Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 827






Chương 827

Mỗi lần chia ly đều như vậy, Lam Ngọc Anh nhìn tài xế cung kính mở cửa xe ra, sau đó Lê Hoài Lâm kh người ngồi vào, dần đi xa khỏi tầm mắt cô, điều khác biệt duy nhất chính là cảm xúc khác thường trong lòng cô.

Chú Lý thấy cô bất động một lúc lâu bèn lên tiếng: “Cô Ngọc Anh, mau lên xe đi?”

Lam Ngọc Anh chấn chỉnh lại tinh thần, lúc này cô mới nhẹ nhàng gật đầu.

Ánh nắng chiều ửng hồng cả một vùng trời, Hoàng Trường Minh dừng xe xong đi vào biệt thự, thím Lý tươi cười chạy ray đón.

“Cậu chủ đã trở về!”

Hoàng Trường Minh nhìn con trai đang nằm một mình xem hoạt hình trên ghế sô pha, anh hỏi thím Lý: “Ngọc Anh ở trong bếp sao?

Cô Ngọc Anh đang xào rau ở trong bếp đẩy, Đậu Đậu nói muốn ăn cánh gà chiến cocal” Thím Lý gật đầu nói.

“Tôi biết rồi.” Hoàng Trường Minh nhàn nhạt đáp lời. Cởi áo vest ra đưa cho thỉm Lý, anh không vào phòng khách mà đi thẳng tới phòng bếp.

Tiếng máy hút mùi kêu ong ong, tiếng bước chân của anh cũng bị át đi.

Hoàng Trường Minh nhìn Lam Ngọc Anh đeo tạp dề đứng ở bếp, một lọn tóc khẽ rớt xuống bên tai cô, lộ ra đường cong trắng nõn ở cổ, vì nhiệt của bếp mà khuôn mặt cô có chút ửng đỏ, trông dịu dàng đến mức khiến người ta không khỏi động lòng.

Yết hầu anh khẽ giật giật, kiềm chế xúc cảm đang dần nổi lên ở bụng dưới.

Hoàng Trường Minh bước gần đến mới phát hiện ra cô đang cầm thìa đứng ngây ra đó, tầm mắt nhìn chăm chú vào ô gạch men sứ, cho dù anh vươn tay ra cũng không phát hiện.

Anh tiến tới nhíu mày nói: “Ngây ra làm gì đó! Nồi sắp cháy rồi kìa!”

Lam Ngọc Anh đột nhiên nghe thấy giọng anh, cô hơi giật mình, vô thức xoay người về phía anh, chiếc thìa trượt khỏi tay cô bay lên không trung tạo thành một đường cong parabol, vừa vặn rơi đúng vào tay anh.

“A!”

Lam Ngọc Anh khẽ hô lên một tiếng.

Chiếc thìa bị dính mỡ ở chảo, nhiệt độ rất cao, bị đụng vào chắc chắn sẽ rất nóng.

Hoàng Trường Minh cũng không kịp đề phòng nên không tránh được, anh nhíu mày hừ một tiếng sau đó nhìn vào vết thương ở tay: “Em tỉnh mưu sát chồng đấy à?” Lam Ngọc Anh cuống quýt tắt bếp, bỏ chiếc chìa ra cầm lấy tay anh: “Thế nào rồi? Có nghiêm trọng không, để em xem nào!”

Cũng may anh phản ứng nhanh chóng, chỉ bị đỏ hai ngón tay, không bị phồng rộp lên. Lam Ngọc Anh vặn vòi nước ở bên cạnh, cầm tay anh hứng vào, dùng nước lạnh khế lau rửa.

“Có đau không?” Cô vừa thổi thổi vừa nói.

“Không sao đâu. Hoàng Trường Minh nói.

Lau sạch nước rồi vết thương vẫn còn ửng đỏ, cô nhìn còn phát sợ, Lam Ngọc Anh nhíu mày: “Sao anh đột nhiên lại vào đây chứ, nguy hiểm lắm có biết không! Ngộ nhỡ bị bỏng để lại sẹo thì sao!”

Hoàng Trường Minh nhíu mày, anh không để ý đến việc này cho lắm.

Lam Ngọc Anh lo lắng anh vẫn thấy đau, vội vàng đưa hai tay anh vào miệng mình.

Chỉ là anh có vẻ như không sao cả, còn cố ý dùng ngón tay trêu chọc đầu lưỡi cô.