mắt hai tên kia trộm nhìn xuyên qua quần áo của cô.

“Tôi cảm thấy dáng người cô gái này không tồi, đợi lát nữa lột sạch quần áo nhìn kỹ càng một chút" “Không."
Lam Ngọc Anh hét to.

Người đàn ông gần nhất nở nụ cười, hai tay đè cánh tay cô xuống: “Kêu đi, kêu lớn lên, đợi lát nữa anh em chúng tôi cùng lên cũng hy vọng cô hét lớn như vậy" “Thật sự cầu xin các người, đừng làm như vậy với tôi...!
Mắt thấy có bàn tay đen duỗi đến, Lam Ngọc Anh trốn về sau không được, hai tay hai chân bị dây thừng xiết chặt không thể giãy giụa, chỉ có thể dùng sức cắn, trừng mắt oán hận: “Không được! Đừng đụng vào tôi! Đồ khốn, buông ra, bỏ bàn tay bẩn thỉu của các người ra!” "Bop!"
Cô cũng không giữ được lâu, một bàn tay mạnh mẽ xoay qua tát mạnh xuống.

Lần này lỗ tai không ngừng cong cong, mắt cũng hoa lên.

“Mẹ nó, dám cắn tạo! Hiền lành một chút cho ông!” Người đàn ông hung hãn tức giận, nghiến răng nghiến lợi.

Lam Ngọc Anh run rẩy nhằm chặt mắt.

Thời xưa có những người phụ nữ cương trực, cô xem trong tiểu thuyết cùng phim ảnh, thấy không đáng, dù sao mạng sống là quan trọng nhất, mà hiện tại, cô cũng rất muốn làm người phụ nữ cương trực, không sợ chết, ngoại trừ Hoàng Trường Minh cô không muốn để bất cứ ai đụng vào mình, ít nhất vẫn giữ được tấm thân trong trắng.

Lam Ngọc Anh hoàn toàn bị khống chế, đập đầu vào tường cũng không có khả năng, còn có cách chết nào nữa không?
Trong tivi diễn thế nào, cô nghĩ nghĩ, nuốt nước miếng, sau đó giữ chặt lưỡi cắn rằng xuống.

Mà trong chớp mắt khi cô sắp cắn lưỡi, khóe miệng bị người kia kéo mạnh.

Bọn chúng xem chừng là kẻ già đời, đã sớm phát hiện ra hành động của cô, lập tức ngăn cản, còn bắt lấy khăn lau xe nhét vào miệng cô: “Cô yên tâm, bọn tôi sẽ không để cô chết dễ dàng vậy, nhất định sẽ để cho cô hưởng thụ tình yêu thương của mấy anh em bọn tôi.


Lam Ngọc Anh hoàn toàn tuyệt vọng.

Lúc này, cô thậm chí không thể hét lên được, chỉ phát ra mấy tiếng “ưm, ưm”, nghe ra còn giống tiếng rên rỉ.

“Anh lớn, anh nói xem thân thể nhỏ nhắn này có chịu nổi không?” “Chịu không nổi cũng phải chịu, chúng ta chú ý một chút, đừng để cô ta tắt thở là được.

Thật ra, có thể để thắng tư và thằng năm đợi lên sau.

Trong lúc nói chuyện, đã có người khóa chặt ngồi lên người cô.

Trong lúc vùng vẫy, sợi dây cột chân cô bung ra, nhưng chỉ thuận tiện cho chúng kéo sang hai bên trái phải.

Không biết bàn tay của ai duỗi ra, kéo “xẹt” một tiếng cổ áo cô rách toạt, lộ ra mờ ảo đường viền ren, xương quai xanh còn nhiều dấu vết mà Hoàng Trường Minh hôm qua đòi hỏi để lại.

Bị tên lưu manh kia nhìn thấy, khí huyết lập tức phun trào: “Oa, xem cô gái này, thoạt nhìn có vẻ đứng đắn, không nghĩ đến lại phong lưu như vậy.

Tư thế này rõ ràng là cùng đàn ông phóng đãng cả đêm”
Bọn chúng nói gì, Lam Ngọc Anh không thể nghe thấy.

Nghĩ đến hôm qua cùng Hoàng Trường Minh triền miền thân mật, bị anh mỗi một chỗ đều để lại dấu vết yêu thương, mà giờ lại bị một đám côn đồ hủy hoại...!
Cô yếu ớt ngửa đầu về sau, nước mắt nhua chát làm mờ tầm mắt, theo khóe mắt chảy xuống lã chã hai bên thái dương.

“Rầm rầm.”
Đột nhiên truyền đến một tiếng động cực lớn.

Cánh cửa sắt lớn vốn đang đóng kín thì bị người ta dùng sức đá tung.


Trong tầm mắt mông lung, cô mơ hồ thấy được một bóng dáng cao lớn quen thuộc.

Là ảo giác sao?
Cô cố gắng đẩy lùi lớp sương mù trước mắt, rốt cuộc cũng thấy rõ ràng thân hình đó.

Mặc bộ đồ vest đen phẳng phiu của buổi sáng, cà vạt cũng do cô kiễng chân thắt lên trong phòng thay đồ, nhưng mà giờ lại treo lỏng lẻo trên cổ áo, quanh thân toát lên không khí lạnh giá, đôi mắt sâu thẫm không hề có một tia ấm áp.

Lam Ngọc Anh từng thấy qua rất nhiều lần anh giận dữ, nhưng tuyệt đối chưa bao giờ giống như lúc này.

Tựa một tảng đá băng sừng sững nơi nào đó, hai tay nắm chặt, cả ngươi toát ra một cỗ lạnh lẽo, dù không hề có tia ấm nào nhưng mà đủ để cho mũi cô cay cay ấm áp.

Hoàng Trường Minh...!
Rốt cuộc thì anh cũng đến!
Tựa hồ ngay khi bị người ta trói mang đi, cô liền mơ hồ cảm giác được anh sẽ đến cứu mình.

Giống như mỗi lần cô bị ăn hiếp, anh luôn từ trên trời đáp xuống, dùng đôi vai rộng lượng của mình bảo vệ cô, nhưng mà lúc này cô không hy vọng anh đến, bởi vì anh chỉ có một mình mà đối phương đến tận năm người, thật sự rất nguy hiểm.

Giữa hai mắt của Hoàng Trường Minh đầy lửa giận, cơn thịnh nộ đã đến cực điểm: “Ai dám động vào cô ấy!”.