Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 960






Chương 960

Quả thực là lúc trước trước khi đi ngủ, Hoàng Trường Minh mới đi vào phòng tâm, phần lớn là cùng cô đi vào phòng tắm chung.

Hôm nay lại ngoại lệ, vừa vào cửa đã đi tâm rửa, là bởi vì công ty mới gọi người phun thuốc khử trùng, nghiệp vụ không quá thành thạo, lúc cậu ta đi đến bộ phận kiểm tra, trượt chân, cô lao công không cẩn thận làm đụng vào anh ta, cốc nước khử trùng hất lên áo sơ mi của anh.

Trong văn phòng có áo sơ mi dự phòng, anh còn chưa kịp thay, Trịnh Phương Vũ lại đi vào.

Việc lên quan tới cô, mặc dù Hoàng Trường Minh không tin lời nói dối của Trịnh Phương Vũ, nhưng vẫn lo lắng cho cô, không dám chậm trễ mà lập tức đi đến khách sạn.

“Trong đầu em toàn nghĩ cái gì vậy hả?”

Nghe thấy lời của cô, Hoàng Trường Minh giống như bị chọc cười, đưa tay ra gõ lên đầu cô một cái, nhìn thấy cơ thể cô ngửa ra sau, mới hừ một tiếng “Em cho rắng anh vẫn giống như bốn năm về trước hả?”

Lam Ngọc Anh ngẩn người.

Tay Hoàng Trường Minh giơ ra, ôm lấy toàn bộ người cô, trầm giọng nói: “Bốn năm trước đã từng phạm lỗi, anh sẽ không tái phạm nữa, Ngọc Anh, cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, anh đều sẽ tin tưởng em”

Đúng vậy, anh tin tưởng cô.

Trước đây có thể là do trong lòng không có đủ tự tin, làm cho anh không thể xác định được tình cảm của cô, mà cái giá phải trả chính là họ đã phải bỏ lỡ bổn năm ròng rã, nhưng bây giờ không giống như vậy, họ đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, anh rất tự tin vào tình cảm giữa hai người, cũng sẽ không nghĩ ngờ.

Cho nên, cho dù là tận mắt nhìn thấy cô không mảnh vải che thân nắm trên giường với người đàn ông khác ở trong khách sạn, anh vẫn luôn hoàn toàn chắc chẩn, Ngọc Anh của anh sẽ không làm ra loại chuyện như vậy, càng không thể không chung thủy với mình!

Lam Ngọc Anh nghe thấy vậy, vui mừng đến rơi nước mắt, khuôn mặt vùi trong lòng ngực anh: “Anh thật sự dọa em rồi, em còn cho rắng anh không cần em nữa.”

“Ngốc nghếch!” Hoàng Trường Minh mảng cô một câu Lam Ngọc Anh giống như lời anh nói, nở ột nụ cười ngốc nghếch.

Bị cô giống như con cún mà cuộn tròn trong lồng ngựa, lại vừa cọ cọ, vốn là anh mới tắm rửa xong, cởi trần một nửa, chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh hông, anh đã cảm thấy bản thân có phản ứng rồi: “Nếu em còn không cho anh mặc quần áo nữa, anh sẽ không muốn mặc nữa đâu, cơm tối cũng thành cơm khuya luôn đấy!”

Mặt Lam Ngọc Anh đỏ ửng lên. Vội vàng đưa quần áo sạch trong tay đưa cho anh.

Sau khi Hoàng Trường Minh nhận lấy, không lập tức mặc vào, mà đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, lông mày nhíu lại hỏi Giọng điệu nói những lời này nghe vô cùng bưồn bực.

Làm sao Lam Ngọc Anh không biết được anh đang ám chỉ cái gì, đầu lắc như trống bỏi: “Chưa đâu! Em tỉnh dậy trước, sau khi đã quấn chăn kỹ càng thì anh ta mới tỉnh lại, bọn em còn không nói với nhau quá hai câu thì anh với Trịnh Phương Vũ đã bước vào rồi!”

Văn Nam đã nhìn thấy hết chưa?”

Suy nghĩ một lát, cô vẫn thẳng thần nói một câi được mỗi vai thôi, nhiều lắm chắc thấy Hoàng Trường Minh “Ừm” một tiếng, miễn cưỡng chấp nhận.

Nếu không phải là Lê Văn Nam cũng như cô không biết chuyện gì xảy ra, anh sẽ không quan tâm là có ông Thành chống lưng hay không, anh cũng sẽ không bỏ qua cho anh ta!

Lam Ngọc Anh nhịn không được mà lại dựa vào lòng anh, nhẹ giọng nói: “Hoàng Trường Minh, cảm ơn”

Anh đối với cô tin tưởng tuyệt đối, hoàn toàn không nghỉ ngờ, làm cho lòng cô tràn đây sự ấm áp, rất cảm động cũng rất biết ơn, lại càng tin tưởng cùng anh vượt qua toàn bộ sóng gió cuộc đời sau này.

Trời đã gần tối, ánh nắng còn chưa tắt hẳn.

‘Vừa mới ăn xong cơm tối, Lam Ngọc Anh ngồi trên ghế sô pha đút hoa quả cho Đậu Đậu, cô lờ mờ nghe được, tiếng thím Lý đang vội vàng đi từ bên ngoài vào nhà nói chuyện với Hoàng Trường Minh, hình như đang nói là có khách đến, nhưng lại đứng ở bên ngoài không có bước vào cửa.