Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 992






Chương 992

‘Sau khi đón bánh bao nhỏ xong, con Land Rover màu trắng dừng ở trước cửa một nhà hàng, Đây là một nhà hàng dinh dưỡng tập trung vào các sản phẩm từ đậu nành, hẳn là anh để ý cô mang thai, cố ý chọn nhà hàng dinh dưỡng này.

Lê Văn Nam đến từ rất sớm, sau khi bọn họ bước vào, anh ta đứng dậy khỏi chỗ vây vẫy tay với bọn họ, đó là vị trí ở tầng hai bên cạnh cửa sổ, vị trí cùng tầm nhìn đều vô cùng tốt Chuyện của người lớn trẻ con không hiểu, bánh bao nhỏ còn tưởng chú đẹp trai này muốn đoạt Ngọc Anh với mình, cậu bé ngồi xuống, vếnh cái mông nhỏ lên tuyên bố: “Trong bụng Ngọc Anh có em gái nhỏ!”

Lê Văn Nam bật cười, từ đáy lòng chúc phúc: “Tổng giám đốc Minh, chị Ngọc Anh, chúc mừng hai người!”

Thật ra trong lòng anh ta có chút cảm thấy may mắn, may mắn là anh ta đã kịp thời thoát ra khỏi cuộc đua tranh giành tình cảm này, nêu không, cho dù anh ta có cố gắng thế nào thì tuyệt đối cũng không thể chen chân vào giữa bọn họ, cuối cùng hãm quá sâu ngược lại sẽ khiến cho mình đau khổ, Lam Ngọc Anh nghe tiếng ‘chị Ngọc Anh của anh ta, biết anh ta vì sao lại nói như thế, vì muốn sau này gặp lại sẽ không xấu hổ, mà Lê Văn Nam chính là loại người mà cô thưởng thức, có thể trở thành bạn bè cũng rất vinh hạnh.

Một chàng trai khôi ngô tuấn tú như vậy, hơn nữa làm người cũng rất khiêm tốn, cô thực lòng hy vọng anh ta có thể tìm được cô gái phù hợp với mình.

Lúc phục vụ bê thức ăn lên, có một bóng dáng quen thuộc đang đi ở cách đó không xa, Lam Ngọc Anh không khỏi kêu lên “Phuong Vũ?”

Trịnh Phương Vũ quay đầu lại, lập tức vui mừng nói: “Ngọc Anh, anh Trường Minh?”

Lam Ngọc Anh mỉm cười gật đầu, người ở sau chỉ miễn cưỡng phân cho cô ấy nửa cái ánh mắt, Lam Ngọc Anh thấy nhân viên phục vụ dẫn cô ấy đến một bàn một người, kinh ngạc hỏi: “Có một mình cậu đến đây ăn cơm thôi sao?”

“Đúng vậy!” Trịnh Phương Vũ gật đầu, vô ý thức sờ dạ dày: “Tớ đói, dì giúp việc trong nhà hôm nay xin nghỉ, không có đồ ăn, tớ chỉ có thể chạy ra ngoài ăn “Vậy cậu có muốn sang đây ăn chúng với chúng tớ hay không?” Lam Ngọc Anh thấy cô ấy thật cô đơn, Một cô gái xinh xắn trẻ đẹp như vậy, trong nhà hàng này mỗi bàn đều có ít nhất hai người trở lên, chỉ có mình cô ấy lẻ loi một mình, cô biết cô ấy cơ hồ không có bạn bè gì, đến cả cô cũng bị kéo thành bạn thân, hơn nữa bạn ăn của bọn họ cũng không nhỏ, ngồi thêm ba cũng không có vấn đề gì cả.

Trịnh Phương Vũ do dự một chút: “Như vậy không có vấn đề gì chứ?”

Lúc này Lam Ngọc Anh mới ý thức được trên bàn còn có Lê Văn Nam, nếu như chỉ có một nhà ba miệng người bọn họ thì cô còn có thể thay Hoàng Trường Minh quyết định để Trịnh Phương Vũ ngồi ăn chung nhưng hôm nay là Lê Văn Nam mời khách, dù sao cũng nên hỏi thăm ý kiến của anh ta “Văn Nam, cậu không ngại chứ?”

“Không ngại!” Lê Văn Nam ôn hòa lắc đâu Lam Ngọc Anh biết anh ta sẽ không từ chối, kêu nhân viên phục vụ mang lên thêm một bộ bát đũa nữa.

Trịnh Phương Vũ đi đến bên cạnh cô, kéo ghế ngồi xuống Lam Ngọc Anh mơ hồ chú ý tới, sau khi Trịnh Phương Vũ ngồi xuống xong, bầu không khí trở nên hơi khác thường, nhất là hai người Lê Văn Nam và Trịnh Phương Vũ, vẻ mặt một người thì mất tự nhiên, một người thì đỏ mặt cúi đầu.

Không riêng gì cô, Hoàng Trường Minh cũng nhìn ra được.

Chỉ là anh không quan tâm, cả trái tim chỉ trói buộc lên người Lam Ngọc Anh, cùng con gái trong bụng cô và bánh bao nhỏ, còn lại với những người khác thì anh không có hứng thú!

Lam Ngọc Anh cảng nhìn càng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Nhân lúc bánh bao nhỏ muốn đi toilet, Hoàng Trường Minh và Lê Văn Nam đều đứng dậy đi theo sau, Lam Ngọc Anh vội vàng đặt đũa xuống kéo Trịnh Phương Vũ sang một bên hỏi: “Cậu với Văn Nam sao vậy?”

Cô vừa mới hỏi thì khuôn mặt của Trịnh Phương Vũ lại trở nên đỏ bừng.

“Thực ra cũng không có gì, chỉ là, chỉ là..” Trịnh Phương Vũ đặt đũa và thìa ở trong tay xuống ấp úng một lúc mới lên tiếng: “Không phải có một buổi sáng mình chạy tới siêu thị mua không ít thực phẩm dinh dưỡng đến thăm cậu sao!