Omega Trong Mộng Hóa Ra Là Alpha Có Vị Anh Đào

Chương 86: Hy vọng cậu sẽ tỏa sáng hơn nữa




Sau khi ăn cơm xong, mọi người lên xe quay về nhà.

Trên xe, Văn Cảnh ngồi cạnh Phó Tinh Nhàn, cậu vừa định dựa vào người anh thì phát hiện Phó Hoằng đang cười nửa miệng với mình.

Thiếu niên lập tức ngồi thẳng lưng, giữ khoảng cách ít nhất 30cm.

Một lát sau, Phó Tinh Nhàn nắm lấy tay Văn Cảnh, thủ thỉ trò chuyện với cậu. Cả hai mới nói được mấy câu đã thấy Tống Huệ Nhiên che miệng cười khúc khích.

...

Xe dừng trước cổng biệt thự.

Phó Hoằng vào phòng làm việc tiếp tục tăng ca, còn Tống Huệ Nhiên vội vàng đưa Phó Nhạc đi tắm rửa đánh răng, sau đó đọc truyện cho cậu bé.

Cuối cùng cũng đến lúc Văn Cảnh không bị người lớn nhìn chăm chăm nữa, cậu quay về phòng tắm rửa, thay quần áo rồi gửi tin nhắn cho Phó Tinh Nhàn.

"Cậu tắm chưa? Tớ tới phòng cậu nhá!"

Một lúc sau, Phó Tinh Nhàn trả lời: "Cậu mang bài tập qua luôn nhé."

Văn Cảnh đang chuẩn bị sang phòng kế bên làm chuyện lén lút:???

Sao khác hẳn với lời anh đã nói vậy?

Nhưng cậu ngẫm nghĩ lại thì thấy Phó Tinh Nhàn suy nghĩ thấu đáo ấy chứ. Lỡ như cô Tống muốn kiểm tra đột xuất thì sao?

Văn Cảnh cầm mấy cuốn sách bài tập, mang dép vào, quang minh chính đại bước đến phòng Phó Tinh Nhàn.

Alpha của cậu đang ngồi trên sô pha ở phòng ngoài, tay cầm chiếc khăn xám lau tóc.

Phó Tinh Nhàn liếc nhìn cậu, đưa tay ra: "Sao để tóc ướt thế này? Lại đây."

Văn Cảnh đặt sách xuống bàn rồi ngồi lên đùi Phó Tinh Nhàn, ôm lấy anh.

Alpha lật mặt khô của chiếc khăn lại và nhẹ nhàng lau tóc cho cậu, tươi cười hỏi: "Gấp dữ vậy à?"

"Tớ sốt ruột thật mà." Văn Cảnh quay đầu, hé môi cắn nhẹ cằm của anh.

Omega ngồi trong lòng nghịch ngợm khiến Phó Tinh Nhàn chẳng thể né tránh được, chỉ đành cố lau khô tóc cho cậu, sau đó mới ném khăn đi, đẩy người ngã ra sô pha.

...

Trong phòng làm việc, Phó Hoằng tắt điện thoại, thở dài nhìn tài liệu trước mặt.

Hôm nay đúng là một ngày bận rộn.

Ông đứng dậy gọi điện cho người bảo vệ cổng để báo biển số xe taxi, sau đó đi ra ngoài nhờ dì giúp việc pha một ấm trà.

Một chiếc taxi nhanh chóng dừng trước cổng biệt thự, có hai người bước xuống xe.

Tài xế cũng bước xuống rồi đi vòng ra phía sau lấy hai chiếc vali lớn.

"Chào giám đốc Văn, giám đốc Tiêu."

Phó Hoằng đích thân ra tiếp đón, ông vừa nhìn đã biết hai người vẫn chưa đặt khách sạn mà chạy ngay đến đây.

Vẻ mặt Văn Vũ Bạch không được vui, ông ấy chỉ lo ngắm nghía cách trang hoàng biệt thự chứ chẳng thèm nhìn tới ông.

Tiêu Sắt chào lại, ngại ngùng nói: "Chúng tôi đến đột ngột thế này cũng kỳ thật, nhưng hôm nay..."

"Mọi người vừa đúng lúc thấy được cảnh đó nhỉ." Phó Hoằng dẫn họ vào phòng khách, rót cho họ hai tách trà, "Nếu là tôi thì tôi cũng tìm tới tận cửa thôi."

Ông có thể hiểu được nỗi lòng của người làm cha. Phó Hoằng không lòng vòng mà vào thẳng vấn đề, kể lại mọi chuyện và quá trình hai đứa nhỏ yêu nhau.

"Mọi chuyện là như thế đấy." Phó Hoằng uống một ngụm trà, nhận lấy xấp giấy từ người giúp việc, "Đây là phiếu điểm và bản kế hoạch sự kiện tối nay của thằng bé, anh xem đi."

Khó chịu trong lòng Văn Vũ Bạch vơi bớt, ông cầm lấy xấp giấy.

Tất cả điểm số, thành tích thi hàng tháng và thứ hạng của Văn Cảnh từ học kỳ một lớp 10 đến nay đều được in ra giấy. Cậu từ hạng mấy chục của lớp nỗ lực lọt vào hạng mười như hiện tại.

"Văn Cảnh thông minh lắm, thành tích học tập từ nhỏ đã rất tốt rồi." Văn Vũ Bạch lên tiếng biện hộ nhưng tự cảm thấy lời này thật vô nghĩa. Thông minh mà chẳng chịu học hành thì cũng vô dụng thôi, những thói quen được nuôi dưỡng từ bé rất quan trọng.

"Cảm ơn anh."

Phó Tinh Nhàn bắt đầu theo dõi tình hình học tập của Văn Cảnh từ học kỳ một lớp 10.

Trong kỳ nghỉ hè, anh đưa Văn Cảnh vừa phân hóa ở trung tâm mua sắm về nhà, sau đó cả gia đình đưa cậu tới thành phố B để cậu tham gia thi đấu.

Sau này khi phát hiện độ tương xứng pheromone của hai đứa trẻ quá cao, người lớn trong nhà còn liên hệ chuyên gia hàng đầu trong nước đến kiểm tra và theo dõi tình hình của hai đứa mỗi ngày.

...

Mọi chuyện được thu xếp vô cùng ổn thoả.

Văn Vũ Bạch nghĩ nếu là ông thì ông không thể làm tốt được như thế.

Thấy bầu không khí hơi trầm lặng nên Phó Hoằng cười, lên tiếng: "Thật ra là do sơ suất của tôi. Tôi cứ tưởng Văn Cảnh vừa học vừa tiết kiệm tiền thì phải năm sau hoặc năm sau nữa thằng bé mới thực hiện được kế hoạch. Ai ngờ Văn Cảnh còn có thu nhập thêm từ tiền thuê nhà..."

Văn Vũ Bạch lật qua trang có ghi bản kế hoạch.

Toàn bộ quy trình gồm thiết kế, phân chia nhiệm vụ, lập ngân sách... rất hoàn chỉnh, khó mà nhận ra đây là bản kế hoạch được viết bởi học sinh cấp 3.

Trong những năm ông vắng mặt, con trai đã trưởng thành nhanh đến mức ông không dám nói rằng hành động của nó là bồng bột.

"Xem ra anh đã cho nó rất nhiều lời khuyên." Văn Vũ Bạch đặt tài liệu xuống bàn, "Tôi thật lòng cảm ơn gia đình anh vì thời gian qua đã chăm sóc cho Văn Cảnh."

Lúc đầu ông cứ nghĩ con trai mình bị người ta cuỗm mất nên muốn đòi lại công lý. Nhưng bây giờ nhìn lại, hóa ra ông mới là người khiến Văn Cảnh chịu nhiều thiệt thòi.

Nếu đặt lên bàn cân so sánh thì ông đúng là một người cha tồi.

...

"Văn Cảnh chưa ngủ, hay anh lên trò chuyện với nó nhé?"

Phó Hoằng dẫn Văn Vũ Bạch lên lầu, ông đến trước cửa phòng Văn Cảnh và gõ vài cái, nhưng đợi một lúc vẫn chẳng có động tĩnh gì.

"A, xin lỗi anh." Nét mặt của Phó Hoằng cứng đờ.

Bình thường hai đứa biết giữ chừng mực lắm, thế nhưng hôm nay là ngoại lệ.

Sao ông có thể quên được chứ?

Phó Hoằng nghiêm mặt bước tới cửa phòng con trai, ông vừa định gõ thì Văn Vũ Bạch đã hấp tấp bước lên trước, đưa tay mở cửa ra.

Trong phòng, hai thiếu niên một cao một thấp mặc đồ ở nhà, cùng quay đầu nhìn qua đây.

Thiếu niên có dáng người cao lớn trông rất đẹp trai, tư thế ngồi nghiêm chỉnh, đồng thời làm người khác cảm thấy ngột ngạt, có vẻ là Alpha.

Người thấp hơn có nước da trắng trẻo, đang cắn môi vì chưa hiểu chuyện gì, mà dáng người mảnh khảnh này lại khiến ông nhớ đến người vợ quá cố.

Văn Vũ Bạch dời mắt sang cuốn sách bài tập trên bàn và cây bút trong tay hai người.

Phó Hoằng ló đầu từ phía sau, khẽ thở phào: "Tụi con đang làm bài tập hả?"

Phó Tinh Nhàn gật đầu: "Con đang giúp Văn Cảnh giải quyết những điểm yếu của cậu ấy. Chú này là..."

Một tiếng bộp vang lên, Văn Cảnh làm rơi bút xuống bàn.

"Bố?"

...

Hai bố con đã nhiều năm liền không gặp nên có rất nhiều điều muốn nói với nhau.

Văn Cảnh bỏ vài bộ quần áo vào cặp, sau đó cùng bố và chú Tiêu rời khỏi nhà Phó Tinh Nhàn.

"Gia đình thằng bé đối xử tốt với con nhỉ."

"Dạ đúng vậy."

"Tối nay chúng ta ngủ ở khách sạn ha?"

Văn Cảnh ngẩng đầu nhìn ông: "Hay mình về nhà con thuê được không?"

Văn Vũ Bạch gật đầu: "Vậy cũng được."

Tiêu Sắt cảm thấy bản thân hơi dư thừa: "Thế thì chú đi khách sạn đây..."

Văn Cảnh: "Chú Tiêu cũng đến chỗ con làm khách nha?"

Hai người lớn đều cảm thấy đứa trẻ rất hiểu chuyện, biết họ lo lắng nên muốn dẫn họ tới xem nơi ở của mình đây mà.

Nhưng khi bước vào cửa họ mới chợt nhớ ra Văn Cảnh đã lâu không về nhà, thế là cả hai đành bắt tay vào phụ cậu dọn dẹp.

...

Văn Cảnh cầm giẻ lau, bật cười: "Ai bảo hai người đánh úp, chẳng báo trước với con tiếng nào làm chi?"

Văn Vũ Bạch tháo ga giường nhét vào máy giặt, sau đó thừ người nhìn những nút chức năng khó hiểu trên máy.

Con trai của ông trưởng thành rồi, trong thời gian ông vắng mặt đã biết tự lập, thậm chí còn biết điều tiết bầu không khí để hai bố con chẳng phải bối rối nhìn nhau.

Sau khi dọn dẹp xong, bầu không khí ngột ngạt như lúc ngồi trên xe không còn nữa. Tiêu Sắt tự dưng muốn đến khách sạn ngủ, Văn Vũ Bạch thì muốn ngủ lại sô pha để tâm sự nhiều hơn với con trai.

Hai người trò chuyện tới tận ba bốn giờ sáng, tự kể về cuộc sống của mình, đã học được gì, nghiên cứu thứ gì...

Mặc dù các dự án Văn Vũ Bạch tham gia phải giữ bí mật, nhưng do chính phủ đã ký thỏa thuận hợp tác chiến lược với Bạch Minh nên họ có thể nói ra một số chuyện.

Văn Cảnh lắng nghe rồi tự cảm thấy những việc mình làm thật nhỏ bé. Thứ Văn Vũ Bạch làm mới là thứ có thể thay đổi thế giới, thay đổi toàn bộ ngành công nghiệp Internet.

Bố cậu từng thúc đẩy sự phát triển của toàn ngành bảo mật thông tin và đưa bảo mật thông tin ra ánh sáng. Giờ đây ông lại tiếp tục làm việc đó, khả năng cao sẽ tạo ra một làn sóng mới.

"Tuyệt vời quá..." Văn Cảnh lẩm bẩm.

Văn Vũ Bạch thở dài: "Nhưng bố thật lòng xin lỗi vì đã làm con thất vọng, bố cũng có lỗi với mẹ con nữa."

Văn Cảnh vỗ lên tay ông: "Chú Tiêu đưa con xem tài liệu rồi, không thể đổ hết lỗi lên người bố được."

Cuối cùng cả hai cũng nói đến sự việc năm ấy.

Văn Cảnh: "Tại con hiểu lầm bố, đáng lẽ con không nên chạy trốn."

Văn Vũ Bạch: "Là lỗi của bố mà, vì bố xem con như con nít nên mới giấu con tất cả mọi chuyện."

...

Văn Vũ Bạch hỏi: "Sao con không tới nhà cậu ở vậy?"

Văn Cảnh dựa lưng vào sô pha, uống một ngụm Coca: "Bố cảm thấy cậu là người như thế nào?"

Văn Vũ Bạch: "Cậu rất tốt với gia đình mình. Bố nhớ hồi đó anh họ con rất thích chơi với con."

Văn Cảnh: "À, anh Chư Vinh... Cũng lâu lắm rồi con chưa gặp."

Cậu cụp mắt uống thêm hớp nữa.

Mình đã hiểu lầm bố thì liệu có hiểu lầm gia đình cậu luôn không?

Nhưng lúc đó chính tai mình đã nghe được.

Văn Cảnh ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định sẽ tìm hiểu kỹ lại mới nói với bố sau.

"Ngày mai mình cùng đi thăm mộ mẹ nha bố."

"Ừm."

*

Việc Văn Cảnh làm vào thứ bảy chấn động đến mức trở thành chủ đề nóng được tìm kiếm trên mạng. Đối với người ngoài, đây là hành động thông báo rằng thái tử của Tập đoàn Phục Hưng đã tạm biệt cuộc sống độc thân.

Nhưng đối với mọi người ở trường trung học Đức Tân, câu chuyện về hoa khôi và nam thần là chủ đề hay để tám chuyện.

Đủ loại suy đoán ngớ ngẩn lan truyền khắp trường, nào là hai người cãi nhau, Văn Cảnh quỳ gối làm lành; hay sinh nhật của Hội trưởng, Văn Cảnh... À, tin đồn này bị bác bỏ rồi, vẫn chưa tới sinh nhật của Hội trưởng mà.

Nói chung hai người đi đến đâu cũng bị mọi người dòm ngó và bàn tán.

Dáng vẻ nghiêm túc của Hội trưởng chẳng dọa được ai nữa, dù có nhăn mặt cũng vậy thôi. Cuối cùng vì không thể chịu nổi ánh mắt chằm chằm của mọi người nên Phó Tinh Nhàn đã kéo Văn Cảnh trốn vào văn phòng Hội học sinh.

Trong phòng học không có người, Văn Cảnh đóng cửa lại, dụi vào người Phó Tinh Nhàn: "Chỉ không gặp nhau ngày chủ nhật mà sao tớ lại cảm giác như xa cách lâu lắm vậy nhỉ?"

Phó Tinh Nhàn ôm cậu, hôn lên trán cậu: "Tớ cũng thấy nhớ cậu."

Văn Cảnh vùi đầu vào lồng ngực anh, hít một hơi sâu: "Bố tớ ở đây khoảng một tuần, sau đó sẽ về thành phố C làm dự án."

Phó Tinh Nhàn: "Thế cậu có về lại nhà tớ không?"

Văn Cảnh ủ rũ nói: "Bố muốn dẫn theo tớ đến thành phố C."

Phó Tinh Nhàn bỗng im lặng.

"Khi nào đi?"

"Bố tớ chưa nói."

"Cậu có muốn đi không?"

"Tớ không muốn, tớ muốn ở bên cạnh cậu mỗi ngày."

Văn Cảnh nói xong thì cúi đầu, chẳng nhìn anh nữa.

Phó Tinh Nhàn mỉm cười.

"Cậu làm rất nhiều thứ cho tớ. Tớ cứ suy nghĩ mãi xem mình có thể làm gì cho cậu không." Anh bế cậu tới chiếc ghế bên cạnh rồi ngồi xuống.

"Tớ đã lập kế hoạch tương lai nhưng luôn cảm thấy thiếu thiếu. Sau khi cân nhắc lại, tớ muốn cậu lo lắng cho bản thân nhiều hơn, không bị pheromone ảnh hưởng và ít dựa dẫm hơn vào tớ."

Văn Cảnh nhéo tai anh: "Cậu nói thế là sao? Cậu ghét tớ nên muốn đuổi tớ đi à?"

Phó Tinh Nhàn nghiêng đầu: "Tớ ước mình có thể trói cậu bên người mỗi ngày, cậu cũng biết hằng đêm tớ thường mơ thấy gì mà."

Văn Cảnh đỏ mặt nhưng vẫn chưa tin lắm.

"Vậy sao hôm qua cậu..."

"Hôm qua tớ bảo cậu làm bài là để giữ bình tĩnh cho bản thân đó. Không thì tớ chẳng biết mình sẽ làm gì đâu."

"May mà ngồi làm bài, không thì chết chắc rồi."

"Ừm, may mắn thật. Bây giờ chắc là không có ai đến làm phiền đâu..."

Bàn tay của Alpha giữ lấy cổ Omega, hơi thở của họ đan xen, môi chạm môi với nhau.

Giờ giải lao buổi sáng sắp kết thúc, đợi tiếng chuông đầu vang lên hai người mới chịu tách ra.

Văn Cảnh thở hổn hển, nghe thấy Phó Tinh Nhàn thì thầm bên tai cậu:

"Văn Cảnh, tớ thích cậu, thích cậu dựa dẫm vào tớ, trong mắt chỉ có hình bóng của tớ thôi."

Phó Tinh Nhàn chỉnh giúp cậu bộ đồng phục đã hơi xộc xệch.

"Tớ cũng thích khi cậu đứng trên bục nhận giải, khi ngồi ở phòng họp. Cậu say mê nói về những thuật ngữ kỹ thuật mà tớ không hiểu, nhưng điều đó đã thu hút ánh nhìn của mọi người."

"Cậu đừng lo, chú phụ trách dự án mới, cậu muốn đi thì cứ đi đi."