Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 445







Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp.

**********
Chương 445: Con đúng là không phải con gái nhà họ Lam
Lam Khải Dương nghe xong thì kinh ngạc nhìn cô.

Lam Ngọc Anh không hề trốn tránh, mặc dù hai tay cô đang cố gắng nắm chặt tách trà hiện giờ đã hơi run lên, thế nhưng ánh mắt thì vẫn kiên định chờ đợi đáp án.

Cơ thể Lam Khải Dương lúc này dường như đã cứng đờ lại, mãi một lúc lâu sau, ông mới chậm rãi nhắm hai mắt, biểu cảm trên mặt tràn ngập nét bi thương: “Hôm đó vẫn bị con nghe thấy rồi.

Lần trước khi hai mẹ con Lại Diệp và Lam Ngọc Thiên tới làm náo loạn ở thư phòng, Lam Ngọc Anh cũng tình cờ đi qua.

Lại Diệp không đòi được tiền từ chỗ ông, nên đã bất chấp nói ra rất nhiều chuyện.

Sau khi mọi chuyện ổn thỏa, Lam Khải Dương cũng đã đặc biệt để ý tới cô, thấy tâm trạng cô vẫn bình thường, ông còn tưởng cửa phòng cách âm tốt, đóng cửa lại cô sẽ không nghe được những gì không nên nghe.

“Phải.” Lam Ngọc Anh gật đầu.


Đối mặt với phản ứng như thế này của Lam Khải Dương, trong lòng cô dường như đã có đáp án rồi.

Không nói thêm gì nữa, cô tiếp tục đợi ông nói tiếp.

“Nếu như con đã nghe được, bây giờ lại hỏi bố như thế, vậy thì bố cũng không giấu con nữa!” Lam Khải Dương chống hai tay trên đầu gối, dường như đã đưa ra quyết định, ông chậm rãi nói: “Con đúng là không phải con gái nhà họ Lam.

“Vậy con.” Lam Ngọc Anh thấy cổ họng mình nghẹn lại.

Lam Khải Dương lên tiếng giải đáp nỗi băn khoăn của cô: “Khi mẹ con kết hôn với bố, khi đó bà ấy đã mang thai rồi.

Lam Ngọc Anh bỗng chốc cảm thấy hít thở khó khăn, sức lực dường như đã bị rút kiệt.

Lam Khải Dương thở dài một hơi, ánh mắt dần trở nên mơ hồ, dường như ông đang hồi tưởng lại cảnh tượng của nhiều năm về trước: “Đã nhiều năm như vậy rồi, bố vẫn không tài nào quên được, mẹ con mặc chiếc váy cưới màu trắng chầm chậm bước từng bước về phía bố.

Bố đã yêu bà ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, đó là cái cảm giác mà từ trước tới giờ ta chưa từng có.

Bố nguyện cả đời này chỉ cưới bà ấy mà thôi! Cho dù sau này biết được rằng thực ra bà ấy đã mang thai con của người khác, hơn nữa còn kiên quyết không muốn phá thai, thật ra khi ấy trong lòng bố cũng rất khó chịu, thế nhưng đến cuối cùng vẫn lựa chọn chấp nhận, lựa chọn đón nhận con!” “Bố và bà ấy gần như chỉ là một cuộc hôn nhân chớp nhoáng, bà ấy thậm chí còn không một chút do dự, khi nghe thấy bố nói rằng sẽ chấp nhận con, bà ấy chẳng mảy may suy nghĩ mà lựa chọn gả cho bố." “Khi đó bố hạnh phúc lắm, bố cảm giác như mình là người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế giới này, bố thề với con, vào khoảnh khắc ở trong lễ đường khi bố nói ba chữ “Tôi đồng ý”, bổ thật lòng muốn chăm sóc cho hai mẹ con con!"
Nói xong câu cuối cùng, tâm trạng Lam Khải Dương có chút kích động, trong đôi mắt ông nặng trĩu bi thương.


Phải mất một lúc lâu sau ông mới có thể bình tĩnh trở lại, ông hằng giọng, ngẩng đầu nhìn cô: “Ngọc Anh à, bố biết trong lòng con đang trách bố, nhưng con có biết không? Mẹ con trước giờ chưa từng yêu bố, trong tim bà ấy luôn có bóng hình của một người đàn ông khác! Bố có thể chịu đựng việc bà ấy mang thai con người khác, cũng có thể coi đứa bé này như con ruột của mình, nhưng bố không thể nào chịu đựng được, đến cả việc nhìn mình một cái mà vợ cũng không muốn nhìn, thậm chí cả khi bố năm tay bà ấy, trong mắt bà ấy chỉ toàn là đớn đau và cam chịu.

“Quả thực, trong cuộc hôn nhân này bố có sai lầm rất lớn, lúc bắt đầu là bố bị Lại Diệp quyến rũ, thế nhưng mẹ con căn bản không hề để tâm, một chút cũng không! Lúc Lại Diệp mang thai, bổ thậm chí còn nghĩ đến việc bảo bà ta phá bỏ cái thai này, chỉ cần mẹ con dành cho bố một chút tình cảm nhỏ nhoi thôi! Bố đã cố gắng tám năm, tám năm tròn, thế nhưng vẫn không thể bước vào trái tim của mẹ con!” Lam Khải Dương cuối cùng chỉ biết cười khổ.

Ông vốn tưởng rằng thời gian nhất định sẽ khiến bà ấy cảm động, thế nhưng hiện thực lại tạt cho ông một gáo nước lạnh, như con dao đâm vào khiến tim ông đau đớn.

Thời gian tám năm, kháng chiến chống giặc cũng chỉ mất có tám năm, ấy vậy mà ông vẫn không cách nào có được trái tim của một người phụ nữ.

Lam Ngọc Anh càng nghe càng trở nên trầm lặng.

Giọng nói của Lam Khải Dương xen lẫn ai oán và đau thương, dường như mãi đến tận bây giờ ông vẫn không thể buông xuôi, biểu cảm trên mặt lộ rõ vẻ quạnh hiu cô độc.

Cô trước giờ chưa từng biết đến những chuyện này, chẳng trách mà trước năm tám tuổi cô từng có một tuổi thơ ấm êm hạnh phúc, thế nhưng hạnh phúc ấy cũng mất đi sau khoảnh khắc mẹ nhảy lầu.

“Bố không biết người đàn ông đó là ai, nhưng bố biết, mẹ con từ đầu đến cuối vẫn không quên được ông ta, cho tới tận giây phút hấp hối cuối cùng.” Lam Khải Dương ngừng lại một lát, ông trầm giọng hỏi: “Chắc con vẫn luôn nghĩ rằng, mẹ con là vì mối quan hệ của bố và người thứ ba nên mới không chịu nổi mà tự sát đúng không?”
Lam Ngọc Anh mím chặt môi, cũng không phủ nhận.

Bởi vì chỉ vừa mới nãy thôi, cô đúng là đã nghĩ như vậy, mẹ cô là vì sau khi bố có người mới, bà trở nên u uất chán nản tới mức nhập viện, cuối cùng vẫn dứt khoát lựa chọn cách ấy để rời khỏi thế gian này.


Lam Khải Dương thất vọng lắc đầu, khỏe mắt dựng dưng, ông nói với giọng khàn khàn: “Khi ấy trên tầng thượng của bệnh viện, những y tả ở hiện trường đã nói với bố rằng, vào khoảnh khắc lúc mẹ con nhảy xuống, người bà ấy gọi tên vẫn không phải là bố, không phải là bố.

Lam Ngọc Anh hoàng toàn sững sờ.

Cô nhìn bàn tay đang run rẩy của Lam Khải Dương, ông lấy từ trong túi ra một chiếc đồng hồ đeo tay.

Chiếc đồng hồ này hình như hồi nhỏ cô từng nhìn thấy, chỉ có điều hiện giờ nó đã cũ hơn nhiều, mở lớp vỏ kim loại bên ngoài ra, bên trong không hề có kim, chỉ còn lại một bức ảnh cũ đã ổ vàng, người trong ảnh trẻ như bức hình trên bia mộ.

Đó chính là mẹ cô.

Lam Ngọc Anh tới đây để tìm kiếm sự thật, thế nhưng hiện giờ cô bỗng dưng lại không cách nào trách cứ người bố đã già trước mặt.

Mặc dù cô đã hiểu rõ mọi chuyện, tại sao ông lại có đối xử tàn nhẫn với con gái của mình như vậy.

Yêu nhưng không có được, ông cũng chỉ là một người mang nhiều bị thương đau khổ mà thôi.

Hơn nữa, ông còn cho cô tám năm tuổi thơ êm đềm hạnh phúc, còn cho cô một cái họ một cái tên.

Lam Ngọc Anh bước từng bước chân vô lực ra khỏi biệt thự, bên ngoài ánh nắng chiều tà gay gắt khiến cô phải đưa tay lên che mặt.

Từng đợt gió ấm nóng thổi nhẹ qua người, phía sau lưng áo bị mồ hôi thẩm ướt dán chặt vào lưng.


Bố cô không phải là Lam Khải Dương, vậy thì là ai? Bàn chân bước trên bậc thềm trượt nhẹ khiến cô suýt ngã, cũng may người giúp việc tiễn cô ra ngoài đã kịp thời đỡ lấy, bà ấy hỏi cô có sao không.

“Cảm ơn dì, con không sao ạ!”
Lam Ngọc Anh lắc đầu, cô quay đầu nhìn lại biệt thự một lần nữa, qua lớp cửa kính, vẫn có thể nhìn thấy Lam Khải Dương đang ngồi trên ghế sofa, ông vẫn đang cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ trong tay.

Cô nuốt nước bọt, đột nhiên rất muốn gặp một người.

Cô lấy điện thoại từ trong túi sau đó nhanh chóng bẩm số: “Alo, ông Lâm ạ, là tôi đây!”
Nửa tiếng sau, Lam Ngọc Anh đã ngồi trên ghế trong quán cà phê.

Khi cô còn đang ngây người nhìn lớp kem cheese đang tan chảy trong cốc, bỗng có tiếng bước chân tiến lại gần.

Lê Hoài Lâm mặc một bộ đồ thể thao thoải mái, ông ngồi xuống phía đối diện cô, thần sắc trông hơi ốm yếu thế nhưng nụ cười thì vẫn thân thiết và trìu mến như xưa: “Cô Ngọc Anh, cô đợi lâu rồi đúng không?” “Đâu có, tôi cũng vừa mới đến thôi! Tôi đã gọi cho ông một ly cà phê rồi” Lam Ngọc Anh lắc đầu rồi chỉ về ly cà phê ở phía đối diện.

“Cảm ơn.” Lê Hoài Lâm mỉm cười rồi nâng ly lên uống một ngụm.

“Cô đột nhiên lại muốn gặp tôi, có chuyện gì sao?"
Từ khi ông ấy ngồi xuống, ánh mắt Lam Ngọc Anh chưa từng rời khỏi ông ấy, như thể cô đang cố gắng tìm ra dấu vết gì đó từ trên mặt và trên người ông vậy.

Nghe ông ấy hỏi như vậy, cô lên tiếng: “Tôi.....