Ngang qua cửa hàng quần áo em bé, Kiều Kiến Bang không nhịn được kéo Hạ Du vào xem, nhìn những bộ quần áo bé tí trong tay, anh liền cười ngẩn ngơ với cô trong dáng vẻ của ông bố ngốc.
Vẫn chưa xác định được giới tính của em bé trong bụng, nhưng dấu hiệu lại khá rõ ràng, mặc dù bố mẹ Kiều Kiến Bang nói rằng không quan trọng chuyện trai gái để Hạ Du tránh áp lực, nhưng cô hiểu việc nối dõi quan trọng như thế nào đối với một gia tộc.
Chớp mắt đã thấy sắc mặt Hạ Du kém đi vài phần, Kiều Kiến Bang lập tức bỏ đồ xuống vòng tay ôm lấy cô, lo lắng hỏi han: “Mệt rồi sao?"
Hạ Du không đáp, mỉm cười gượng gạo lắc đầu để Kiều Kiến Bang an tâm.
Biểu cảm của Kiều Kiến Bang vì Hạ Du liền nghiêm trọng, anh khom người mặt đối mặt, ánh mắt Hạ Du luôn tránh né ánh mắt anh.
"Du Du" Kiều Kiến Bang khẽ nghiêm giọng, cố ý nhắc nhở Hạ Du không được giấu riêng tâm sự trong lòng.
"Anh đói không?" Hạ Du bịa đại một lý do để không bị tra xét chuyện này, nếu nói cho Kiều Kiến Bang biết cô vì áp lực chuyện nối dõi, anh đứng giữa sẽ rất khó xử, huống chi bình thường anh đã đối xử với cô rất tốt, cô không thể vì sự ích kỷ của mình mà ảnh hưởng đến anh.
Nghe Hạ Du nói, Kiều Kiến Bang bật cười: “Em đói nên mới bí xị như vậy sao?"
"Em không đói, là con anh đói" Hạ Du nhẹ nhàng đáp trả, phong thái vô cùng tự tin.
"À phải phải, là con, không phải em" Kiều Kiến Bang vội hạ mình nịnh bợ.
"Ăn, ăn, suốt ngày chỉ biết ăn, em xem em béo thế nào rồi kìa, đợi sinh con xong chắc chắn sẽ y như thùng phi di động cho mà xem. Có bầu cũng phải biết kiềm chế cái miệng, có bà vợ xấu như thế này hỏi sao đàn ông lại ra ngoài ngoại tình"
Ngay trong cửa hàng, một cặp vợ chồng đi vào, người chồng miệng la mắng không ngừng, thái độ vô cùng cáu gắt, người vợ bụng to đã vượt mặt, đầu tóc hơi rối, vóc dáng cũng trở nên tròn trĩnh, cam chịu đi theo phía sau.
Tâm tình Hạ Du đang không vui, nghe những lời nói kia liền không khác gì gián tiếp mắng cô, đồng thời mô tả hình ảnh có cô trong tương lai tới đây, nghĩ đến tâm trạng Hạ Du liền tuột dốc không phanh.
Khó khăn lắm mới thấy mặt mũi Hạ Du tươi tỉnh trở lại, một người đàn ông thô lỗ lại ảnh hưởng đến cô, Kiều Kiến Bang từ lúc Hạ Du mang thai liền trở nên nhạy cảm, đối với phụ nữ có thai, dù bất kỳ ai cũng phải đối xử nhẹ nhàng trân trọng, tên khốn đó quả thật làm mất mặt cánh đàn ông.
Người vợ vô tình nhìn thấy Kiều Kiến Bang và Hạ Du đã nhận ra ngay, cô tỏ ra vô cùng kích động khi tận mắt nhìn thấy người thật ngoài đời.
Người chồng thấy vợ đứng ngẩn ra nhìn không chớp mắt, anh ta quay sang cũng phát hiện ra Kiều Kiến Bang và Hạ Du, sau đó liền mừng rỡ chạy lại bắt chuyện: “Kiều tổng, thật trùng hợp, tôi tên Cẩn, chắc anh không nhớ, chúng ta đã gặp nhau ở tiệc mừng thọ Kiều lão gia, tôi là người đại diện..."
"Đủ rồi, tôi không có hứng thú nghe anh luyên thuyên" Kiều Kiến Bang lạnh lùng ngắt ngang lời, thái độ bất mãn rõ ràng.
"Kiều tổng, anh..."
Kiều Kiến Bang lần nữa cắt lời người đàn ông tên Cẩn kia, ngay khi anh ta vừa mở miệng, anh liền phủ đầu: "Vợ anh mang thai con anh, anh lại đối xử tệ thế kia, anh xứng làm một người đàn ông? Nếu không thể làm một người chồng hay người cha tử tế thì cả cuộc đời anh chính là thất bại"
Nói xong, Kiều Kiến Bang ôm Hạ Du rời khỏi cửa hàng, không cho Cẩn có cơ hội lên tiếng.
Hạ Du trước phản ứng của Kiều Kiến Bang đột nhiên cảm thấy nhẹ lòng, cô vốn chẳng phải nghi ngờ anh, bản thân cô vốn xuất phát chẳng có gì nổi bật, cho dù có xấu xí thêm cũng chẳng hề hấn gì. Có điều, chuyện khiến trái tim Hạ Du được an ủi nhất chính là việc Kiều Kiến Bang luôn đối tốt với cô, dù là vì con hay cô đi chăng nữa.
Đến cuối cùng, chính Hạ Du biết mình là cô gái may mắn nhất, gặp được Kiều Kiến Bang là bước ngoặt lớn nhất trong cuộc đời cô.
Kiều Kiến Bang theo nét mặt Hạ Du mà nhịp tim lên xuống thất thường, vô thức nuốt khan nước bọt vài lần mà không hay.
Hạ Du vừa xoay mặt nhìn Kiều Kiến Bang, biểu cảm trên mặt anh có chút giật mình, nhưng rất nhanh sau đó liền ôn nhu quen thuộc.
Từng giây từng phút trôi qua, Hạ Du không phải che giấu sự hạnh phúc thật sự của mình, cô nhìn thấy được từng ánh mắt, từng nụ cười Kiều Kiến Bang dành cho cô đều mang theo sự dịu dàng đầy chân thành.
Thấy được Hạ Du vui vẻ, Kiều Kiến Bang như từ địa ngục vụt lên thiên đàng, trong lòng nhẹ nhõm trấn an cô: “Em đừng để ý đến những lời khi nãy, một gã đàn ông lớn tiếng với vợ vốn chẳng có gì tốt, em muốn ăn bao nhiêu cũng được, cho dù có béo lên cũng chẳng sao, chỉ cần khỏe mạnh là được”
Hạ Du mỉm cười gật đầu, trong ánh mắt tràn đầy sự hãnh diện nhưng lại có chút mơ hồ, rốt cuộc cô đã tu bao nhiêu kiếp mới gặp được một người chồng như Kiều Kiến Bang, vừa tình cảm lại vừa ấm áp.