Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 447







**********
Chương 447: Đều là người phụ nữ của anh
Cơ thể của Lam Ngọc Anh dần dần trở nên cứng ngắc, nhưng khi được anh ôm trong vòng tay thì lại trở nên mềm mại hơn.

Nghĩ đến việc anh chạy đến nhà chính của nhà họ Lam để đón mình nhưng lại không đón được, mà lúc đi ra trông vẻ mặt của cô lại khác thường như vậy, vậy chắc hẳn Lam
Khải Dương sẽ không giấu giếm anh.

Vùi mặt vào trong lồng ngực của anh, cô nhắm hai mắt lại và cố gắng ngửi hơi thở đàn ông tỏa ra từ trên người anh, như muốn hấp thu chút sức lực từ đó.

Một lúc lâu sau Lam Ngọc Anh mới chậm rãi mở miệng, giọng nói càng ngày càng thấp: "Vậy thì chắc anh đã biết rồi, em không phải con gái của nhà họ Lam, thật ra em và bố của em không có quan hệ huyết thống.

Thậm chí em còn không biết mình là ai" "Vậy thì sao?"
Hoàng Trường Minh trầm giọng hỏi ngược lại cô, anh duỗi tay ôm gương mặt của cô ra khỏi lồng ngực của mình, gắt gao nhìn chằm chằm vào cô: "Cho dù em là trẻ mồ côi thì có gì khác biệt đâu? Đều là người phụ nữ mà anh muốn!".

Truyện Sắc
Lam Ngọc Anh buộc phải ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy đôi mắt thâm thủy tĩnh mịch kia rất sâu thẳm.

Cô tin rằng đây không phải là lời an ủi mà anh dành cho mình, ngay từ khi hai người mới bắt đầu mối quan hệ này thì cô vẫn là cô con gái bị nhà họ Lam ruồng bỏ ở bên ngoài, anh cũng chưa bao giờ quan tâm đến điều đó, chỉ có cô là người duy nhất luôn vướng bận về điều này mà thôi.

Mặc dù cô đã mất mẹ và bà ngoại, bây giờ ngay cả việc bố của mình là ai mà cô cũng không hề hay biết, nhưng điều đó có liên quan gì cơ chứ?
Cô là người phụ nữ của anh, chỉ như vậy đã là đủ rồi!
Hoàng Trường Minh phủ ngón tay thon dài lên hàng lông mày của cô, trầm giọng hỏi: "Có phải rất khó chịu hay không?"
Sau khi biết được chuyện này từ Lam Khải Dương, anh đã lập tức lái xe tới, đi dọc theo con đường của quán cà phê về phía trước, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng đơn độc của cô đang đi một mình trong đám đông, hai vai trùng xuống.


Rõ là mặt trời vẫn ấm áp mấy ngày liền, nhưng dường như trên đỉnh đầu cô lại có một đám mây đen.

Nhất là khi nhìn thấy cô bước đi trên đường một cách vô hồn, còn bị người qua đường va phải, rồi đến khi cô vùi đầu vào trong lồng ngực của mình, cổ họng bỗng trở nên chua xót một cách khó hiểu, trong lúc nhất thời anh không biết phải làm sao để yêu thương cô.

"Không!" Lam Ngọc Anh nói với giọng buồn bã, lắc đầu nguầy nguậy.

So với khó chịu thì có lẽ cô còn cảm thấy bối rối và mờ mịt hơn.

Lam Ngọc Anh đưa tay lên nhẹ nhàng nắm lấy anh, lắc lắc: "Đừng nhìn em như thế này nữa, em có cảm giác mình giống như một chủ cún con đáng thương vậy đó!"
Hoàng Trường Minh bị sự hình dung này của cô chọc cho bật cười.

Anh hôn lên trán và cả hàng lông mi của cô, sau đó kéo môi nói: "Biểu hiện không tệ, nín khóc rồi nè" “Em cũng đâu phải một con quỷ thích khóc nhè cơ chứ!” Lam Ngọc Anh phản đối.

Hoàng Trường Minh nhưởng mày nhìn cô: "Thế nào đây, em muốn tiếp tục ôm nhau ở đây hay là về nhà?" “A, về nhà đi!” Lam Ngọc Anh thoát khỏi lồng ngực của anh và ngồi trở lại.

Sau khi Hoàng Trường Minh đặt phanh tay xuống, anh đột nhiên quay mặt sang bên cạnh liếc mắt nhìn cô, trong ánh mắt hiện lên một chút tia sáng ranh mãnh: "Đã lâu rồi không chơi trò rung xe.

Hay là chúng ta tìm một nơi yên tĩnh đi?" "Đừng có làm loạn." Lam Ngọc Anh lập tức thẹn thùng cắn môi.

“Thật sự không chơi sao?" Hoàng Trường Minh đã nằm lấy tay cô, nhẹ nhàng đặt vào chỗ bên dưới thắt lưng.

Lam Ngọc Anh thấp giọng hô một tiếng: "Này!"
Sau khi rút tay về, cô nhanh chóng thắt dây an toàn rồi ngồi thẳng lưng, chỉ dám lén lút liếc nhìn anh từ khỏe mắt, ánh hoàng hôn hắt vào từ cửa sổ xe càng làm lộ rõ nét ửng hồng ngượng ngùng trên gương mặt của cô.


Hoàng Trường Minh khởi động xe, cong mỗi cười rồi lái chiếc Land Rover hòa vào trong dòng xe cộ.

Ừm, cuối cùng cũng không còn vẻ mặt đau khổ nữa rồi.

Hoàng Trường Minh ngồi trên ghế tựa lưng cao, đưa lưng về phía ảnh chiều tà bên ngoài cửa sổ.

Anh lấy một điếu thuốc từ trong hộp thuốc ra kẹp vào giữa hai ngón tay, bật lửa mấy lần, nhưng anh chợt nhớ ra rằng nếu chuẩn bị có thêm một cô con gái thì anh phải cố gắng bỏ thuốc và kiêng rượu hết mức có thể, mặc dù cho đến tận bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì nhưng anh luôn cảm thấy rất chờ mong.

Đôi môi mỏng khế cong lên, Hoàng Trường Minh lại đặt điếu thuốc vào trong hộp thuốc.

Tiêu Thành Vân đang ngồi ở vị trí đối diện, trên người mặc một bộ tây trang, khi ngẩng đầu lên, anh ấy vừa vặn nhìn thấy khóe môi của anh hơi cong lên, ngay cả gương mặt lạnh lùng cũng có vẻ dịu dàng hơn một chút.

Tiêu Thành Vân đóng tập tài liệu trong tay lại rồi đặt lên bàn làm việc: "Em đã xem qua mấy tài liệu này rồi, cũng đã nắm vững những thông tin cơ bản.

Ngày mai em sẽ đi bàn bạc hợp tác thêm một lần nữa dựa theo thỏa thuận" “Ừ” Hoàng Trường Minh kéo môi.

“Mấy ngày nay em đều phải đọc hết sổ sách trong công ty, thật là đau đầu!” Tiêu Thành Vân thở dài: "Còn có những dự án lớn nhỏ này nữa, từng cái đều là do anh bàn bạc đấy, sợ rằng nếu sau này chuyển giao cho em thì cũng sẽ không suôn sẻ, hơn nữa em cũng không am hiểu cho lắm" “Sớm muộn gì thì cậu cũng quen với những thứ này mà thôi” Giọng điệu của Hoàng Trường Minh rất bình thản.

Tiêu Thành Vân nhíu mày, dừng lại một chút rồi nói: "Vì bố không còn cách nào khách nên mới gọi em trở về mà thôi.

Anh là người thích hợp nhất với vị trí này.


Anh thật sự muốn buông tay và mặc kệ, không có ý định thay đổi quyết định sao?" "Không." Hoàng Trường Minh trả lời vô cùng dứt khoát.

Tiêu Thành Vân còn muốn nói gì nữa thì anh đã giơ tay ngăn cản, sau đó lấy điện thoại di động đang rung ra.

"Anh làm việc xong rồi."
Hoàng Trường Minh cúi đầu nhìn xuống đồng hồ đeo tay, sau đó cầm áo khoác đang vắt trên lưng ghế lên, trầm giọng nói: "Ừ, vậy em chờ anh hai phút, bây giờ anh xuống lầu ngay đây.

Mặc dù Tiêu Thành Vân không biết người đang gọi điện thoại là ai, nhưng anh ấy có thể đoán được ai đang gọi từ vẻ mặt của anh trong lúc đang nói chuyện.

Chỉ khi đối mặt với Lam Ngọc Anh thì anh mới vô thức lộ ra một chút dịu dàng như thế này.

Sau khi Lam Ngọc Anh cúp điện thoại, cô nắm tay bánh bao nhỏ đứng chờ ở đại sảnh.

Hôm nay cô đưa bánh bao nhỏ đến lớp taekwondo buổi chiều, sau khi tan học thì cũng đã chạng vạng tối rồi, cô nghĩ đúng lúc có thể ăn cơm bên ngoài nên gọi điện cho anh, sau đó nhờ chú Lý trực tiếp đưa hai mẹ con họ đến Hoàng Oanh.

Thật ra cô rất muốn đi lên lầu, nhưng những ánh mắt đang đổ dồn về bên này khiến cô cảm thấy vô cùng ngại ngùng và không được tự nhiên, lúc cô đang định đi tới khu nghỉ ngơi ở bên cạnh để ngồi đợi thì có tiếng "tinh" từ thang máy vang lên.

Cô chỉ vô thức liếc nhìn một cái để xem có phải là Hoàng Trường Minh hay không, nhưng không ngờ lại nhìn thấy người mà cô không muốn gặp.

Lam Ngọc Anh định giả bộ như mình không hề nhìn thấy, cô xoay người dẫn bánh bao nhỏ tránh đi, nhưng lại không ngờ rằng người kia rất tinh mắt, gần như cùng lúc đó phát hiện ra cô, bóng dáng cao gầy đã đi về phía cô.

"Cô Ngọc Anh!"
Lam Ngọc Anh cau mày: "Cô Tuyết Trinh"
Như thể cảm nhận được sự phản kháng của cô, bánh bao nhỏ đang được cô dắt tay bỗng ngẩng đầu lên và mềm mại hô một tiếng: "Cô Ngọc Anh!"
Ngay lập tức, cậu bé đứng trước mặt cô với hai má phồng lên, đôi mắt to đen như quả nho trừng Lê Tuyết Trinh với vẻ đầy phòng bị, như thể đang bảo vệ cô.


Lam Ngọc Anh nhìn thấy cảnh này, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, không nhịn được mà đưa tay lên xoa đầu cậu bé.

Lê Tuyết Trinh nhìn thấy cảnh hai mẹ con ân cần hiếu thảo như vậy, vẻ mặt trở nên đứng hình mất mấy giây, nhưng dù sao thì cô ta cũng là người giỏi che giấu lòng mình, chẳng mấy chốc đã trở lại với dáng vẻ bình thường, lộ ra hai lúm đồng tiền: "Cô Ngọc Anh, tôi thật sự rất hâm mộ cô!" “Về điểm gì?” Lam Ngọc Anh hé miệng hỏi.

"Vì cô mà Trường Minh đã từ bỏ giới kinh doanh khi mới chỉ ở độ tuổi này, ngay cả chức vị Tổng giám đốc Hoàng Oanh mà cũng không cần, sức hấp dẫn của cô thật sự rất lớn! Những hành vi như không yêu giang sơn mà chỉ yêu mỹ nhân, có phải cô cũng cảm thấy rất cảm động hay không?" Sau khi nói xong lời cuối cùng, Lê Tuyết Trinh cảm thấy hàm răng của mình sắp bị nghiền nát vì ghen ghét.

Lam Ngọc Anh chỉ nói: "Đó là chuyện của chúng tôi" Bánh bao nhỏ nhìn về hướng thang máy và đột nhiên gọi: "Bố ơi!"
Khi hai người vừa nhìn sang thì thấy bóng dáng cao lớn của Hoàng Trường Minh đang đi thẳng tới đây, nhưng lại không đi về phía hai mẹ con cô, cho dù ở gần như vậy, nhưng ánh mắt của anh cũng không hề dừng lại trên người Lê Tuyết Trinh.

“Trường Minh!” Lê Tuyết Trinh chỉ có thể nhẹ giọng nói một mình.

Đôi mắt tĩnh mịch và sâu thẳm của Hoàng Trường Minh đảo qua, nhưng anh chỉ nói: "Ừ, tôi đã từng chào hỏi Lê Tuyền rồi, lần sau tôi sẽ cho người gửi tài liệu báo cáo đến, cô không cần phải đích thân đến đây đâu.

Sau khi nói xong, anh còn không đợi câu trả lời của cô ta mà trực tiếp củi người, một tay ôm con trai vào lòng, bàn tay còn lại thì nắm lấy tay Lam Ngọc Anh, sau đó đi ra ngoài tòa nhà mà không hề ngoảnh đầu lại.

Lê Tuyết Trinh cắn chặt hàm răng sau, phải cố gắng lắm mới giúp nụ cười trên gương mặt trông tao nhã và không chút ảnh hưởng nào.

Cô ta cứng đờ nhìn theo bóng lưng của bọn họ, không biết bọn họ đang nói cái gì, mà từ xa cô ta vẫn có thể nhìn thấy độ cong trên cánh môi của Hoàng Trường Minh.

Trong đại sảnh cũng có rất nhiều người dừng lại và nhìn theo hướng mà cô ta đang nhìn, nhưng tất cả bọn họ đều lộ ra vẻ ghen tị, toàn bộ không có chỗ nào là không kích thích cô ta.

Dường như những ánh mắt đó cũng nói rằng bọn họ là một gia đình ba người hạnh phúc, mặc dù bọn họ quả thực là như vậy.

Cho đến tận khi hình bóng kia biến mất, cô ta mới không cam lòng thu hồi ánh mắt.

Lê Tuyết Trinh không lập tức rời đi, mà là xoay người quay trở lại, đúng lúc thang máy lại chậm rãi đến, bên trong có người lần lượt đi ra, cô đứng ở nơi đó đợi mấy giây, sau đó chủ động đi về phía một người trong số đó, lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào và nói: "Thành Vân, chúng ta cùng đi ăn đi!".