Ông Xã Đại Nhân Lại Muốn Em Rồi

Chương 37: Gần 1 tỷ.




Gia Huy bực bội ngồi trong phòng, anh đứng ngồi không yên. Đúng lúc bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, giọng nói trong trẻo của một cô gái vang lên.

"Chú Huy, cháu mang trả chú chiếc ví ban nãy chú đánh rơi."

Mãi không nghe thấy động tĩnh gì, cô gõ thêm lần thứ hai cũng nói y hệt nhưng chẳng có ai đáp lại. Rõ ràng ban nãy cô có thấy chú đi vào trong phòng, chẳng lẽ đang ở thư phòng sao.

Khiết Tâm mang theo suy nghĩ đó đi nhanh sang phòng bên cạnh gõ cửa, chưa kịp gõ cửa đang mở hé vì lực tay mà mở hẳn ra. Vừa đủ một cái khe cho cái đầu nhỏ của cô cho vào nhìn.

Không thấy ai, Khiết Tâm tò mò bước vào xem xét nơi này. Ánh mắt lướt qua những đồ vật bày trí, tất cả đều một màu đen và trắng. Nhìn thế nào vẫn thấy nó âm u như trốn không người, cái màu sắc cô chúa ghét mà lúc nào cũng nhìn thấy có chán không chứ.

Khiết Tâm đi thẳng vào bàn làm việc, định bụng để ví xuống rồi đi không ngờ lại thấy một cái hộp màu đỏ trên mặt bàn. Cô suy nghĩ nãy giờ không ra trong đó rốt cuộc đựng thứ gì. Ánh mắt láo liêng nhìn xung quanh, thấy không có ai ngoài mình cô rón rén đến gần.

Ngắm nghía chiếc hộp màu đỏ, Khiết Tâm chợt nghĩ. Có lẽ nào nó là hộp đựng nhẫn hay dây chuyển, những hộp như vậy chỉ đựng được trang sức thôi chứ có đựng được thứ gì khác đâu.

Khiết Tâm đưa tay, còn chưa kịp chạm vào chiếc hộp đã bị người khác cầm lấy. Gia Huy từ lúc nào đã đứng ngay trước mặt Khiết Tâm, anh nhét chiếc hộp vào túi quần.

Hơi ngẫng đầu nhìn khuôn mặt cứng đờ của cô, là do cô quá sốc vì chủ nhân căn phòng ở đây nhìn thấy hết ý đồ của mình. Khiết Tâm gãi gãi đầu gượng cười: "Chú vào đây khi nào thế, cháu mang trả chú chiếc ví."

"Um."

Ngoài một chữ này, Gia Huy không nói thêm một từ nào nữa. Cô cảm giác thấy cái chân nó không nhúc nhích được, tay vừa giơ ra lại rụt về sau.

"À cái hộp kia, chú định tặng ai à? Cháu thấy đẹp quá, hình như đựng dây chuyền hay đồng hồ đúng không?"

Người đối diện chẳng buồn trả lời, Khiết Tâm đành viện lý do ra về. Cô cảm thấy mình cứ giống người đa nhân cách kiểu gì ấy, cứ lúc nào không cần trí thông minh nó lại nặn ra nhiều ý tưởng hay. Cái lúc cần thì chẳng nghĩ ra được cái gì đế kéo dài cuộc trò chuyện...

Ra đến ngoài, Khiết Tâm mới đi được hai bước như nhớ ra điều gì liền xoay gót trở lại ngó vào trong.



"Cuối tuần này là sinh nhật cháu, chú có đến không?"

Khiết Tâm tưởng mình mời không chân thành, còn nói kèm thêm một câu hy vọng anh sẽ đến.

"Hôm đó cháu sẽ biểu diễn một tiết mục đặc sắc, chú không đến tiếc lắm nhé."

Vẫn nhận lại là ánh mắt không cảm xúc, Khiết Tâm chán trường quay người đi nhanh. Xuống dưới nhà, bà Đàm đang trong bếp chạy vội ra định rủ cô ngày mai sang đây ăn cơm. Nhưng tâm trạng con bé có vẻ không tốt nên bà cũng ngại.

Lại nghĩ đến thằng con trai không nghe lời, bà Đàm cất tạp dễ đi nhanh lên hỏi xem có chuyện gì đã xảy ra khiến mặt mày con bé buồn thế.

"Này, mày nói cái gì con bé rồi. Mày chỉ được cái mặt chẳng ai ưa nổi, sống cô độc cả đời mình mày sống đi. Con gái người ta nâng niu trong lòng bàn tay, khiến nó buồn mày không yên đâu."

Chẳng thèm nhìn mặt nó một cái bà Đàm trở về phòng mình. Bên Đàm gia vì có Đồng Uyển là con dâu bên đó cũng thân thiết với Thẩm Ninh Kỳ nên chúng nó nếu có hợp nhau thật, bà cũng sẽ giúp đỡ sang đó thưa chuyện.

Tùy vào quyết định của bên đó, nếu cố gắng được bà sẽ cố gắng hết mình. Nhưng tình hình này, bà phải sớm khiến nó nhận ra đơn độc khó sống hơn nó tưởng.

Khiết Tâm chạy trên đường lớn, cô lấy điện thoại gọi cho Nhã Liên rủ đi mua sắm. Khoảng mười lăm phút sau, hai cô có mặt ở tầng thứ bốn khu bán quần áo của trung tâm thương mại.

Nhìn những bộ váy mới ra gần đây treo trong kính thủy tinh, nét mặt cô không khấm khá hơn là mấy. Đi lướt một vòng chọn những chiếc đẹp có màu bắt mắt đưa cho nhân viên.

Qua một hàng dài, hơn chục chiếc váy được lấy ra đặt vào tay nhân viên. Hai cô nhân viên chạy theo khách, thay phiên nhau mang đồ ra quầy tính tiền chờ khách thanh toán.

Nhã Liên vì thích những tông màu trầm, đến bên kia cách Khiết Tâm vài gian lựa đồ. Biết tâm trạng nó không tốt, cô không dám ra chọc giận. Đợi một lúc nữa, khi đã lấy hết những chiếc váy ra cô mới hả giận, tìm thẻ trong túi xách cho nhân viên đi quẹt tiền.

Vì không nhìn cô căn bản không để ý mình đưa nhầm thẻ, còn là tấm thẻ rơi ra từ ví tiền của Gia Huy. Sau khi đọc mật khẩu cho nhân viên, vài phút sau người ta trả lại tấm thẻ cho cô.



Theo bản năng mỗi lần mua sắm, Khiết Tâm sẽ xem tin nhắn tiêu tiền gửi đến trong máy mình. Thường ngày nó sẽ gửi đến luôn nhưng hôm nay mãi vẫn không thấy thông báo trừ tiền..

Mà bên kia, chiếc điện thoại Gia Huy rung lên, màn hình sáng đèn hiện ra một thông báo.

"Tài khoản của quý khách bị trừ..."

Nhìn con số từ thẻ ngân hàng của mình, Gia Huy nhíu mày lấy ví tiền ra xem xét. Hình như thiếu một tấm thẻ, đang lúc không hiểu chuyện gì xảy ra thì bên kia.

Cô nhân viên cầm thẻ đi đến tươi cười trêu đùa.

"Chồng cô tốt thật, thẻ ngân hàng cũng đưa vợ tùy ý mua sắm không kêu ca một câu. Như chồng của tôi còn không bằng một phần chồng cô nữa."

Lời cô nhân viên vừa dứt, Khiết Tâm không hiểu chuyện gì quay qua trừng cô nhân viên.

"Tôi có chồng lúc nào thế?"

"Đàm Gia Huy không phải tên chồng cô sao?" Cô nhân viên thấy kỳ lạ.

Khiết Tâm giật nảy mình cầm thẻ được trả lại xem, mặt mày cô tức khắc tái xanh. Không thể thốt lên được lời nào

na, nhung co cung dudc vai chu.

"Hết tổng bao nhiêu thế?"

"Hình như gần một tỷ." Cô nhân viên thành thật trả lời khiến cô đứng hình mất năm giây, ánh mắt rơi xuống cái tên trên thẻ.

Ngất.