Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 687






Chương 687

Hai người như vậy cùng nhau uống rượu, bảo cô làm sao có thể yên tâm được

Trên giường lớn phía sau có chút động tĩnh, Lam Ngọc Anh vội vàng quay đầu lạ, thấy Bánh Bao Nhỏ từ trong chắn ngồi dậy, hai mắt to như quả nho đen

Nửa mở nửa khép, hai bàn tay nhỏ bé đang xoa: “Bảo Bảo muốn đi tiểu Cô bước nhanh về phía trước, ôm Bánh Bao Nhỏ từ trên giường đi vào phòng tắm.

Buổi tối cô về khách sạn không bao lâu, dượng tự mình đưa Bánh Bao Nhỏ về, thời gian trôi qua, cứ như vậy Bánh Bao Nhỏ đã ngủ từ sớm. Dùng khăn ướt lau tay cho Bánh Bao Nhỏ, rồi ôm cậu nằm lại trên gối, trong phòng mở điều hòa, Lam Ngọc Anh đem chăn đắp lại cho cậu

Chỉ lộ ra một cái đầu Bánh Bao Nhỏ, nhập nhèm ngáp một cái thật to: “Cô Ngọc Anh, cô còn chưa ngủ nữa à?”

“Bảo bối ngoan, cháu ngủ tiếp đi, cô sẽ ngủ nhanh thôi!” Lam Ngọc Anh cong cong khỏe miệng.

“Có phải cô đang đợi bố không?”

“Ừm.” Lam Ngọc Anh gật đầu.

Bánh Bao Nhỏ nghe vậy, không quên bắt được cơ hội lừa gạt: “Bố hư thật không hiểu chuyện”

“Ngủ đi, bảo bối!” Lam Ngọc Anh mỉm cười, đưa tay vỗ vào thân thể nhỏ bé của cậu bé. Bánh Bao Nhỏ vốn bị mắc tiểu làm cho tỉnh lại, sau khi nói hai câu, rất nhanh lại nghiêng đầu ngủ thiếp đi, phát ra tiếng ngáy mũi nho nhỏ.

Lam Ngọc Anh một lần nữa đi đến bên cửa sổ, chợt nghe thấy trong hành lang có động tĩnh.

Cô nhanh chóng xoay người, chạy về phía cửa ra vào, ghé mắt nhìn ra ngoài, quả nhiên bóng dáng cao lớn của Hoàng Trường Minh đứng ở ngoài cửa, hình như đang lật tìm thẻ phòng trong túi quần.

Lam Ngọc Anh mở cửa ra, mùi rượu gay mũi phả vào mặt.

Áo khoác tây trang trên người Hoàng Trường Minh được anh bặn trong tay, nút áo sơ mi cũng bị gỡ xuống vài cái, lộ ra làn da màu đồng ở cổ, mà trong đôi mắt sâu thẳm kia lúc này đều là men say, sau khi cửa mở ra, thân hình to lớn thẳng tắp ngã về phía cô.

Lam Ngọc Anh vội vươn hai tay ra đỡ lấy: “Hoàng Trường Minh, anh không sao đấy chứ?”

“Không sao!” Lông mày Hoàng Trường Minh nhưởng cao.

Mở rộng vòng tay ra, cắm dựa lên vai cô, giống như dồn hết toàn bộ trọng lượng của mình lên người cô.

Trong hành lang còn có lác đác vài người đang đi lại, Lam Ngọc Anh vội vàng đỡ anh vào, trở tay đóng cửa lại.

Thấy chân dài của anh hơi lắc lư, cô không khỏi nhíu mày: “Sao anh uống say thành như thế này vậy!”

Hoàng Trường Minh vừa nghe, lông mày so với vừa rồi còn nhếch cao hơn, khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Anh trai Nguyễn Phong của em, so với anh uống còn say hơn nhiều, từ quán bar đến lúc đi ra, vẫn là anh tự mình đỡ anh ấy lên xe em có biết không?”

“Biết rồi biết rồi.” Lam Ngọc Anh nói qua loa.

Không nói thêm gì nữa, cô cố gắng dìu anh đi vào phòng.

“Hoàng Trường Minh, có muốn em đi pha nước tắm cho anh không?”

“Không cần!” Hoàng Trường Minh giơ tay lên, bộ dạng này của anh căn bản không có biện pháp nào tắm rửa.

Mắt nhìn con trai đã nằm trên giường, anh chỉ chỉ ghế số pha ngoài phòng khách: “Tối nay anh ngủ trên ghế sô pha! Em đỡ anh qua đó đi. Lam Ngọc Anh gật đầu.

Cô cũng sợ anh cả người đầy mùi rượu làm Bánh Bao

Nhỏ sợ hãi.

Thấy thân hình to lớn của anh đã nằm yên trên ghế số pha, cô quay người đi vào phòng ngủ, cầm gối đầu và chăn đệm, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Khi cô trở lại, Hoàng Trường Minh đã tự mình đổi thành tư thế nằm ngửa, một cánh tay đặt trên mắt, một cánh tay khác đang kéo quần tây xuống, trong giây lát trên người chỉ còn lại một chiếc quần ống suông.