Omega Trong Mộng Hóa Ra Là Alpha Có Vị Anh Đào

Chương 85: Tất cả người lớn đang nhìn kìa




Họ không bao trọn nhà hàng mà thuê một phòng có ban công lộ thiên.

Thức ăn trên bàn hợp với khẩu vị của già trẻ gái trai. Thỉnh thoảng Văn Cảnh hỏi Phó Tinh Nhàn rằng anh thấy món nào ngon hay món nào anh không thích.

Phó Tinh Nhàn bảo tất cả đều rất ngon rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cao ốc Phục Hưng nằm cách đây không xa, giữa hai cao ốc chẳng có tòa nhà cao tầng nào nên có thể quan sát được toàn cảnh.

Anh bỗng có cảm giác như chân tướng sự thật đang ở rất gần mình.

Cả quá trình dùng bữa vô cùng ấm áp, mọi người trò chuyện cười đùa trong bầu không khí thoải mái, ngoại trừ một người... Văn Cảnh cứ hay ngó vào điện thoại. Lúc thì cậu xem giờ, lúc thì trả lời tin nhắn, chẳng biết đang bận việc gì nữa.

Mãi tới khi trời tối hẳn.

Văn Cảnh đặt điện thoại xuống, chạm vào người anh: "Anh trai, cậu ăn xong chưa?"

Phó Tinh Nhàn quay sang: "Sao vậy?"

Văn Cảnh: "Tụi mình ra ngoài nói chuyện chút nhé."

Phó Tinh Nhàn lấy khăn ướt lau môi rồi đứng dậy.

Tống Huệ Nhiên vỗ lên cánh tay chồng, che miệng cười khúc khích.

Phó Hoằng thở dài, con trai yêu sớm bày ra mấy chuyện kỳ lạ còn kéo một dàn bóng đèn theo. Nhưng đành chịu thôi, nếu để hai đứa đi một mình thì họ chẳng thể yên lòng được.

Ông Phó nheo mắt uống trà, ông thật sự muốn xem Văn Cảnh có thể làm được gì.

Văn Cảnh đóng cửa ban công lại, cậu ngại ngùng nhìn về phía người lớn, sau đó bước đến bên cạnh Phó Tinh Nhàn.

Phó Tinh Nhàn: "Cậu muốn nói gì với tớ thế?"

Văn Cảnh: "Chuyện là..."

Phó Tinh Nhàn trông thấy ánh đèn mờ ảo trên cao ốc Phục Hưng, trong đầu chợt nhớ tới cuộc trò chuyện lần trước mình nghe lỏm ở phòng trà.

"Cầu hôn hả?"

Văn Cảnh ngây người: "Hả? Cầu hôn gì?"

Phó Tinh Nhàn nhướng mày: "Vậy thứ đó là sao?"

Đầu óc Văn Cảnh trống rỗng, cậu quay đầu nhìn về phía sau.

Những người lớn đang cười khúc khích nhìn hai người.



Hỏng bét rồi, nhiều người xem quá nên cậu chẳng cảm nhận được bầu không khí, hơn nữa cậu cũng quên mất mấy lời mình chuẩn bị trước luôn.

Văn Cảnh cúi đầu che mặt lại.

"Thật, thật ra là..."

Phó Tinh Nhàn đột nhiên nắm lấy tay cậu: "Cậu xem kìa!"

Văn Cảnh ngẩng đầu lên.

Hệ thống đèn ở cao ốc Phục Hưng bắt đầu sáng từ tầng cao nhất.

Khi toàn bộ cao ốc được chiếu sáng bằng ánh sáng màu trắng, các cửa sổ có đèn bắt đầu nhấp nháy lung tung, sau đó tụ lại tạo thành một lượng pixel lớn.

3

2

1

Kết thúc đếm ngược, cả cao ốc tối đen như lúc đầu.

Đã muộn rồi nên Văn Cảnh không nghĩ ngợi thêm nữa, cậu căng thẳng nhìn Phó Tinh Nhàn và nói: "Anh trai ơi, tớ thích cậu!"

Vừa dứt lời, một cửa sổ trên cao ốc bỗng sáng lên, ánh đèn như những khối gỗ trong trò ghép hình từ từ rơi đến giữa tòa nhà.

Khối thứ hai, khối thứ ba... chầm chậm ghép thành hình trái tim.

Trái tim lấp lánh được một lúc thì các ánh sáng khuếch tán và nổ tung như pháo hoa tới tận tầng cao nhất.

Ngay khi Phó Tinh Nhàn cảm thấy màn hình chẳng đủ lớn cũng như không gian hiển thị bị giới hạn, anh chợt thấy pháo hoa bay lên từ tầng cao.

Nhưng không có tiếng nổ của pháo hoa mà chỉ có tiếng cảm thán của khách hàng từ cửa sổ phòng bên.

"Máy bay không người lái kìa!"

"Đây là chương trình gì thế? Có ai xem tin tức không?"

Các máy bay không người lái tản ra, sau đó xếp thành hình vuông gồm số 1 và 0 trên không trung.

Điểm sáng bay trước hình vuông sáng lên quét qua các con số như chiếc radar. Được một lúc thì nó dừng lại, chiếu vào một điểm sáng nằm ở giữa.

Những điểm sáng khác lập tức tụ lại vị trí được chiếu rồi dãn ra thêm lần nữa để xếp hình ngôi sao. Ngôi sao lấp lánh ấy từ từ to lên, giữa ngôi sao còn xuất hiện một gương mặt tuấn tú vô cùng quen thuộc.

Gương mặt từ dạng hai chiều đổi dần sang ba chiều và quay về hướng này.

Cùng lúc đó, các ánh đèn của cao ốc Phục Hưng nhấp nháy tạo ra rất nhiều hình trái tim.

Bên dưới khuôn mặt, những điểm sáng hội tụ thành vài chữ.

"Anh trai ơi, tớ thích cậu."

...

Chẳng biết qua bao lâu, màn trình diễn của máy bay không người lái cuối cùng cũng kết thúc.

Ánh sáng ở cao ốc Phục Hưng cũng tắt đi, nhưng một lát sau lại có vài cửa sổ sáng đèn, chắc là có người ở lại tăng ca.

Mấy người trên ban công của các phòng bên cạnh vẫn còn bàn tán sôi nổi về cảnh tượng vừa nãy.

Nghe được những lời họ nói, có vẻ như nó không biến thành đống hỗn độn, cậu đã thành công rồi.

Văn Cảnh thở phào, bỗng nhiên cằm của cậu bị nâng lên.

Phó Tinh Nhàn cúi đầu hôn cậu.

"Ưm ưm ưm!" Cậu không né tránh được nên đưa tay nhéo eo Phó Tinh Nhàn.

Phó Tinh Nhàn buông cậu ra: "Gì vậy, sao cậu không cho..."



Văn Cảnh đảo mắt về hướng bên trái.

Phó Tinh Nhàn quay đầu và thấy gia đình đang nhìn cả hai chằm chằm qua khung cửa.

Vẻ mặt của Tống Huệ Nhiên đang cực kỳ phấn khích; Phó Hoằng thì dửng dưng đưa tay che mắt Phó Nhạc; còn Phó Nhạc lại cố đẩy tay ông ra, giơ chân quẫy đạp lung tung.

Riêng ông Phó lặng lẽ vuốt râu rồi xoay người bước vào trong.

...

Văn Cảnh nói đúng, ra ban công chỉ có thể trò chuyện thôi.

Phó Tinh Nhàn lùi về sau một bước, nắm lấy tay cậu: "Dạo gần đây cậu dành thời gian để làm cái này hả?"

Văn Cảnh gật đầu, vẻ mặt vô cùng đắc ý: "Thấy sao nè? Cậu thích không?"

"Đương nhiên là thích rồi." Phó Tinh Nhàn đưa tay xoa đầu cậu, "Cậu không định cầu hôn thật à?"

Văn Cảnh nhăn mũi, vành tai ửng đỏ lên: "Cầu hôn gì chứ? Tớ mới có tí tuổi thì sao làm cái đó được?"

Phó Tinh Nhàn bỗng thở dài.

Văn Cảnh: "???"

Sao tự dưng mất hứng ngang thế?

Phó Tinh Nhàn nhìn lên bầu trời đêm: "Làm sao bây giờ? Sau này nếu cầu hôn thì tớ nên làm gì để tuyệt hơn cả cậu nhỉ?"

Văn Cảnh: "Cậu, cậu nghĩ xa đến vậy rồi á?"

"Chứ sao nữa?" Phó Tinh Nhàn quay sang nhìn cậu, "Làm thứ này tốn nhiều tiền, chắc ví của cậu rỗng luôn rồi."

Văn Cảnh bật cười: "Hết tiền vẫn có thể kiếm lại được, chuyện nhỏ ấy mà."

Phó Tinh Nhàn: "Cậu làm vậy có thấy đáng không?"

Văn Cảnh: "Đáng chứ, tớ muốn làm cậu vui."

Phó Tinh Nhàn lẳng lặng nhìn cậu. Anh có thể gặp được Văn Cảnh quả là điều vô cùng may mắn.

"Dù cậu kiếm được tiền hay không cũng chẳng sao, sau này tớ nuôi cậu."

Văn Cảnh: "Uầy! Tớ không dễ nuôi đâu, tốn kém lắm đó."

Phó Tinh Nhàn: "Thế thì hết cách rồi, tớ đành chăm chỉ làm việc hơn vậy."

Hai người đan tay vào nhau, cùng ngắm nhìn cảnh trời đêm xa xăm.

"Văn Cảnh, tớ cũng rất thích cậu."

"Hì hì."

"Từ bây giờ, tụi mình sẽ luôn ở bên nhau."

"Ừm."

"Lần trước tớ nghe mấy người trong công ty nói về thứ này, lúc đấy còn đoán thử xem ai đã lợi dụng mối quan hệ để mượn cao ốc và có thể khiến ba đồng ý. Tớ thật sự không ngờ đây lại là mối quan hệ của mình đó."

"Ha ha ha ha! Mối quan hệ này vững chắc lắm nha!"

"Chút nữa về, mình làm tiếp chuyện hồi chiều nhé... cậu có muốn không?"

"... Muốn."

*

Tại sân bay của thành phố A, một chiếc máy bay từ thành phố C chậm rãi hạ cánh xuống.



Tiêu Sắt mệt mỏi bước lên taxi, sau khi nói cho tài xế nghe địa chỉ khách sạn thì gã nhắm mắt lại.

Văn Vũ Bạch nhìn thành phố vừa quen vừa lạ bên ngoài cửa sổ, trong đầu miên man suy nghĩ.

Dự án nghiên cứu khoa học mang tính bảo mật cao diễn ra vô cùng suôn sẻ nên đã kết thúc sớm, vì thế ông có thể về sớm hơn dự kiến.

Suốt đoạn đường ông nghe Tiêu Sắt kể về Văn Cảnh. Gã bảo cậu còn nhỏ nhưng kỹ thuật hacker rất mạnh, đầu óc cũng nhanh nhẹn nên cuộc sống trôi qua rất bình yên.

Có điều là cậu bất ngờ phân hóa thành Omega, hơn nữa còn tìm được Alpha có độ tương xứng cực kỳ cao...

Ông đã vắng mặt trong cuộc đời của con trai mình nhiều năm liền, dù không đồng tình với chuyện đó thì ông cũng chẳng biết phải nói thế nào với Văn Cảnh nữa.

Lâu lắm rồi Văn Vũ Bạch không đảm nhiệm vai trò làm cha.

Tài xế bỗng lên tiếng: "Hôm nay cao ốc Phục Hưng tổ chức sự kiện đấy!"

Tiêu Sắt mở mắt, lười biếng hỏi: "Sự kiện? Tổ chức gì thế? Nghe có vẻ thú vị nhỉ."

Cả ba người đều hứng thú nên quyết định dừng xe bên lề đường rồi cùng bước xuống xem.

Cũng có nhiều người đứng lại xem, họ chỉ tay lên trời với biểu cảm cực kỳ phấn khích.

Văn Vũ Bạch luôn ở cơ sở nghiên cứu khoa học nên không quá am hiểu về sự phát triển của thế giới bên ngoài. Trông thấy thứ mới lạ như máy bay không người lái khiến ông vô thức thở dài, nói: "Xã hội bây giờ phát triển nhanh quá."

"Không phải đâu, mấy năm trước người ta còn xa lạ với máy bay không người lái nhưng bây giờ chúng phổ biến rồi, các sự kiện được tổ chức toàn dùng..."

Tiêu Sắt đột nhiên cứng họng.

"Sao vậy?" Văn Vũ Bạch nhìn gương mặt ba chiều trên bầu trời, "Anh đã thấy thứ này thì sao còn ngạc nhiên hơn cả tôi thế."

Dòng chữ Trung Quốc hiện lên: "Anh trai ơi, tớ thích cậu."

Tiêu Sắt đờ người, quay đầu nhìn mọi người xung quanh.

Tập đoàn Phục Hưng, khuôn mặt của Phó Tinh Nhàn, cách gọi "Anh trai" này... Làm gã chợt nhớ tới hình như Văn Cảnh từng hỏi Lý Tư về giá thuê máy bay không người lái.

"Anh Bạch," Tiêu Sắt ngập ngừng, "Đây là sự kiện tỏ tình đấy. Nếu tôi đoán không lầm thì Văn Cảnh là người tổ chức."

Nụ cười trên mặt Văn Vũ Bạch dần biến mất.