Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 686






Chương 686

“Em nói ai thế?” Hoàng Trường Minh lập tức không vui.

“Em nói anh!” Lam Ngọc Anh không sợ chết bĩu môi, còn nói thêm một câu: “Không chỉ nhỏ mọn đâu, còn ấu trĩ nữa.”

Hoàng Trường Minh đột nhiên sáp lại, đem cô ôm vào trong lòng, cúi đầu cắn một cái trừng phạt vào tại cô: “Em có tin tối nay anh khiến em không ra khỏi phòng tắm nổi không?”

“Tin…” Lam Ngọc Anh hoảng sợ nhìn anh, lập tức cuống lên.

Tối hôm qua, cô đã bị anh quấn lấy đến mức không thở được rồi. Xét cho cùng, về mặt này, cô ấy hoàn toàn tin tưởng vào khả năng nói được làm được của anh.

Lúc Lam Ngọc Anh đang bịt lấy cái tại ướt át, muốn nổi giận nhưng lại không dám nói thì Nguyễn Phong cũng vừa đúng lúc từ phòng tắm trở lại, ngồi lại ghế, vẩy vẩy nước trên tay, rất tự nhiên lấy chiếc nhẫn trong túi đeo vào ngón áp út. Hoàng Trường Minh sắc bén nhìn thấy: “Anh Phong, anh đây là…

Không phải là một chiếc nhẫn bình thường, rất rõ ràng đó là một cặp nhẫn cưới, “Tôi có thói quen lúc rửa tay sẽ tháo nhẫn ra. Nguyễn Phong thấy vậy liền giải thích lý do đeo nhẫn vào, sau đó anh cười nói: “Tôi đã kết hôn rồi.”

“Anh kết hôn rồi?” Hoàng Trường Minh sửng sốt.

“Ừ” Nguyễn Phong gật đầu, tiếp tục nói: “Cô ấy là giáo viên trường mẫu giáo của con trai tôi. Chúng tôi đã biết nhau rất lâu rồi nhưng đầu năm nay mới kết hôn, nói ra thì bây giờ vẫn được xem là tân hôn! Cô ấy nhỏ hơn tôi vài tuổi, còn có áp lực rất lớn, nhưng cô ấy rất thích trẻ con, đối xử với Châu Châu rất tốt, vì thế nên tôi xem ra là rất may mắn.”

Lúc Nguyễn Phong nói, khỏe mắt lông mày không kiềm chế được mà lộ ra ý cười, như thể là từ tận đáy lòng lan tràn mà ra, không giống lời nói dối mà là thực sự cảm thấy may mắn và hạnh phúc.

“Em còn tham dự hôn lễ nữa cơ!” Lam Ngọc Anh ngồi bên cạnh cười phụ họa theo.

Nghe vậy, Hoàng Trường Minh nhíu mày lườm cô: “Vậy sao em không nói với anh!”

“Anh cũng không có hỏi em… Lạm Ngọc Anh vô tội chớp mắt.

“..” Hoàng Trường Minh giật giật khỏe mỗi

Ăn cơm xong, xe ô tô đợi ở ven đường, Nguyễn Phong tự mình lái xe tới, lấy chìa khóa xe ra.

Đến lúc phải tạm biệt, Hoàng Trường Minh bất ngờ gọi cất giọng gọi đối phương.

“Nguyễn Phong!”

Cảnh đêm ở New York luôn luôn rất đẹp.

Nhất là từ cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài, hình ảnh đèn neon giống như một giấc mơ vô cùng hoa lệ, Lam Ngọc Anh hai tay ôm vai đứng ở đó.

Nhưng vô tâm thưởng thức, không phải cúi đầu nhìn mặt đồng hồ trên cổ tay.

Mỗi khi kim giây chuyển động một vòng, sự lo lắng trong lòng cô lại càng nhiều hơn.

Đã hiển thị gần mười hai giờ đêm, nhưng Hoàng Trường Minh vẫn chưa trở về!

Sau khi ra khỏi nhà hàng, khi nói lời tạm biệt, Hoàng Trường Minh đột nhiên gọi Nguyễn Phong đang mở cửa xe lại, nói là muốn có qua có lại, tìm một chỗ mời đi uống một chút. Cô muốn đi theo, nhưng lại bị hai người đàn ông đồng thời từ chối, hơn nữa còn bị cưỡng chế đưa về khách san.

Sau khi Lam Ngọc Anh trở về, tâm trạng liền trở nên đứng ngồi không yên.

Hoàng Trường Minh và Nguyễn Phong mặc dù trước kia coi như là quen biết cũ, nhưng từ khi có cô ở giữa, quan hệ của hai người cho tới nay thật sự đều rất kỳ lạ.

Hơn nữa bốn năm trước hai người còn từng vì mối quan hệ của cô mà đánh nhau.