Ông Xã Đại Nhân Lại Muốn Em Rồi

Chương 28: Tiện đường.




Không hiểu sao câu chuyện tình yêu của chị Á Lệ qua lời kể của Nhã Liên còn văng vẳng trong tâm trí cô đến bây giờ. Vì thế cả một buổi chiều Khiết Tâm ngồi trước laptop tìm kiếm xem hết tất cả các bộ phim có chị ấy đóng.

Quả nhiên là xinh đẹp, so với nhan sắc khi trước Nhã Liên nói không đẹp đúng là khác xa nhau. Bây giờ khí chất chỉ có hơn chứ không có kém, nhưng nhìn kỹ Khiết Tâm có cảm giác mình đã gặp chị ấy ở đâu rồi thì phải.

Góc nghiêng này có hơi giống với người trước đó cô gặp, nhưng mãi vẫn không nhớ ra lên cô mặc kệ tiếp tục chìm đắm trong các bộ phim chị Á Lệ đóng.

Mỗi một bộ phim một phân cảnh và tính cách khác nhau, tình cảm bi thương hay hạnh phúc đều được chị ấy diễn ra rất chân thực. Những bộ phim trước Á Lệ toàn thủ vai thứ đã rất nổi bật, nay làm nữ chính càng ngày càng nổi hơn.

"Oa, 32 tuổi, chị ấy xinh đẹp thật. Sắp thành fan trung thành của chị ấy đến nơi rồi."

Khiết Tâm nhủ thầm trong lòng, bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, tiếng A Nhu vang lên.

"Cô chủ, có khách đến nói muốn gặp cô."

Do quá chăm chú, vài phút sau Khiết Tâm mới phát giác ra có người gọi mình. Vội đứng dậy chỉnh lại quần áo.

"Ra ngay đây chờ chút."

Mười phút sau Khiết Tâm có mặt dưới nhà, mới nhìn lướt qua cô đã đoán ra được người đứng đấy là Giang Quân.

Sao anh ấy lại biết nhà cô??

Mang theo sự tò mò đi ra, Giang Quân thấy nở nụ cười tươi rói. Lâu ngày không gặp không ngờ anh ngày càng ăn mặc ra dáng một thanh niên trưởng thành. Tóc cũng được thay đối vuốt lên, nói chung còn đẹp hơn cả chữ đẹp.

"Không ngờ đúng là nhà em thật, không uống công dừng lại chút chào hỏi."

"Sao anh biết nhà em vậy?"



Giang Quân úp úp mở mở không nói ra, Khiết Tâm đoán tám chín phần là do đi tìm. Nhà cô mặc dù to lớn nhưng nằm trong khu vực khó tìm, nói là đi ngang qua thì hơi khó. Có thể ngang qua khi đường vào nhà cô chỉ có một?

Biết rõ như vậy Khiết Tâm không nói thẳng ra, có ý định mời Giang Quân vào nhà. Anh không ngại ngần đồng ý vào chơi một lúc..

Căn nhà bày biện đẹp đẽ, tinh tế.. Giữa phòng khách treo khung ảnh chụp cả nhà của cô, Giang Quân thấy bất ngờ vì dưới cô còn có hai em nữa. Điêu ngày hình như Khiết Tâm chưa bao giờ nói cho anh biết thì phải.

"Nhà em đẹp thật đấy, người bài trí rất có mắt thẩm mĩ."

Tông màu chủ đạo là màu trắng cùng với ít màu đen trộn lần, vừa sang trọng lại cho người ta cảm giác huyền bí.

Đối với điều này, Khiết Tâm chỉ biết cười gượng.

Sang trọng, tinh tế cô không dám nhận. Nhiều lúc căn nhà này có mình cô chẳng khác gì xuống âm phủ dạo chơi mấy vòng. Cô vẫn thích màu sắc tươi mát như hồng, trắng, xanh biển hơn.

"Anh cứ khen quá!! Để em đi rót nước cho anh nhé."

Nói rồi không đợi Giang Quân nói thêm, Khiết Tâm đi nhanh vào bếp rót nước lọc mang ra. Vốn dĩ cô định pha nước cam nhưng chợt nhận ra việc này quá khó, thôi thì uống nước lọc cũng không đến nỗi.

"Nhà em hết cam mất rồi, còn mỗi nước lọc anh uống tạm nhé."

"Ừm nước lọc được rồi, vừa hay anh đang khát."

Cầm cốc nước cô đưa, Giang Quân uống một hơi hết sạch, tay lau miệng quay đầu nhìn cô.

"Mát lắm, mà hai đứa em của em đâu rồi, hai đứa đi học chưa về à?"

Nhìn đồng hồ mới bốn giờ chiều, Giang Quân nghĩ chưa về là đúng rồi. Khiết Tâm gật đầu, cũng sắp đến giờ đi đón chúng mà cô chẳng hề muốn vác thân đi chút nào.



"Em sắp đi đón bọn nó, anh muốn ở lại chơi thêm lúc nữa không?"

Thật ra cô đang nghĩ đến phim mình đang xem giở nhiều hơn. Mới xem nửa chừng bị cắt ngang chưa biết kết cục ra sao đúng là tức thật. Mỗi lúc như này cho dù nói chuyện thêm cô cũng chỉ nghĩ đến phim mình đang xem thôi.

Thời gian mình ở đây đủ lâu, Giang Quân đứng dậy xin phép ra về. Trước khi đi không quên hỏi cô một câu.

"Sắp sinh nhật em, em có đặc biệt thích món gì không?"

Bất ngờ bị hỏi, Khiết Tâm không hiểu ý lắm hỏi lại: "Em thích gì sao?"

Thấy Giang Quân gật đầu, Khiết Tâm nghĩ ngợi cũng chẳng rõ mình thích món gì. Chắc là thích tình cảm của mình được chú Huy đáp lại, đời này cô chỉ ước một điều đơn giản thế thôi.

"Dạ thôi ạ, em chẳng thích món gì cả chỉ cần sinh nhật em anh đến là em vui rồi."

Biết cô ngại không nói ra, Giang Quân không làm khó quay người đi ra chiếc xe đỗ ngoài cổng. Trong xe còn có một người khác, Thương Lãnh nghe rõ mồn một cuộc đối thoại của hai người.

Cái gì mà tiện đường đi qua, nhìn con đường có chỗ nào tiện à? Y cậu ta là đâm xuyên mấy bụi cỏ rậm rạp đến đây? Quả như câu nói "Con người ta khi yêu sẽ trở nên ngốc nghếch."

"Này, cậu cảm thấy mình nói có sai chỗ nào không?" Thương Lãnh nổ máy vòng xe ngược trở lại đường lớn, không kìm được hỏi.

Trước câu hỏi này, Giang Quân nghĩ ngợi hồi lâu hồn nhiên trả lời.

"Sai chỗ nào, điều tôi nói đúng mà.. ơ tiện chỗ nào nhỉ?"

Thương Lãnh hết nói nổi gật đầu một cái rụp, nói một câu đánh bay cái suy nghĩ hiện tại của Giang Quân.

"Tiện đường thật, đâm xuyên bụi cỏ đến trước cổng nhà người ta xin cốc nước mát. Tôi ngồi trong này chẳng thèm quan tâm thì thôi, bạn tốt thật."