Rời khỏi phòng hiệu trưởng đã là nửa tiếng sau, lúc đầu bước vào bộ dạng Khiết Tâm còn rất yêu đời. Không thứ gì có thể dập tắt sự yêu đời của cô, vậy mà lúc bước ra lại tơi tả như vừa đánh trận xong.
Bạc Ngôn chưa rời đi đứng dựa lưng cạnh tường chờ đợi, nghe tiếng mở cửa liền quay đầu nhìn xem. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã ăn một cái cốc đau thấu trời. Bạc Ngôn tay ôm đầu đối diện với dáng vẻ không thể tàn tạ hơn của chị gái, cậu bé mếu máo.
"Sao chị nhẫn tâm thế có biết.."
Người chị nào đó chẳng quan tâm em trai có đau hay không, trực tiếp chặn họng em trai, chửi khẽ một câu: "Đồ em đáng chết."
"Chị làm sao thế? Bày cách cho chị đến thế còn đòi làm mặt lạnh với em."
Bạc Ngôn không cam lòng bĩu môi nói, thấy tay chị gái giơ lên cậu liền biết chị muốn làm gì liền nhảy ra sau tránh một đong.
"Bày trò cái con khỉ, thấy tao vui không, chắc vui."
Khiết Tâm chỉ vào mặt mình hỏi, cô cảm nhận được rõ ngọn lửa cháy hùn hụt trong lòng, càng lúc càng cháy to. Cô chỉ hận không thể đem nó đánh một trận cho đỡ ghét, nhưng ai dám động vào nó..
Còn chẳng phải ông ba nào đó thương con trai tận trời, cho dù nó có đốt nhà bà cũng quan tâm sao. Chỉ có con gái như cô mới bị cho ra dìa.
Chẳng may may quan tâm đến thằng em, Khiết Tâm bận nhớ đến lời anh nói. Âm thanh đó vẫn văng vẳng bên tai chưa có dấu hiệu tan biến, đó toàn là mấy lời nhắc nhở chứ quan tâm cái quái gì.. Nhưng cô nghe cứ như đang dùng lời đó phát tiết lên người mình vậy, cuộc đời chục năm lần đầu tiên cô thấy mình đáng thương đến thế.
Ngồi trên xe ra đường lớn, chiếc xe phóng nhanh vượt qua mấy chiếc xe đang đi. Đèn đường từ xanh chuyển thành màu đỏ, chiếc xe không có ý định giảm tốc độ phóng qua đèn giao thông.
Mặt mày Hứa Bạc Ngôn tím tái, tay lần tim dây an toàn kéo ra cài xuống ghế. Thế giới trước mắt Bạc Ngôn là một màu lẫn lộn, chiếc xe này mà mất lái một cái thôi mạng cậu coi như đi.
"Chị hai chị dừng lại đi, sợ chết em rồi."
"Biết sợ còn bày trò, xem hôm nay có dọa em một trận nhớ đời không?"
Nói rồi, chiếc xe càng tăng tốc lao vun vút về phía trước chẳng thèm nhường đường cho xe nào hết. Có vài người lái xe thấy chiếc xe kia phóng như điên, họ đánh lái nhìn sang một bên nhường đường.
Có vài người tức tối mở kính xe, thò đầu ra hét to:
"Này cô kia đi kiểu gì thế, muốn chết sớm à?"
Mấy lời đó căn bản chẳng lọt vào tai Khiết Tâm dù một chút, nhà càng lúc càng gần Bạc Ngôn tưởng rằng mình sắp thoát nạn ai ngờ..
"Chị hai đến nhà rồi."
Cậu bé hét to, chiếc xe phóng qua cả nhà chạy trên đường lớn không một bóng người. Nếu còn chạy nữa e là sẽ lạc đường, đúng lúc Bạc Ngôn không chú ý phanh xe đạp mạnh một cái. Khiết Tâm tâm đánh lái quay đầu xe chạy ngược trở về.
Theo quán tính Bạc Ngôn nhoài người lên trước, từng tế bào đảo lộn, các cơ quan trong người lộn tung tùng phèo. Cậu bé chưa kịp thở, lại phải tiếp tục ngồi trên xe giao mạng sống cho chị hai.
"Em không ngồi nữa, chị mau mở cửa xe em muốn xuống.. á.."
Hồn của Bạc Ngôn sắp bay ra khỏi xác, tinh thần đang sảng khoái giờ chẳng còn tâm trạng mà trêu đùa nữa.. Chiếc xe vừa dừng trước cổng Hứa gia, Bạc Ngôn từ trong xe lết ra bên ngoài ngồi bệt xuống đất.
Bên kia Khiết Tâm bước xuống xe, đóng mạnh cánh cửa đi vào bên trong. Mai An vừa đi học về chạy ra xem, mặt mày cô hơi tái chạy đến đỡ Bạc Ngôn ngồi dậy.
"Làm gì mặt mày xanh mét vậy?"
"Còn tại sao nữa, tại cái bà chằng tinh.."
"Chị không điếc." Khiết Tâm chưa đi xa, bước chân khựng lại nói to ra.
Nghe chị nói, Bạc Ngôn câm nín vì cậu sợ, sợ cái bà chằng tinh này nổi khùng cậu sẽ sống không nổi.
"Em không sao, lâu không ngồi xe này lên không quen."
Mai An thở phào nhẹ nhõm, đỡ em lên phòng xong cô trở về phòng. Bỗng dưng thấy cửa phòng hơi mở, Mai An đoán ngay ra chị mình đang ở trong đợi cô.
Bên trong lúc này, nét mặt Khiết Tâm đang cau có vừa nhìn thấy tờ giấy trên bàn. Cô tò mò đi đến cầm lên xem, mới đọc được hai chữ gửi anh đã bị giật mất.
"Chị.. sao lại động vào đồ của em?"
Mai An giấu tờ thư ra sau lưng, ánh mắt mở to hỏi. Trong khi đó Khiết Tâm đứng đờ ra tại chỗ không hiểu lí do mình bị mắng, bộ từ trước đến nay có đồ nào của nó cô chưa động vào.
Chợt nghĩ đến điều gì đó, Khiết Tâm chau mày, từng bước tới gần em gái, cô càng tiến Mai An càng lùi: "Mai An, có phải em.."
"Không có, không phải như chị suy nghĩ đâu."
"Em biết chị suy nghĩ gì à?" Khiết Tâm cười mỉm, ánh mắt nó đang giấu diếm cô thứ gì đó.
Trông sắc mặt Mai An sợ mất mật gần như sắp khóc cô đành chuyển chủ đề, nhưng vụ này cô vẫn chưa cho qua đâu. Dám lén lút thích người khác là giở rồi, mới 13 tuổi đã thế, để ba cô biết chắc con bé sẽ bị mắng một trận..