Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 446







Từ đầu đến cuối Lê Hoài Lâm vẫn giữ nguyên nụ cười, kiên nhẫn chờ câu trả lời của cô.

Bỗng nhiên Lam Ngọc Anh có nhiều lời muốn nói nhưng lại không biết nói từ đâu, thật ra cô chỉ nhất thời xúc động nên mới gọi điện thoại cho ông ấy, cuối cùng thì cũng chỉ nói qua loa vài câu: "Thật ra thì cũng không có gì, chỉ là muốn tìm người để trò chuyện một chút thôi." "Vậy tôi cảm thấy rất vinh hạnh!" Lê Hoài Lâm nghe vậy, nụ cười càng sâu hơn.

"Cám ơn" Lam Ngọc Anh đáp lại.

Cầm ly trà sữa trong tay lên, cô lại uống một ngụm, sau khi dùng giấy lau sạch kem trên mép miệng, giả vờ vô ý mở miệng: "Ông Lâm, sao cuối cùng ông và mẹ tôi lại không có đến với nhau?" "Bởi vì mẹ tôi bỏ đi năm tôi tám tuổi, tôi vẫn luôn nhớ bà ấy, sau khi biết ông và bà ấy đã từng yêu nhau, cho nên tôi chỉ hơi tò mò.

Nhưng như vậy lại có chút không lễ phép, nếu như ông không muốn nói hoặc là không tiện nói thì cũng không có sao hết!" Sau đó, cô lại giải thích thêm câu.

Lê Hoài Lâm nghe vậy, đặt ly cà phê trong tay xuống, dừng lại hai giây, sau đó lại cười rất khoan dung với cô: "Thật ra thì cũng không có gì là không tiện, nhưng mà cũng đã là chuyện của năm xưa rồi, tôi cũng như cô vậy, rất nhớ bà ấy!" "Mẹ cô là mối tình đầu của tôi, cô đã biết rồi đấy, thật ra thì cũng giống như bao câu chuyện tình yêu bình thường khác, chúng tôi gặp nhau ở độ tuổi đẹp nhất của đời người, yêu nhau nhiều năm, hai chúng ta cũng đã hứa hẹn, chờ tôi du học ở nước Đức trở về, bà ấy sẽ gả cho tôi! Nhưng mà lại không nghĩ đến bà ấy lại nói chia tay với tôi, sau đó bà ấy lại kết hôn cùng người khác.

Thật ra thì tôi không hề trách bà ấy, đó là sự lựa chọn của bà ấy, tôi tôn trọng và cũng chúc mừng cho bà ấy!" "Ồ" Lam Ngọc Anh nhỏ giọng.

Hàng mi rũ xuống, đồng thời cũng che đi cảm xúc ở trong mắt cô.


Chuyện cũng đã xảy ra nhiều năm rồi, cũng không thể truy cứu nữa, từ trong từng câu nói của Lê Hoài Lâm có thể nghe được một câu chuyện tình yêu đáng buồn, nhưng nhìn người đàn ông trước mắt tuổi cũng đã già, tâm trạng của cô lại thay đổi, dù cô không có chắc chắn, nhưng mà người kia rất có thể là bố của mình.

Nhưng mà có thể khẳng định một chút, thật ra trong lòng mẹ chưa từng quên ông ấy, nếu không cũng không giữ lại quyển từ điển tiếng Đức đến tận bây giờ, hơn nữa luôn luôn vuốt ve cái bookmark chứa câu thơ.

Lê Hoài Lâm than thở: "Mẹ của cô là một người phụ nữ tốt."
Ngay cả khi cuối cùng bà ấy lựa chọn bỏ rơi ông ấy, không có thể kết hôn cùng với bà ấy được, nhưng Lê Hoài Lâm không bao giờ hối hận khi quen bà ấy, "Ừ, tôi biết!" Lam Ngọc Anh khẽ gật đầu, điều chỉnh cảm xúc của mình một chút, cô lại ngẩng đầu lên, biết ơn nói: "Ông Lâm, cảm ơn ông hôm nay đã nói chuyện phiếm với tôi."
Lê Hoài Lâm nở nụ cười yêu thương của một trưởng bối: "Đừng có gọi tôi là ông Lâm nữa, quen lâu như vậy rồi, bây giờ biết tôi và mẹ cô có loại quan hệ này rồi, cô nên gọi tôi một tiếng chú Lâm! Sau này tôi gọi cô là Ngọc Anh, được chứ?" "Được." Lam Ngọc Anh dừng một chút, chậm rãi gọi: "Chú Lâm."
Lê Hoài Lâm rất thỏa mãn, cười nói với cô: "Sau này có chuyện gì, cũng có thể đến tìm tôi!"
Sau khi uống hết trà sữa trong cốc, lúc gọi nhân viên phục vụ đến trả tiền, điện thoại ở trong túi xách vang lên, là Hoàng Trường Minh gọi đến, đang trầm giọng nói: "Không phải nói là chờ anh đến đón ở nhà chính nhà họ Lam hay sao?" "Á." Lam Ngọc Anh hơi đơ người.

Cô lại quên mất, Hoàng Trường Minh đã nói là sau khi kết thúc công việc sẽ đến đón mình.

"Bây giờ đang ở chỗ nào!" Giọng của Hoàng Trường
Minh không vui chút nào.

Lam Ngọc Anh thành thật trả lời: "Em đang ở tiệm
Giang Kiều, bây giờ đang chuẩn bị trở về biệt thự.

"Anh đến đón em!" Hoàng Trường Minh lập tức nói.

"Không cần đâu!" Lam Ngọc Anh nhìn ngoài cửa sổ, chỗ này các nhà chính nhà họ Lam rất xa, từ chối nói: "Bây giờ đang là giờ cao điểm, anh đừng đến chỗ này nữa, cứ về nhà đi, em gọi taxi là được rồi!"
Đặt điện thoại xuống, Lê Hoài Lâm đang cầm hóa đơn tính tiền cười hỏi: "Điện thoại của Trường Minh?" "Vâng.

Lam Ngọc Anh gật đầu.

“Tình cảm của hai người rất tốt nha!"
Lam Ngọc Anh hơi mỉm cười, nhìn thấy động tác lúc Lê Hoài Lâm có chút chậm rãi, cô do dự hỏi: "Chú ông, tôi nhìn chú giống như là bị bệnh vậy, có phải cơ thể không thoải mái không?"
Ngày hôm qua lúc ở khu mộ, cũng cảm thấy sắc mặt của ông ấy cũng không tốt lắm, lúc nãy vào cửa cũng cảm thấy vậy.

"Gần đây tình trạng của cơ thể có chút kém, nhưng mà cũng không có sao!" Lê Hoài Lâm xua xua tay nói.


"Vậy thì chú hãy chú ý hơn!" Lam Ngọc Anh dặn dò.

"Ừ" Lê Hoài Lâm cười gật đầu.

Ra khỏi quán cà phê, Lam Ngọc Anh khéo léo từ chối ý Lê Hoài Lâm muốn đưa mình về nhà, sau khi xe Limousine rời khỏi tầm mắt, nụ cười trên mặt cô cũng dần biến mất, đi ven con đường không có xe cộ nào đi qua, sau đó dọc theo vỉa hè từ từ trở về.

Cô một tay siết chặt dây ba lỗ, mặc kệ gió chiều tà thổi qua mái tóc cô.

Trên phố đông nghịt, đều là người xa lạ, cho dù buồn cũng không có ai chú ý đến, mà Lam Ngọc Anh lại xuất hiện vẻ buồn phiền.

Trong lúc hốt hoảng, cô bị một người đi nhanh va vào vai.

Giúp đối phương nhặt tài liệu rơi ở trên đất, sau khi đứng dậy xin lỗi, định chuẩn bị tiếp tục đi về phía trước, lại nghe được tiếng còi xe ở đằng sau.

"Bíp bíp"
Lam Ngọc Anh theo bản năng quay đầu lại.

Một chiếc Land Rover màu trắng ở ngay phía sau cô, đôi mắt đen sâu thẳm đang nhìn về phía cô xuyên qua kính chắn gió ở phía trước.

Cửa xe cạnh chỗ tài xế từ bên trong mở ra, Hoàng Trường Minh cau mày nói: "Nhìn gì, còn không nhanh lên xe!"

Lam Ngọc Anh đơ người, sau khi phản ứng được, vội vàng củi người đi vào.

Cửa xe đóng lại, chuyện thứ nhất Hoàng Trường Minh làm chính là đưa tay qua, sờ bả vai cô: "Vừa nãy đụng có đau không?" "Không có." Lam Ngọc Anh lắc đầu, lại nhìn về phía anh, kinh ngạc hỏi: "Hoàng Trường Minh, không phải em bảo anh đi về trước sao, sao anh còn chạy đến đây?" "Vậy không phải em nói là gọi taxi sao, sao lại giống như âm hồn đi trên đường vậy?" Hoàng Trường Minh híp mắt hỏi ngược lại cô.

Lam Ngọc Anh lúng túng, sao cô lại giống như âm hồn rồi.

Hoàng Trường Minh đột nhiên nhếch miệng hỏi: "Sao em lại ở cùng với chú Lâm?"
Lam Ngọc Anh sợ run người, biết lúc đó mình gọi điện thoại, chắc là anh đã nghe được giọng của Lê Hoài Lâm và phục vụ, úp úp mở mở đáp một câu: "Vừa vặn gặp phải thôi, sau đó là cùng uống cà phê."
Hoàng Trường Minh là người hiếm khi dây dưa với mấy vấn đề này nhiều.

Một tay cầm vô lăng, cũng không có lái xe ngay, mà ánh mắt dừng ở trên mặt cô, sau đó, nghiêng người qua, lộ ra bộ ngực cường tráng: "Có muốn ôm không?"
Lam Ngọc Anh cau mày, nghi ngờ nhìn động tác khó hiểu của anh.

Nhưng lại nghĩ đến điều gì đó, cô mím môi nói: "Bố em đã nói chuyện này với anh rồi?" "Ừ" Hoàng Trường Minh gật đầu.

Nhìn thấy ánh mắt của cô sau khi nghe mình trả lời, lông mi rũ xuống nhẹ nhàng run run, nhìn thấy phía trước là hình bóng anh, bởi vì nỗi buồn mà cắn chặt môi, trong lòng anh thở dài, nghiêng người chủ động ôm lấy cô vào trong lòng..