Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 991






Chương 991

Lam Ngọc Anh đỡ trán, phải, đây là bị tẩy não rồi.

Không chỉ đơn thuần tuyên bố với tất cả mọi người là cô mang thai, mà còn nói cho người khác biết là cô mang thai con gái Lam Ngọc Anh cũng hoài nghỉ, may mắn đây không phải là thời cổ đại, nếu anh mà sinh ở nhà Đế Vương, lúc này không chừng đã sớm tuyên cáo thiên hạ.

Nghĩ đến trước đó cô đã từng chất vấn qua, nhưng lúc Hoàng Trường Minh thậm chí cô có thể tưởng tượng được khi anh nói với Phan Duy là mình có con gái, cái đuôi chắc chán là vếnh lên tận trời!

Cửa văn phòng Tổng giám đốc đang mở, từ xa có thể nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên bàn làm việc.

Hôm nay hiếm khi anh mặc áo sơ mi màu xanh nước biến, đưa lưng về phía ánh hoàng hôn sau lưng, nhìn thâm trầm giống như biển cả, dường như là anh quá chăm chú làm việc cho nên không nghe thấy tiếng bước chân của cô và Phan Duy.

Lam Ngọc Anh thấy cửa mở sẵn nên không gõ cửa nữa, tiếp nhậ tay Phan Duy, sau đó rón ra rón rén bước vào.

Trong suốt quá trình, Hoàng Trường Minh từ đầu đến cuối vẫn không ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu như sinh trưởng trên màn hình, tay phải cầm con chuột thỉnh thoảng sẽ hoạt động, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa chăm chú, cô sợ quấy rầy đến anh cho nên không có lên tiếng, đi vòng qua phía bên kia của phòng làm việc cái túi từ.

Chờ đến khi nhìn rõ thứ hiển thị trên màn hình máy tính, Lam Ngọc Anh xùy một tiếng: “Này, anh quá không nghiêm túc làm việc rồi đấy!”

“Đến lúc nào thế?”

Lúc này ánh mắt Hoàng Trường Minh mới rời khỏi màn “Vừa mới đói” Lam Ngọc Anh trả lời, ngón tay hướng đến màn hình, chế nhạo” “Em còn tưởng anh cắm đầu ở đây xử lý công việc gì lớn, hóa ra là đang nhìn tã lót cho bé!”

Hoàng Trường Minh gần như lập tức đứng dậy, nhường ghế ra, đỡ cô ngồi lên, không phải là anh không nghe ra cô đang cổ ý trêu ghẹo anh, mà là vẻ mặt hưởng thụ: “Đã xử lý xong hết công việc rồi, không có việc gì làm cho nên nhìn một chút!”

Trên màn hình không phải là văn kiện word gì, cũng không phải cổ phiếu đỏ thắm gì, mà là một trang web nước ngoài nào đó, trước khi cô tiến vào, Hoàng Trường Minh đang chọn vật dụng mang thai, không biết anh chọn nhiều hay ít nhưng giỏ hàng kia đã có hơn hai mươi món.

Laoij chuyện này vốn phải đế cho phụ nữ làm, không ngờ hai người bọn họ lại đảo ngược nhau, Nhưng mà Lam Ngọc Anh hiểu anh, làm sao lại không biết nguyên nhân được, bởi vì anh đã bỏ lỡ lần mang thai đâu, để cô một thân một mình mang thai tồi tự sinh con, cho nên anh muốn cố gắng hết sức để đèn bù cho cô.

Lam Ngọc Anh thúc giục anh: “Đi nhanh thôi, chúng ta còn phải trở về nhà đón Đậu Đậu, không nên đến muộn!”

“Ừm” Hoàng Trường Minh kéo môi mỏng, cúi người đóng trag web lại.

Lam Ngọc Anh lơ đáng liếc nhìn trang web nào đó, hình như có hình nảnh chụp áo ngực, khuôn mặt không nhịn được đỏ lên, bận rộn với động tác đứng lên khỏi ghế, bí mật nuốt nước bọt một cái.

Lúc đi ra khỏi thang máy, bọn họ dắt tay nhau đi ra sảnh lớn, khi đang định đi ra cửa xoay thì Hoàng Trường Minh đột nhiên nói chờ , sau đó buông tay cô ra, đi đến chỗ một người phụ nữ đang lau sàn cách đó không xa.

Hoàng Trường Minh chững chạc đàng hoàng cong môi: “Vợ chưa cưới của tôi đang mang thai, là con gái, nhớ kỹ lần sau lau nền đóa hoa phải cẩn thận, ngàn vạn lần không được để lại vết nước, rất dễ bị trượt chân!”

Dì lao công nghe vậy thì sửng sốt một chút: “Dạ, Tổng giám đốc Minh!”

Khoảng cách không phải xa, Lam Ngọc Anh có thế nghe thấy rõ ràng, xấu hổ không sao chịu được, chờ anh quay lại thì bất đắc dĩ nói nhỏ với anh: “Hoàng Trường Minh, anh không cần thiết phải đi tuyên truyền như vậy đâu, toàn bộ người công ty trên dưới đều vẫn biết…”

“Dì lao công mới đến làm từ sáng nay, vẫn chưa biết” Hoàng Trường Minh nói rất là đứng đần.

Lam Ngọc Anh hoàn toàn bị thuyết phục.