Ông Xã Đại Nhân Lại Muốn Em Rồi

Chương 33: Đi ăn.




Vì không muốn bỏ lỡ, Khiết Tâm tự nhủ với chính mình không được để thời gian trôi qua vô ích nữa. Một phần do nghe câu chuyện tình yêu của Á Lệ và bạn trai cũ, nếu như cô không hành động chẳng phải phụ lòng bản thân và những người ủng hộ cô sao?

"Khiết Tâm, tin tưởng vào bản thân, từ nay trở thành một cô gái mặt dày như mặt đường."

Thầm khuyên răn bản thân, lấy váy mẹ mới mua cho đi thay, chân cô chưa bước khỏi cửa đã rụt lại quay ngược về phòng. Đi qua đi lại không nghĩ được cách gì hay ho, bởi đi thẳng đến đó như vậy quá lộ liệu chăng, phải tìm một lý do nào đó.

Đúng lúc có tiếng mẹ gọi lấy lệ, chưa đến ba giây sau Thẩm Ninh Kỳ tự nhiên mở cửa đi thẳng vào trong. Trước ánh mắt ngỡ ngàng không hiểu mẹ vào đây có chuyện gì của cô, Thấm Ninh Kỳ nhíu mày.

"Ăn mặc đẹp như thế con chuẩn bị đi đâu? À đúng rồi.. có phải đi cùng với cậu con trai dưới nhà không, mẹ thấy cậu ta coi bộ cũng được đó."

Khiết Tâm không hiểu mẹ đang nói gì, thấy mẹ nhắc nhở, cô chưa kịp nói gì mẹ lại nói tiếp: "Có phải là bạn trai không?"

"Mẹ, sao Giang Quân có thể là bạn trai con chứ."

"Lại bảo không phải, gọi hẳn tên nhau thân thiết đến thế là cùng."

Thẩm Ninh Kỳ không phản đối chuyện con gái yêu đương hay quen biết người khác, yêu cũng được nhưng phải biết giữ mình. Đặc biệt là một nam một nữ đi chung ai biết được sẽ có chuyện gì xảy ra.

Khiết Tâm xuống dưới nhà đã thấy Giang Quân mặc áo phông trắng, đeo giày thể thao dựa lưng vào bờ tường đợi cô. Cô có chút thấy không thoải mái, chiếc váy trên người đã được cô thay ra mặc một bộ quần áo thể thao khác màu xanh. Dễ chịu hơn hẳn đi nhanh đến.

"Lần này không phải anh tiện đường nữa chứ?"

Hôm đó được Thương Lãnh nói cho mở não, Giang Quân không ngu ngốc nói tiện đường lần nữa mà đi thẳng vào vấn đề.

"Em rảnh không, anh biết có một quán nổi tiếng lắm. Anh đưa em đến đó thưởng thức, dù gì bên đấy cũng đang khuyến mãi lớn."

Nghe đến ăn, Khiết Tâm không nhịn được nuốt nước bọt, nghĩ đến gà béo chạy qua đầu đã kiềm không được đồng ý ngay. Cô cho rằng lấp no cái bụng sẽ giúp não đang trì trệ nghĩ ra nhiều cái hay ho hơn.



Cùng lúc đó, Á Lệ cũng hẹn gặp mặt Gia Huy tại nhà hàng. Tin nhắn cô nhắn cho anh vỏn vẹn ba dòng "Em muốn chúng ta nói chuyện rõ ràng, lâu lắm rồi em chưa cùng anh ăn một bữa cơm."

Nói ra những lời này, Á Lệ đã cố gắng kiềm chế cảm xúc đến thế nào, không phải cô không muốn tiếp tục theo đuổi. Nhưng Á Lệ chợt nhận ra thứ mình đã từng rời bỏ, sao có thể nói muốn là có thể lấy lại được ngay. Chính vì thế cứ để mọi chuyện diễn ra thật tự nhiên, cô không đố ky cũng không ép buộc.

Nhận được tin nhắn, là con số quen thuộc Gia Huy từng ghi nhớ chưa quên. Vốn anh không định xem, nhưng tay lại không tự chủ ấn vào. Đọc rõ nội dung tin nhắn, anh chần chừ chưa có ý định đi. Bỗng suy nghĩ gì đó, mọi thứ đến đây đã chắng còn lại gì. Trốn tránh không phải cách hay, ba mặt một lời nói rõ biết đâu chính mình cũng nhẹ lòng hơn.

"Bàn anh đặt sẵn rồi, có hai người chúng ta thôi."

Giang Quân ga lăng giúp cô kéo ghế, mình ngồi phía đối diện lẳng lặng quan sát khuôn mặt đẹp tựa vì sao của

Khiết Tâm. Trái với thường ngày, cô mặc bộ thể thao này trông tràn trề sức sống.

"Giang Quân, mặt em dính dì mà anh nhìn em suốt thế?"

Vừa hỏi cô đưa tay sờ sờ mặt mình, không thấy có thứ gì dính cả. Mãi sau hoàn hồn Giang Quân mới nói: "À không có gì, đột nhiên thấy em càng lớn càng xinh ra khác hẳn hồi trước."

Khi trước nước da cô có hơi ngăm đen, bây giờ mới trắng lên được chút ít, còn chẳng phải suốt ngày chơi ngoài sân giữa trời nắng chang chang mới vậy. Đến giờ Khiết Tâm cũng không dám nhắc đến tuổi thơ dữ dội của mình với đủ loại trò quậy phá.

Cô nhớ có lần giúp đỡ bác người làm tỉa cây lại hại mấy cây lan ba mới đấu giá tiền triệu về cắt trụi hết lá còn trơ cái thân cây. Báo hại cô phải úp mặt vào tường hơn tiếng đồng hồ.. Đã thế còn không chừa, tay bé xinh xinh cầm cây bút vẽ vài nét lên tài liệu quan trọng. Mà khi đó cô vẽ cái gì, vẽ một cái mặt lợn to giữa tờ giấy.

Từ công ty trở về, ba liền đánh nát cái mông cô đã thế còn cho cô nhịn ăn vặt ba ngày. Trẻ con tính vốn năng động, cứ để cho cô chơi chán rồi đánh. Đến bây giờ Khiết Tâm vẫn cảm thấy vì mấy cái đánh mông đó mà mông cô chẳng nở nang chút nào.

Trong khi thầm trách ba, Giang Quân gọi mấy món ngón đều là món cô thích cả. Anh chăm chú nhìn ngắm khuôn mặt lúc thất thần của cô có chút đáng yêu, tay cầm điện thoại lén lút chụp mấy bức hình gửi cho Thương Lãnh.

"Bạn gái tương lai của tôi có xinh không?"

Chưa đến năm giây Thương Lãnh gửi một mặt cười đến: "Người xinh không dành cho cậu.