Ông Xã Đại Nhân Lại Muốn Em Rồi

Chương 6: Đi chơi.




Tin tức Hứa Khiết Tâm trở về nhanh chóng lan truyền khắp thành phố, đến tai cả bạn thân thời cấp hai Nhã Liên. Đang nằm trong phòng mát xa, Nhã Liên nhận được tin tức động trời gần như không thể tin bật dậy khỏi ghế.

"Cậu nói cái gì, Khiết Tâm trở về rồi nhưng cậu ấy còn học thêm một năm nữa mà."

Nhã Liên tính toán thời gian học cấp ba bên đó cùng với thời gian cô đang học, chí ít vẫn còn sáu tháng nữa mới hết năm. Tuy vậy, nhưng Nhã Liên lại nhận được tin nhắn của cô bạn.

Không nghi ngờ gì nữa, Nhã Liên gọi ngay cho bạn lâu ngày không gặp, chuông đổ một hồi liền có người bắt máy. Bên kia Khiết Tâm ngáp ngắn ngáp dài quay sang bên kia giường với lấy điện thoại tắt đi. Nhưng một lát sau chuông vẫn đổ, như thể nếu cô không nghe sẽ tiếp tục gọi.

Thời gian nghỉ ngơi quý như vàng của cô ai lại gọi phá đám giờ này, đúng là đáng chết mà.

Vừa lúc Khiết Tâm liếc thấy đồng hồ mới ba giờ chiều, cô khó chịu ấn nghe, giọng phàn nàn: "Ai gọi cho tôi giờ này, có biết đang ngủ không làm phiền quá."

"Khiết Tâm cậu về rồi, lâu lắm chưa gặp lại."

Trái với sự vui sướng của Nhã Liên, Khiết Tâm thờ ơ nói một câu như tạt nguyên gáo nước lạnh vào mặt Nhã Liên. Ai cũng biết cô đầu óc cô không tốt, những chuyện đáng nhớ lại không nhớ những chuyện không cần nhớ lại nhớ.

Riêng mấy chuyện bị người khác hãm hại thì đừng nói là người khác, Khiết Tâm là người có thù tất báo. Cô thù rất dai, nên đừng ai động vào người hay gây chuyện với cô, kết cục sẽ không mấy tốt đẹp..

"Khiết Tâm, lâu rồi không gặp hay tối nay gặp nhau ở bar nhé, bàn cũ mình chờ cậu."

Khiết Tâm uể oải, không mấy hứng thú với lời rủ rê của Nhã Liên: "Có ai lâu lắm chưa gặp sao, mệt lắm rồi ngủ nhé đừng gọi nữa."

"Khoan đã mình là Nhã Liên cậu không nhận ra à, tối nay đến đó có nhiều trai đẹp lắm đấy, không đi rất tiếc." Nhã Liên cố níu kéo mong cô bạn nhớ đến mình, nhớ ra gì đó cô nàng tinh ý cười nói vọng qua bên kia.



Quả nhiên không ngoài dự đoán, hai tiếng trai đẹp truyền vào tai, Khiết Tâm bật thẳng người ngồi dậy. Tìm ra được sự hứng thú trong cuộc trò chuyện: "Trai đẹp, sao không nói sớm.." Cố vớt vát chút liêm sỉ, Khiết Tâm dừng lại một lúc rồi nói: "Không phải vì mê trai mình mới đến, là nể mặt cậu đó."

Nhã Liên nhoẻn miệng cười: "Biết rồi, là mình rủ cậu được chưa, chốt chín giờ tối gặp ở bar, không gặp không về."

"Chốt."

Bảy giờ tối, Khiết Tâm trên tầng bước xuống rất đúng giờ ngồi xuống bạn ăn khiến ai nấy mặt mày hết sức khó coi. Hoi nhìn nhau đầy kinh ngạc, Thẩm Ninh Kỳ ghé vào tai chồng hỏi nhỏ đủ cho hai người nghe thấy.

"Ông thấy có gì là không, bình thường tám giờ mới xuống ăn cơm. Cả nhà ăn xong hết rồi mới xuống, nay chắc chắn có gì đó.."

Hứa Cung Cẩn gật đầu nhìn vợ, gà ông nuôi sao không biết được. Nó mà dậy sớm như vậy chắc hôm nay bão lớn lắm.

Thấy mọi người nhìn mình, Khiết Tâm không thoải mái lắm cầm chiếc đũa gắp cơm. Đầu hơi ngẩng nhìn ba mẹ: "Sao mọi người nhìn con dữ vậy, mặt con dính gì àm"

Vừa nói cô vừa sờ mặt xem có dính thứ gì không, cô nhớ rõ mình vừa mới tắm xong mặt mũi lau rất kỹ rồi. Khiết Tâm còn cầm chiếc thìa trơn nhẵn lên soi, nghiêng qua nghiêng lại xem xét.

"Làm gì có gì đâu, mọi người nay bị gì thế?

Thẩm Ninh Kỳ lắc đầu, bà lấy đũa gắp thịt gà vào bát con gái, lo lắng nói: "Ăn nhiều vào, dạo này gầy lắm đấy nhìn thiếu sức sống quá."

"Chị ăn mặc đẹp này tính đi đâu?"

Bạc Ngôn im lặng nãy giờ tò mò hỏi, ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới người Khiết Tâm đánh giá. Toàn là mấy bộ đồ đen sì, trông khác gì đi ăn đám, nhưng Bạc Ngôn chỉ dám nghĩ, có cho cậu mười lá gan nói trước mặt bà chằng tinh này cậu cũng không nói. Nói rồi chắc gì đã bảo toàn được mạng sống của chính mình.



"Lắm miệng còn lâu mới theo được gái, bớt nói đi một chút không ai nói em câm đâu."

"Ơ nãy giờ em nói.."

"Còn nói nữa có tin cái đũa phi vào miệng không?" Khiết Tâm dọa nát, cô thiếu nước lao đến đấm cho thằng em không biết điều một trận.

Uổng công hồi trước cô cưng nó như trứng, càng lớn càng lộ tính xấu, đã bao giờ nó cho cô được nở mày nở mặt chưa.

"Đúng là tên ngốc."

"Thôi hai đứa, hở tí là cãi nhau, mà con bé này tí đi đâu?"

Khiết Tâm ngẩng đầu, đối diện ánh mắt dò hỏi của mẹ cô nói ngay, không chút giấu diếm.

"Con đến nhà Nhã Liên chơi, lâu lắm rồi không gặp."

Con bé Nhã Liên đó cả hai ông bà Hứa đều biết, hai đứa ngày xưa chơi thân nên ông bà không cấm đoán gì cả. Hai ông bà cũng thoáng trong việc đi này nhưng tuyệt đối không được đi qua đêm.

"Con định đi đến mấy giờ, phải về trước mười một giờ không muộn hơn." Hứa Cung Cẩn nhắc nhở, xong xuôi ông đứng dậy về phòng.

"Chị hai, chị mặc đồ này đi thật sao, em thấy.."

"Rất đẹp ha, này đẹp nhất trong tủ đồ rồi." Khiết Tâm rất tự tin với phong cách ăn mặc của mình, Mai An thì thấy nổi hết cả da gà.