Ông Xã Đại Nhân Lại Muốn Em Rồi

Chương 38: Tăc kè hoa.




Nhã Liên cầm lọ dầu đưa qua đưa lại trước mũi cho Khiết Tâm dễ thở. Khoảng mười phút sau mới thấy cô có dấu hiểu tỉnh tại sau cơn mê.

Khiết Tâm chưa hoàn hồn vị chuyện ban nãy, cô lần tìm chiếc thẻ xem có đúng như mình vừa thấy không. Hay cô chỉ đang nằm mơ giữa ban ngày..

Nhưng ông trời đúng là trêu người, không những đúng sự thật mà sau đó một tin nhắn gửi đến từ số quen trong danh bạ.

"1 tỷ 4, em tiêu không ít nhỉ?"

Tin nhắn vỏn vẹn có vậy thôi nhưng Khiết Tâm đứng ngồi không yên, căn bản con số trong tài khoản ngân hàng của cô nhiều lắm cũng chỉ có năm trăm triệu. Từ lúc về đến giờ cô không mở miệng xin tiền ba mẹ, nên không thể có hơn được.

Nhưng cô thấy mình chọn nãy giờ ít lắm mà, sao bây giờ nhiều tiền thế?

Khiết Tâm quay đầu nhìn chỗ quần áo vừa được nhân viên xếp vào túi. Để thành một hàng dài bên cạnh cánh cửa thủy tinh, Nhã Liên bên cạnh lo lắng hỏi:

"Cậu làm sao đang yên lành ngất?"

Đối với câu hỏi của Nhã Liên cô đâu có nghe thấy, chỉ nhìn một mình cô nhân viên ở bên cạnh hỏi mấy lời.

"Sao chỗ quần áo tôi mua ít vậy mà giá thành cao thế, tính sương sương cũng chục triệu một bộ."

"Đây đều là thiết kế nổi tiếng, giá thành không hề rẻ. Đây đã là giá khuyến mãi nhất của shop rồi ạ." Cô nhân viên tỉ mỉ nói về những thiết kế của Cecin. Riêng Khiết Tâm thì thôi khỏi nói, cô chính là đang chết ngất vì mức độ tiêu tiền của bản thân..

Nhã Liên bấy giờ mới để ý tấm thẻ màu đen dưới đất, cái tên còn có tác động vào não bộ mạnh hơn là người. Cái tên này cũng quá chói mắt, nhìn kỹ hơn cô đã hiểu được lý do nó ngất.

"Sao lấy được thẻ của chú ấy hay vậy, chẳng lẽ cậu ăn trộm sao?"

"Trộm cái đầu nhà cậu, nhìn tôi chỗ nào cũng toát lên mùi tiền còn phải đi ăn trộm. Con mắt nào của cậu thấy tôi nghèo thế hả?"

Khiết Tâm bực bội đứng dậy, giật lại tấm thẻ trên tay Nhã Liên quay người đi. Cô nhân viên hớt hải chạy theo xin địa chỉ nhận lại là cái lườm nguýt.



Người này tức giận nhìn đáng sợ thật, theo như kinh nghiệm nhiều năm trong nghề. Khách hàng không đưa địa chỉ sẽ tự tìm nhà theo tên, cái tên trên tấm thẻ cô nhân viên nhớ mang máng nói với người mang hàng..

Khoảng nửa tiếng sau, Đàm gia có người bấm chuông inh ỏi. Bà Đàm đang dở tay, vừa bực bội vừa khó chịu vì nó dám cãi lời.

"Ra đây, bấm gì bấm lắm thế."

Nhìn xe chở hàng bên ngoài, bà Đàm nghĩ ngợi ai lại đặt đồ giao tận nhà giờ này.

"Thưa bà, đồ này của vợ của cậu Đàm mua, chúng tôi mang đến tận nhà cho khách vì cô ấy quên đem về ạ."

Nghe nói bà ngớ ra tại chỗ, con trai bà từ khi nào có vợ thế có phải người ta đem nhầm không. Nghĩ vậy bà hỏi:

"Có phải các cậu mang nhầm nhà không, con trai tôi họ Đàm thật nhưng nó chưa có vợ."

"Cậu ấy có phải tên Đàm Gia Huy không bà?"

Người ta đọc ra cả họ và tên của con trai, bà Đàm sao có thể không gật đầu. Để nhân viên xếp đồ vào nhà, lúc này Gia Huy mới bước xuống.

"Mẹ mua gì nhiều đồ thế?"

Nhìn mớ đồ ngổn ngang trong phòng khách, Gia Huy không rõ là ngày gì mà mẹ tất bật mua sắm như vậy. Đến khi nhìn đến khuôn mặt của mẹ anh nhíu mày.

"Mẹ làm gì ánh mắt như dao vậy, con đã làm gì mẹ."

Bà Đàm nhướng mày, ném một túi đồ vào người con trai. Lực ném không mạnh, may rằng Gia Huy bắt được ôm trước bụng.

"Còn cái gì nữa, mày lén lút lấy vợ ở ngoài còn để người ta mua đồ đem hết đến đây chất. Mày tưởng cái nhà này là cái kho muốn tống bao nhiều liền tống bấy nhiều à."

Cái tội lén lút có người khác sau lưng khiến bà Đàm tức điên lên, còn Gia Huy ánh mắt rơi trên chiếc váy trong túi.



Bất giác cầm lên xem là thứ gì, đột nhiên mặt mày đen kịt.

"Ôi giồi con ơi là con, vợ mày là ai mà dám mua mấy thứ đồ này."

Nói rồi bà mở vài túi nữa ra xem có bộ đồ nào khấm khá hơn không, vài giây sau bà mắng mỏ.

"Còn sặc sỡ như vậy tính làm tắc kè hoa sao, con với chả cái.. Dẹp ngay đi nhé, cái thứ này mang đi làm giẻ lau đi."

Khiết Tâm đứng trước cửa nhà, cô nhìn thấy hết cảnh ban nãy người ta giao đồ đến nhà anh. Luống cuống chẳng biết có lên nhấn chuông vào lấy đồ hay không, nhưng cô chợt nghe tiếng quát bên trong truyền đến.

Nên chẳng có gan mà đi vào, Khiết Tâm chắc chắn mấy đồ cô mua đã bị người khác nhìn thấy rồi. Cái gì mà tắc kè hoa chứ? Cô là hoa bảy sắc cầu vòng mà.

Khiết Tâm khóc không ra nước mắt, định xoay gót bỏ đi nhưng chân không tài nào nhúc nhích được.

"Cô Hứa, sao cô đứng bên ngoài không vào nhà."

"Bác.."

Khiết Tâm giật mình quay người, người vừa gọi cô chính là người hầu ở đây. Có gặp mặt cô vài lần nên cũng biết mặt, thấy cô cứ ngẩn ngơ nhìn mình bác gái kia nói tiếp.

"Đế tôi mở cửa cho cô vào nhé."

Chìa khóa vừa tra vào ổ chưa kịp mở quay sang đã không thấy bóng dáng Khiết Tâm đâu. Bác gái kia ngó nghiêng tìm kiếm chẳng thấy ai.

"Làm sao thế?"

Bà Đàm nhìn người hầu, thấy có hành động lạ mở miệng hỏi. Người kia vẫn đang nghĩ ngợi chợt nói.

"Vừa nãy hình như tôi có thấy cô Hứa, cứ đứng ngoài đó mời vào không chịu. Tôi vừa tra chìa khóa chưa kịp mở quay lại đã chẳng thấy tăm hơi đâu.