Biệt thự Hứa gia hôm nay được trang hoàng lộng lẫy, ánh đèn chiếu rọi khắp sân vườn. Khách khứa đã đến đầy đủ, vì là ăn sinh nhật mười tám tuổi ngày mà Khiết Tâm chính thức tròn mười tám tuổi, đủ tuổi có thể đi lấy chồng nên ông bà Hứa phải chuẩn bị cho ra trò.
Lúc này ông bà Hứa đi tiếp đón các vị khách đã đến, trong lúc chờ chủ nhân bữa tiệc. Họ uống vài ly rượu vang cho đỡ nhạt miệng, nhiều người tấm tắc khen rượu ngon.
Một số người khác mở lời chúc mừng, chủ yếu lấy lòng ông Hứa để con đường làm ăn về sau được thuận lợi hơn.
"Chúc mừng ông Hứa nhé, có vợ đẹp con ngoan lại sắp có cháu bế bồng rồi."
Ông Hứa nghe lời khen mà cười ra mặt, có lẽ càng lớn tuổi Hứa Cung Cẩn bớt làm mặt lạnh hơn. Đi đâu cũng có thể nở một nụ cười lịch thiệp.
Bên dưới ồn ào thì bên trên tầng ba, Khiết Tâm đứng ngoài ban công nhìn xuống kiếm tìm dáng người quen thuộc. Cô mặc trên người một chiếc váy màu đỏ rượu vì muốn nổi bật trong đám đông. Được tỏa sáng để anh thấy mình thực sự đã lớn rồi không còn là một đứa bé năm tuổi lẽo đẽo theo anh khi trước nữa.
Tiếc rằng lúc đồng hồ điểm đúng tám giờ, Nhã Liên đưa cô xuống vẫn chẳng thấy anh. Khiết Tâm buồn rười rượi, lết đôi chân nặng như mang trì tiến từng bước.
"Sinh nhật sao không cười, phải cười mới xinh gái."
Nhã Liên nhắc nhở, ngay khi hai cô vừa bước khỏi cửa một bóng dáng nhỏ bé lao đến. Hà Thư ôm chầm lấy Khiết Tâm đầy nhung nhớ sau ba tháng không gặp mặt. Cú lao đến quá mạnh khiến ai cũng giật mình, ông bà Hứa đứng một bên ôm tim..
"Này, cậu làm ơn đừng khiến tôi mất mặt."
Khiết Tâm nhìn ra sau lưng thấy ai cũng hướng mắt về phía này, đã thế Hà Thư chẳng buông cứ đu lên người cô như con khỉ con đu cổ mẹ.
"Lâu ngày không gặp đừng tuyệt tình thế chứ, cậu biết tôi không thiết mạng sống bay ngay đến đây ăn sinh nhật cậu mà. Bổn cô nương trọng tình trọng nghĩa thế còn ăn cân bơ từ cậu nữa."
Hà Thư oán trách, đâu thấy mặt mũi Khiết Tâm dần trở lên đen kịt.
"Nhã Liên, cậu giúp mình lôi cái người thần kinh phân liệt này ra với. Mình nhìn cậu ta muốn sảng ngay tại chỗ."
"Này cậu, gặp tôi mặt mày như đưa đám vậy. À đúng rồi, anh Giang Quân đâu? Cậu có mời anh ấy đến tham dự không, tôi chỉ chờ mỗi mình anh ấy thôi."
Khiết Tâm đau đầu, tay day day trán cố nhịn không mở miệng chửi thề. Là vì đứng trước mặt khách khứa cô không muốn lộ rõ tính cách thật của bản thân. Ngoài miệng chỉ có thể nói nhẹ nhàng.
"Lát nữa chào hỏi mọi người xong mình đưa cậu đi tìm anh Giang Quân nhé."
Dỗ ngọt được Hà Thư, Nhã Liên bên cạnh che miệng cười nhìn cô gái này thấy thế nào cũng đáng yêu. Nhã Liên đoán được đại khái việc cô bạn này vì sao lại hớt hải gặp mặt Khiết Tâm như thế. Hóa ra là đi tìm kiếm định mệnh của đời mình..
Lúc này ánh đèn đột nhiên vụt tắt, tất cả đèn quay về hướng sân khấu chiếu lên người đàn ông nghiêm nghị đứng trước miccaro. Khí chất ngời ngời khiến ai cũng phải nhún nhường một bậc, đám đông túm tụm lại bàn tán cũng phải ngừng.
Tất cả sự chú ý đều đặt trên người ông Hứa, người đứng đầu Hứa gia. Ông mỉm cười, trầm khàn nói.
"Chào mọi người, chắc hẳn ai cũng biết tôi chính là ai. Hôm nay Hứa gia tôi muốn tổ chức bữa tiệc này, là muốn chúc mừng con gái tôi đã đến tuổi trưởng thành. Đủ mười tám tuổi là có thể dựng vợ gả chồng, nhân dịp hôm nay đông đủ. Con trai ai có thể khiến con gái tôi mỉm cười hạnh phúc, dù cho có là ai miền con tôi thích có thể từ từ tìm hiểu."
Ngừng một chút, Hứa Cung Cẩn lướt qua những nhân vật tầm cỡ có đem theo cả con trai đi cùng. Lại dừng trên người Thẩm Ninh Kỳ đứng gần đó, ông chân thành nói:
"Hứa Cung Cẩn tôi không bao giờ nói hai lần, con gái tôi chính là lá ngọc cành vàng của Hứa gia. Chúng tôi tin tưởng vào ánh mắt nhìn người của nó, tương lai này là do nó quyết định, tôi sẽ không ngăn cản. Bởi vì tôi đã không bỏ lỡ cô ấy, cô gái khiến tôi cả đời này không thể quên được."
Khiết Tâm biết lời ba nói đều là thật lòng, từ chính trái tim ba thốt lên. Còn mẹ cô đang chìm đắm trong những lời đường mật đó. Cô đã từng nghe mẹ kể về mối tình của hai người, có trắc trở, có sóng gió.. Trải qua bao nhiêu chuyện cũng không bỏ lỡ nhau.
Hôm nay cô mới rõ rằng ba thương mình, ba muốn thay mặt mẹ và tất cả những người khác nói rằng. Dù con lựa chọn thế nào, đằng sau con vẫn có một chỗ dựa thật vững chắc. Chỉ cần là điều con muốn, ba mẹ sẽ ủng hộ hết mình.
Vì không có tiếng nói chung nên Khiết Tâm và ba mình ít nói chuyện, nhưng cô rõ hơn ai hết tình thương của ba.
Chính vì vậy, cô luôn tôn trọng ông dù có những lúc ba hơi nghiêm túc mắng mỏ coi.
Hốc mắt cay xè, hai hàng nước mắt lăn dài trên má. Giọng nói trầm khàn kia vẫn vang lên đều đều, lần này ông nói đến cô, đứa con gái ngỗ nghịch nhiều lần khiến long lo lắng.
"Khiết Tâm à, con phải nỗ lực hơn giành lấy thứ mình muốn. Càng yếu đuối càng không đạt được, hãy nhớ rằng tương lai tốt đẹp hay không nằm trong tay con. Chẳng ai có thể định đoạt được cuộc sống của con sau này."
Lần này Khiết Tâm bật khóc, nước mắt cứ tuôn ra ào ào. Nhã Liên vỗ vai an ủi cô, tiết mục múa sắp mở màn rồi mà tâm trạng thế này làm sao mà diễn được.
Mai An cũng tiến lại an ủi chị gái, chị cô không phải người mau nước mắt. Rất ít khi cô thấy chị khóc, chị mạnh mẽ hơn những gì cô nghĩ. Chỉ cần là chuyện chị cho là đúng chắc chắn chẳng bao giờ bỏ cuộc.
Nhìn thấy người vừa tiến vào, Mai An nhỏ giọng nói vào tai chị mình.
"Chú Gia Huy đến rồi đó, chị mà khóc nữa là xấu gái.