Ông Xã Đại Nhân Lại Muốn Em Rồi

Chương 32: Định không lấy vợ.




Một người vui vẻ ra mặt còn một người nằm trằn trọc trên giường mãi không ngủ được. Gia Huy không hiểu bản thân làm sao, hễ nhắm mắt là thấy bóng dáng Khiết Tâm cùng đôi môi chúm chím của cô.

Cảm giác mềm mại từ đôi môi kia truyền đến, hơi thở thơm mát dễ chịu. Chỉ cần nhớ đến thôi cả người anh đã nóng ran lên. Chìm đắm vào khoảng khắc đó mãi không dứt ra được..

Đột nhiên bên ngoài có tiếng bước chân, rất nhỏ nhưng trong đêm tối vẫn nghe rõ ràng. Gia Huy bật dậy, đúng lúc tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói dịu dàng của mẹ truyền vào.

"Con đã ngủ chưa? Mẹ có chuyện muốn nói."

Bà Đàm vừa nói chuyện với Đồng Uyển, biết đại khái tình hình của con trai hiện giờ. Biết rõ nó đang phân vân thế nào, tuổi cũng đã lớn đến vậy còn không lấy vợ. Đợi đến bốn mươi có còn sức sinh cháu cho bà bế không.

Vì cái suy nghĩ đó, bà Đàm chờ chồng ngủ mới lén lút sang tìm con trai nói chuyện. Một phần có Đồng Uyển nói đỡ nên bà muốn giúp nó định hướng tương lai thôi.

Gia Huy ngồi thẳng lưng trên giường, vỗ mặt cho tỉnh táo rồi mới nói:

"Mẹ vào đi, con chưa ngủ."

Cửa mở, thấy mẹ rón rén từng bước đi vào như làm chuyện xấu sợ người ta phát hiện không khỏi bật cười, nói trêu.

"Mẹ làm gì trông như ăn trộm thế, bộ đang làm gì mờ ám sao?"

Lời anh vừa dứt, cánh cửa phòng đã đóng lại, bà Đàm tiến lại ngồi xuống giường không quên lườm con trai một cái, giọng điệu trách móc.

"Thân già này sắp xuống lỗ đến nơi, đợi anh yên bề gia thất sao mà khó khăn thế."



Kể từ mối tình trước kia bà Đàm biết con trai thất vọng đến thế nào, phải nói rằng anh chẳng còn hy vọng gì vào cái gọi là tình yêu trong lời người ta nói. Chính bà Đàm cũng cảm thấy thương con trai vô cùng, nhưng thương là một chuyện còn muốn bồng cháu là chuyện khác..

"Bằng này tuổi rồi, có còn trai tráng gì nữa đâu, con nói một tiếng là cả dàn cô gái xuất hiện cho con chọn. Hà cớ gì tình mãi không nguôi với con bé đó."

Nhắc đến bà Đám thấy tức giận đập tay xuống đùi vang lên một tiếng "bốp", không hiểu con trai bà có gì không tốt, lại xét về gia thế tài sản có thừa.. Ăn ba đời còn không hết đừng nói chút tiền kiếm được nhờ nghề diễn viên.

Gia Huy không nói câu nào, lời của mẹ nói đều đúng cả. Khoảng thời gian này mặc dù không nhớ đến Á Lệ nữa, nhưng lòng anh vẫn bộp chộp không yên. Lần gần đây gặp lại cô ta, anh rõ mình đã chẳng còn tìm cảm gì, nhưng lại không thể đặt cả tâm tư vào chuyện kiếm người cùng mình sống trọn đời.

Gia Huy thở dài, nói lời trong lòng mình ra mong mẹ hiểu phần nào.

"Mẹ à, mẹ có thể nhận nuôi cháu, con không có ý định lấy vợ."

"Cái gì?" Bà Đàm bật dậy, tay ôm ngực thở khó khăn không biết khuyên răn con trai kiểu gì.

"Con định để cái nhà này không có con cháu ruột sao, để ông ấy biết có mà tức chết."

Không thể nói thêm gì nữa, chuyện còn chưa nói xong bà Đàm đã quay người rời đi. Bà bị con trai làm cho tức chết rồi, không chết vì già yếu cũng chết vì cơn đau tim.

Thở phì phò trở về phòng, bà Đàm không yên lòng chẳng để cho chồng ngủ lay người ông dậy cho bằng được.

Giấc ngủ vốn đã sâu, bị gọi khó chịu vô cùng, giọng phàn nàn.

"Bà làm gì mười một giờ đêm còn chưa ngủ, lại bị sao nữa?"



Ông Đàm cố xua đi cơn buồn ngủ, ngáp một hơi dài ôm vai vợ hỏi chuyện. Dường như bà rất tức nên hất tay ông ra, lâu lắm mới thấy dáng vẻ giận dỗi này của vợ.

"Ông nói xem, con trai mình sao lại cố chấp thế. Nó định không lấy vợ kêu tôi đi nhận nuôi cháu đấy."

"Hả? Nó nói vậy sao?"

Bà Đàm quay đầu nhìn chồng, đánh mạnh một cái vào vai ông. Nét mặt này chẳng tin bà chứ chẳng đâu.

"Nó vừa nói thẳng mặt tôi xong, tôi muốn có cháu ruột, ông mau tìm cách ép nó lấy vợ đi. Ai cũng được, miễn năm nay cưới năm sau sinh cháu là được rồi."

"Bà làm như chuyện kết hôn dễ thế đấy, phải có thời gian tìm hiểu mới tính đến chuyện này."

Bà Đàm chẳng quan tâm, bà chỉ cần năm sau có cháu bế bồng là được. Không có đừng trách tại sao bà gào ầm lên.. Bộ dạng này của vợ ý muốn nói nếu ông không thỏả hiệp, đừng mơ được ngủ ngon giấc.

"Được rồi, tôi sẽ tìm thời cơ thích hợp nói chuyện với nó được chưa. Giờ muộn rồi đi ngủ nhé."

"Khoan đã, tôi nói ông nghe chuyện này."

Bà Đàm đem toàn bộ chuyện Đồng Uyển vừa nói kể cho chồng nghe, nghe xong ông cũng kinh ngạc y như bà vừa nãy khi nghe chuyện.

"Bà nói thật sao? Con bé Khiết Tâm, tôi không nghĩ hai đứa... có thể ở bên nhau được. Tuổi tác chênh lệch quá lớn, con bé mới mười tám tuổi mà thằng Huy giờ đã ba mươi ba rồi."

Nghĩ thế nào ông Đàm cũng không dám tin có chuyện này, ông không cấm cản chúng nó nhưng chuyện gì cũng phải có người ủng hộ mới chiều lòng được nhiều người. Cứ cho là ông đồng ý, bên đó sẽ đồng ý cho con gái lấy người hơn nó mười lăm tuổi.