Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 959






Chương 959

Lam Ngọc Anh đã từng đánh cờ với ông cụ Lê, Bánh Bao Nhỏ còn nhỏ như thế, đánh cờ đều là mơ mơ hồ hồ, làm sao có thể thắng được ông cụ Lê chứ, không cần đoán cũng biết là ông cụ cố tình thua cho cậu bé vui vẻ!

Lúc này cô không để ý lm Bánh Bao Nhỏ, chỉ ậm ừ cho qua vài câu, lúc chú ý đều đặt trên người Hoàng Trường Minh đang lái xe bên cạnh.

Chiếc Land Rover màu trắng chạy nhanh từ ngoài đường vào trong sân, một nhà ba người xuống xe đi vào biệt thự.

“Cậu chủ, cô Ngọc Anh, cậu chủ nhỏ, mọi người về rồi ạ!”

‘Thím Lý đã đeo tạp đề đi từ phòng bếp ra đón tiếp, cuối cùng ánh mắt rơi lên trên người Lam Ngọc Anh: “Cô Ngọc Anh, tôi đã chuẩn bị xong toàn bộ nguyên liệu rồi, bây giờ cô vào nấu sao?”

Lam Ngọc Anh nhìn hình bóng cao lớn đã đi lên trên tầng, lắc đầu nói *Thím Lý, hôm nay thím cứ làm đi!”

“Vâng!” Thím Lý đáp lại một tiếng rồi quay vào trong phòng bếp.

Rất nhanh Lam Ngọc Anh đã đối xong giày, cô thuận miệng đáp một tiếng cho có để cho Bánh Bao Nhỏ chơi cờ vây, rồi đi lên tầng đuổi theo bóng lưng kia.

Lúc cô bám đuôi đi vào phòng ngủ thì Hoàng Trường Minh đã vào phòng tắm trước một bước, cửa đang đóng, bên trong phát ra tiếng nước chảy róc.

rách, cô im lặng bước đến trước tủ quần áo, lấy ra toàn bộ quần áo sạch, rồi đi đến trước cửa phòng tắm Lông mi Lam Ngọc Anh rủ xuống, nín thở.

Sớm đã cảm thấy rắng chuyện của Trịnh Phương Vũ chắc chẳn có gì đó khác thường, cũng rất ra sức để đề phòng, không ngờ tới vẫn không thể phòng.

bị được, vẫn bị tính kế y như cũ, lúc đó ở trong cửa hàng, cô ta nói điện thoại hết pin rồi mượn của cô, hẳn là để gửi tin cho Lê Văn Nam, sau đó đạo diễn một màn phía sau.

Lúc này tâm trạng của Lam Ngọc Anh thực sự thấp thỏm bất an, lo lắng đến nỗi thất cả ruột lại.

Cô nhớ lại chuyện bốn năm về trước, chỉ là bình mới rượu cũ, Tiêu Thành Vân cũng đã từng làm chuyện tương tự, cuối cùng làm cho hai người đường ai nấy đi, cho nên lần này lại xảy ra chuyện tương tự như vậy, hơn nữa lần này anh đã tận mắt nhìn thấy, cô sợ rằng anh lại hiểu lầm, vô cùng hoảng loạn không, biết xử trí thế nào.

Hoàng Trường Minh tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy cô đang ôm quần áo đứng trước cửa phòng tắm.

Giống như một con cún không có nhà để về vậy, trong mắt anh, ánh mắt đó vừa kinh hãi vừa sợ sệt “Làm sao vậy?”

Lam Ngọc Anh mím môi, đáng thương mà hỏi: “Hoàng Trường Minh, anh có phải là không cần em nữa rồi?”

“Sao lại nói như vậy?” Hoàng Trường Minh nhíu mày.

Lam Ngọc Anh ôm chặt quần áo trong lòng, biếu cảm tủi thân, khe khẽ nói Sau khi đi ra khỏi khách sạn, anh không nói một câu nào cả, về đến nhà cũng không để ý đến em, liền lên tầng tảm rửa.”

Hoàng Trường Minh đưa tay ra, xoa xoa mấy giọt nước ở trên cảm.

Yết hầu khẽ nhúc nhích, nhưng không đợi anh mở miệng, Lam Ngọc Anh phiền muộn mà chui vào trong lòng anh.

“Em có thể giải thích!” Ôm thật chặt như sợ mất đi vậy, ngẩng đầu giơ tay lên ngang đầu: “Em xin thề, em với Lê Văn Nam không hề có bất cứ hành gì quá phận cả, em nếu như là chuyện có lỗi với anh, em sẽ bị trời phạt, sét đánh! Là do Trịnh Phương Vũ, em bị hôn mê, sau khi tỉnh lại đã nấm trong khách sạn rồi, Lê Văn Nam cũng giống như em, anh ta vừa tỉnh dậy đã nằm trên giường với emrồi, bọn em chưa làm cái gì hết, sau đó anh với Trịnh Phương Vũ đã đến rồi…”

“Ừm” Hoàng Trường Minh mím môi.

Bởi vì không cầm khăn tắm ra, nước trên mái tóc vừa mới gội xong nhỏ xuống từng giọt, thỉnh thoảng anh lại đưa tay, lau đi những giọt nước ở trên mặt.

Lam Ngọc Anh cẩn thận xác nhận lại: “Anh…tin em sao?”

“Ừm” Hoàng Trường Minh lại lần nữa mm môi.

Lúc này, Lam Ngọc Anh hình như mới dám chắc rằng lời anh nói là thật, nét mặt cũng rất bình thường, không buồn rầu một chút nào, trong lòng cô liền trở nên vui vẻ, nhưng không dám thả lỏng, không xác định mà hỏi tiếp: “Vậy tại sao anh lại về nhà tầm rửa, chẳng lẽ không phải là chê bế em bấn sao.