Ông Xã Đại Nhân Lại Muốn Em Rồi

Chương 47: Mộng du.




Gia Huy trở về biệt thự riêng nghỉ ngơi, mới nằm chưa đến năm phút đã nghe tiếng mở cửa. Anh chỉ nghĩ đơn giản là tiếng gió lùa khiến cánh cửa đập vào nhau, không nghĩ đến có người thừa cơ hội này lẻn vào.

Nhận được sự cố vũ của hai đứa bạn, Khiết Tâm rón rén đi vào. Cô ngẫng đầu nhìn Gia Huy nằm cách đó không xa, hít một hơi thật sâu.

Từng bước đến gần, chỉ cách anh năm bước chân nữa thôi Khiết Tâm bất giác run lên.

"Chắc không sao đâu, thôi thì cố một lần."

Gia Huy cảm giác có ai đang đè lên người, lúc ánh mở mắt đã thấy khuôn mặt Khiết Tâm phóng đại. Do bất ngờ, hai mắt anh mở to..

Đúng lúc đôi môi kia chạm vào, cảm giác ấm nóng lan tràn khắp toàn thân. Cơ thể Gia Huy run lên, không biết có phải trong người vẫn còn men say hay không mà anh thấy đầu óc quay cuồng.

Chiếc lưỡi thơm mát trượt vào bên trong khoang miệng ngập tràn mùi rượu. Cảm nhận được vị đắng, Khiết Tâm chau mày.. Trong lòng thầm mắng người này uống rượu, cô cố gắng kiềm nén sự tức giận tiếp tục khuấy đảo.

Do không có kinh nghiệm, Khiết Tâm chỉ biết mút cánh môi mỏng kia. Hoàn toàn chẳng biết làm gì tiếp theo..

"Khiết Tâm."

Gia Huy chỉnh lại quần áo đứng thẳng dậy, che miệng ho khẽ một cái. Vị ngọt vẫn còn trong miệng, hình như là vị kẹo dâu thì phải.

"Gia Huy, em muốn nói rõ mọi chuyện. Em muốn có câu trả lời thích đáng."

Khiết Tâm chán nản đứng dậy, nghiêng đầu đối diện khuôn mặt anh, cô nói:

"Anh thực sự không có chút tình cảm nào với em sao?"

Bác Đàm nói anh rất già mồm, nghĩ một đăng nói một lẻo. Nên con đừng hỏi thăng nó.. Nhưng cô cần biết, biết anh coi cô thế nào.

"Có phải anh đã có người mình yêu rồi đúng không?"



Nói ra lời này, Khiết Tâm thất vọng vô cùng. Nhưng biết sao được, nếu như thật sự có chuyện đó chắc cô sẽ..

"Không có." Gia Huy trầm giọng trả lời, anh quay người cầm áo định đi cô đã cản lại.

"Không được đi, anh mà đi em không về."

Nói đến vậy rồi, Gia Huy vẫn bỏ đi.

Tối muộn, Gia Huy thấy khô cổ đi nhanh xuống phòng khách rót nước uống. Vừa đóng cánh cửa tủ lạnh, anh nghe thấy tiếng thở đều đều truyền ra từ phòng khách.

Bước chân không tự chủ đi ra xem là tiếng gì, lúc nhìn thấy thân ảnh nhỏ nhắn của Khiết Tâm trên ghế. Gia Huy sững người, mọi ngày cô nhóc sẽ làm loạn lên hoặc không thì bỏ đi.

Vì không nghe thấy tiếng động, Gia Huy tưởng cô đi rồi bấy giờ thấy anh khẽ thở dài.

"Nhóc con này thật là.."

Trong giấc mơ, Khiết Tâm cảm giác được có người bế mình không tự chủ vòng tay ôm lấy cổ anh. Miệng nở nụ cười tươi như hoa, miệng mấp máy.

"Anh Huy, ngoại trừ anh.. đời này em sẽ không gả cho ai cả, anh không lấy Tâm Tâm không gả."

Gia Huy ghé tai xuống để nghe rõ lời cô nói hơn, khóe môi anh cong lên. Không hiểu sao trong lòng có dòng nước ấm chảy xuống.

Khiết Tâm vươn vai như thường lệ, nhưng hôm nay cô cảm thấy tay mình chạm phải một ai đó. Khó khăn lắm mới mở mắt được, cô nghiêng người tức khắc cứng đờ.

"Chú.. chú Huy."

Đại não Khiết Tâm xoay vòng vòng, cô nhớ rõ mình vừa nãy nằm ngủ trên ghế sofa. Chớp mắt một cái đã nằm trong lòng Gia Huy ngủ ngon lành.

Khiết Tâm đập mạnh vào đầu mình một cái, miệng lẩm bẩm.

"Mày đang nằm mơ, mau tỉnh dậy nào."



Cô có đánh thế nào, véo tay ra sao vẫn cảm thấy đau. Còn rất chân thực là đằng khác, Khiết Tâm nghĩ chỉ có một khả năng xảy ra.

Chính là..

"Mộng du?"

Khiết Tâm phát hoảng lùi ra sau, cô không dám hé môi nói thêm vì sợ anh thức giấc. Nhưng ông trời đúng là thích trêu người, ngay lúc chân cô chạm đất người đằng sau cất giọng khàn khàn.

"Mới đó muốn chạy rồi à?"

"Hả?"

Khiết Tâm khó khăn mở miệng, cô nuốt ngụm nước bọt không dám quay đầu nhìn anh. Hai mắt nhắm chặt, lòng thầm cầu nguyện. Thật ra cô không có sợ như vậy, chẳng qua cứ ở trước mặt anh là hai chân cô bủn rủn. Chữ trước chữ sau dắt tay nhau đi mất, để lại cái đầu trống rỗng.

"Chúng ta nên nói rõ ràng mọi chuyện rồi."

Gia Huy để lại một câu, rồi đứng dậy đi vào phòng tắm. Cho đến khi tiếng nước vang lên, Khiết Tâm mới trút đi

ganh nang.

"Vậy là phải nói rõ chuyện mình mộng du vào nhầm phòng."

Chuyện này cô không thể nói rõ được, cô còn không biết mình đi lên cầu thang kiểu gì. Lại còn biết cách mở cửa, có khi bị anh coi là kẻ háo sắc nhân lúc anh ngủ say trèo lên giường đến khi mọi chuyện vỡ lỡ đem đại lý do nào khác để né tránh.

Vậy là trong lúc Gia Huy tắm, Khiết Tâm đã suy diễn ra được phần nào các tình tiết đã xảy ra. Co chân bốn cằng chạy đi mất, Gia Huy đi ra đã chẳng thấy bóng dáng ai nữa.

Anh lại gần tủ lấy máy sấy tóc, cùng lúc đó Khiết Tâm chạy được nửa đường thấy thiếu thiếu gì đó chạy ngược trở về.

"Mẹ ơi dọa chết con rồi.