Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 826






Chương 826

Lam Ngọc Anh đứng ở bên cạnh, cô không bỏ qua bất cứ biến hóa nào trên mặt ông ấy. Trong đầu bỗng nhiên hiện ra rất nhiều hình ảnh của quá khứ, tất cả xếp chồng lên nhau.

“Tôi từng có một mối tình đầu rất sâu đậm, nhưng đáng tiếc tạo hóa trêu người. Cuối cùng chúng tôi cũng không đến được với nhau. Những năm qua tôi luôn ở nước ngoài, sau khi về nước luôn cảm thấy trong thành phố này có hơi thở của bà ấy. Trước kia, tôi từng nghe bà ấy kể về quê hương của bà ấy, cho nên rất muốn tới xem thử.

“Xin lỗi, vừa rồi tôi kích động quá, không khống chế được cảm xúc của mình. Hy vọng cô Ngọc Anh không để ý!”

“Người bạn cũ này của tôi rất thích hát kịch Hoàng Mai. Trước kia, bà ấy thường hát một đoạn “Nữ Phò Mã”. Tôi đã được nghe rất nhiều lần, lời bài hát ấy cũng luôn trong tim tôi. Vừa rồi nghe thấy có người đang hát nên tôi giật mình tưởng là bà ấy. Nhưng sao có thể như vậy được, bà ấy đã mất nhiều năm rồi.

“Xưa nay vốn không biết tương tư, thế mà lại tương tư, khổ vì tương tư.”

Lam Ngọc Anh biết đây không phải chuyện trùng hợp. Cô bước từng bước nhỏ về phía trước, nín thở hỏi: “Ông Lâm, tôi nhớ khi chúng ta gặp nhau lần thứ hai ở nông thôn, ông từng nói với tôi là muốn tới quê của mối tình đầu để xem. Mối tình đầu kia của ông có phải người trước mặt này không?”

“Đúng vậy!” Lê Hoài Lâm hơi sững sờ nhưng vẫn thản nhiên thừa nhận.

Sau khi được xác nhận, Lam Ngọc Anh cảm thấy khó thở.

“Không giấu gì cô, sở dĩ tôi gắng sức đọc lại quyển sách tiếng Đức kia một lần, cũng là vì bà ấy!” Ánh mắt của Lê Hoài Lâm hơi mơ màng, dường như đang nhớ lại hồi ức khi xưa: “Bà ấy chính là mối tình đầu của tôi, cũng là người tôi yêu nhất đời này. Chúng tôi yêu nhau rất nhiều năm, đã đến mức chúng tôi có thể sống bên nhau trọn đời. Nhưng không ngờ tạo hóa lại trêu người, cuối cùng chúng tôi không thể đến được với nhau. Bà ấy đi lấy người khác, sau đó tôi cũng cưới vợ.

Cuối cùng tất cả chỉ có thể biến thành tiếng thở dài. Lê Hoài Lâm ngồi xổm xuống cạnh bia mộ, buông bó hoa đang ôm xuống: “Sở Vân, anh tới rồi đây. Anh còn mang tới loài hoa mà em thích nhất nữa!”

Lúc Lê Hoài Lâm đặt bó hoa xuống bên cạnh đã có một bỏ hoa hơn nữa giống với bó ông ấy đang cầm, đều là hoa Calla Lily.

Đột nhiên ông ấy cảm thấy mình bỏ qua cái gì đó, bất giác ngẩng đầu lên.

Nhìn về phía Lam Ngọc Anh bên cạnh đầy kinh ngạc hỏi: “Cô Ngọc Anh, sao cô biết bà ấy ở đây? Lẽ nào?”

“Đúng vậy, bà ấy là mẹ tôi.” Lam Ngọc Anh gật đầu, chậm rãi nói một cách rõ ràng.

“Không ngờ cô lại là con gái bà ấy!” Lê Hoài Lâm nghe vậy không khỏi bất ngờ đứng bật dậy.

“Đúng vậy.” Lam Ngọc Anh nhẹ giọng đáp. Cô không ngờ, mối tình đầu mà ông ấy luôn giữ trong lòng đầy quyến luyến hoài niệm lại chính là mẹ cô.

Lê Hoài Lâm vui vẻ ra mặt, ông ấy không ngừng cảm thán: “Chẳng trách, từ trước tới nay tôi vẫn luôn cảm thấy rất thân quen với cô Ngọc Anh, hóa ra cô là con gái của Sở Vân!”

Sau khi biết điều này, nhìn vào ảnh chụp trên tấm bia mộ, đột nhiên Lê Hoài Lâm cảm thấy hai mẹ con họ rất giống nhau, thậm chí khi nhìn qua Lam Ngọc Anh, ông ấy còn phảng phất thấy được hình bóng của người phụ nữ mình lưu luyến suốt hai mươi năm qua.

Lam Ngọc Anh chỉ khẽ mím môi cười, im lặng chắp hai tay vào nhau.

Sau khi tảo mộ xong, hai người cùng nhau rời khỏi, bên ngoài đã có xe chờ sẵn.

Sau khi biết được thân phận của Lam Ngọc Anh, thái độ của Lê Hoài Lâm đối với cô càng trở nên thân thiết dịu dàng, ánh mắt trìu mến nhìn cô chủ động nói: “Có lẽ về đến thành phố cũng chập tối rồi, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm có được không?”

Lam Ngọc Anh lắc đầu, từ chối nói: “Không được rồi, hôm nay tôi còn có hẹn”

Thật ra cô cũng chẳng có cuộc hẹn nào, chỉ nói đại một lý do để từ chối mà thôi.

“Thế thì thôi vậy” Lê Hoài Lâm cũng không làm khó cô, gật đầu cười nói, sau đó vẫy tay chào tạm biệt cô.