Trong căn hộ, Mộc Điền ngồi đối diện Hà Thư. Đã trôi qua hơn ba mươi phút mà cô ấy không mở miệng nói tiếng nào, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mộc Điền thở dài nói:
"Cậu sao phải hành hạ bản thân mình như vậy, bộ cậu muốn làm người tốt đến vậy à?"
Hà Thư vẫn im lặng, coi lời Mộc Điền nói như gió thoảng bên tai. Mộc Điền chẳng biết lên nói gì lúc này, lời muốn nói cô đều đã nói cả rồi. Nghe hay không tùy nó, nhưng cô vẫn muốn khuyên nhủ nó thêm lần nữa.
"Được rồi, cậu không muốn tin cũng được. Vậy cậu giải thích cho tớ nghe chuyện Khiết Tâm để Giang Quân ôm mà không đầy ra đi. Nếu là tớ, không thích anh ấy đã đấy ra từ lâu rồi. Huống chi cô ấy cũng rõ như ban ngày chuyện cậu thích anh ấy."
Phải, Khiết Tâm biết rõ cô thích Giang Quân đến nhường nào. Nhiều lần cô ấy đã giúp cô nghĩ cách cho hai người đến gần nhau, sao có thể làm như vậy được.
Hà Thư vẫn không dám tin lời Mộc Điền nói, lau đi nước mắt bên má nhỏ giọng
"Tớ nghĩ Khiết Tâm không phải loại người đó đâu. Chừng nào cậu ấy đến chúng ta hỏi xem."
Mộc Điền đành thỏa hiệp, bởi những lời cô nói không sai. Đều tận mắt chứng kiến hai người họ mập mờ sau lừ Hà Thư. Chỉ vì không muốn thấy cô ấy buồn nên cô không nói..
Chuông cửa đột nhiên reo lên, qua màn hình Mộc Điền thấy Khiết Tâm tay xách túi đồ lớn hớn hở chờ đợi.
"Là Khiết Tâm, cậu mau đi rửa mặt đi."
Chờ Hà Thư vào phòng rồi Mộc Điền mới mở cửa, nét mặt vừa nãy giấu đi rất nhanh thay vào đó là một nụ cười tươi.
"Cậu đến chơi à, mau vào đi."
"Hà Thư đâu rồi, sao không thấy ra đón."
Khiết Tâm cao giọng hỏi, nhìn một vòng quanh nơi này đánh giá cách bài trí. Quả nhiên là do mắt thẩm mỹ của
Hà Thư chọn, có một vẻ rất riêng.
"Mệt nên đi rửa mặt rồi, chắc ra ngay đây."
Trong lúc chờ đợi, Khiết Tâm ngả người dựa vào lưng ghế than ngắn thở dài.
"Cuộc sống đúng là chán ngắt mà, người mình yêu không yêu mình, người không yêu lại cứ yêu là sao?"
Mộc Điền ng người không hiểu lời Khiết Tâm nói lắm, quay đầu nhìn cô dò hỏi:
"Cậu đang nói ai? Sao lại yêu với không yêu, chẳng lẽ.."
Khiết Tâm xua tay, cô nghĩ tốt nhất mình không nên nói ra chuyện này với Hà Thư. Nếu để cô ấy biết chắc chắn sẽ rất giận, cùng lúc đó Hà Thư từ trong phòng đi ra.
"Có người theo đuổi cậu à?"
Khiết Tâm bất giác gật gật đầu: "Tức thật chứ, phải chăng chú Huy thích mình có phải không?"
Hà Thư mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh cô: "Vậy cậu phải tấn công thật nhiều vào, không thì mất chồng như chơi."
"Hà Thư nói phải, cậu nghĩ xem đàn ông chưa có chủ chắc chắn sẽ bị dòm ngó. Cậu còn chờ đợi mất như chơi."
Chuyện này Mộc Điền nhiều kinh nghiệm nhất, nói thêm vài thứ hay ho cho Khiết Tâm nghe. Mà những điều hai người họ nói đều rất hợp lý, có vẻ cô nên hành động thật rồi...
Bầu không khí trong phòng đột ngột biến đổi, Khiết Tâm không nhận ra vẫn ngây ngô hỏi: "Làm sao tự nhiên im lặng không nói gì, hai cậu nhìn mình như vậy là ý gì?"
Hà Thư trầm ngâm hồi lâu, sau đó mới lấy hết can đảm hỏi điều mình muốn biết.
"Khiết Tâm, mình hỏi cậu chuyện này.. Cậu hứa với mình phải trả lời thật lòng, không được giấu diếm."
"Làm gì mà cứ như sắp ra trận đánh nhau đến nơi thế, mau nói đi mình hồi hộp lắm rồi." Khiết Tâm chờ đợi mãi cuối cùng cũng nghe thấy Hà Thư hỏi:
"Cậu.. với anh Giang Quân.. hai người.."
Nói đến đây giọng Hà Thư nhỏ dần, nhưng vẫn nghe thấy được vì cả ba đang trong phòng cách âm rất tốt.
"Có phải đang hẹn hò với nhau không?"
Khiết Tâm giật bắn mình, cô không nghĩ đến Hà Thư sẽ hỏi một câu như vậy. Trông hai người rất giống hẹn hò sao? Khiết Tâm ra sức lắc đầu, nói ngay.
"Hẹn hò cái gì, mắt mình lúc nào lại thấp như thế."
"Vậy hai người.. thật sự không có gì?" Hà Thư sốt ruột muốn nghe câu trả lời.
"Không, tớ thề với cậu luôn đấy, tớ và anh ta có gì với nhau tớ cam chịu cho cậu hành hạ."
Khiết Tâm nói đến vậy, Mộc Điền không tin lắm chỉ coi là cuộc trò chuyện bình thường. Riêng Hà Thư vui như ăn tiệc, cuối cùng cũng nở nụ cười nói chuyện tiếp.
"Rồi, cậu đến tìm tụi này có phải nhờ giúp đỡ không?" Hà Thư biết rất rõ bạn thân, đến đây không nói trước chắc chắn có chuyện.
Suy đoán của Hà Thư không sai, Khiết Tâm đang nằm rung đùi đột ngột ngồi dậy, mặt trở nên nghiêm túc.
Sau khi kể cho hai người nghe, họ đã rõ Khiết Tâm đang ở tình cảnh gì.
"Giờ nhé, cậu làm như mình nói đảm bảo ổn áp."
Hà Thư và Mộc Điền dẫn cô đến trung tâm thương mại, chọn cho cô một bộ đồ đi tán trai. Quay qua quay lại vòng vòng đến đầu còn đau, Khiết Tâm nhỏ giọng:
"Còn phải mặc thử nữa sao? Mệt lắm rồi."
"Đây mặc thử chiếc này xem thế nào." Mộc Điền lại đưa tới bộ quần áo da mềm, đẩy cô vào phòng thay đồ.
Trong lúc chờ Khiết Tâm, Hà Thư quay sang nói với Mộc Điên.
"Tớ nói rồi, cậu ấy không phải loại người đó. Cậu đừng nghĩ bậy nữa."
Đối với sự bênh vực này của Hà Thư, Mộc Điền chỉ biết nhún vai chẳng nói thêm câu nào. Cuộc trò chuyện của hai người về Khiết Tâm dừng lại từ nay.