Dạo trung tâm thương mại một buổi sáng, đến trưa ghé vào một nhà hàng sang trọng nằm ngay cạnh. Căn phòng VIP được quản lý tiếp đón nồng hậu, còn mang tặng cả rượu vang quý mời.
An vị vào chỗ, Kiều Kiến Bang dùng khăn ướt diệt khuẩn lau tay cho Hạ Du, từng cử chỉ ân cần đến mức người đối diện cũng cảm nhận được.
Món ăn được dọn ra nhanh chóng, theo sau cuối cùng những nhân viên phục vụ là một cô gái mặc áo vest, váy đen công sở, mái tóc xoăn nhẹ buộc thấp vừa sang trọng vừa chín chắn.
Cô gái với nụ cười rạng rỡ trên môi, cất tiếng chào hỏi: “Hôm nay được ông bà chủ tịch, vợ chồng Kiều tổng và cô Ngọc Ân ghé thăm thật là vinh hạnh cho nhà hàng chúng tôi"
Kiều Kiến Bang liếc nhìn cô gái kia, thoải mái nói: “Đều là chỗ quen, khách sáo như vậy làm gì"
"Phải đó, Thiên An, ngồi xuống đi, chúng ta cùng nhau dùng bữa" Mẹ Kiều Kiến Bang đột nhiên nảy ra dự tính trong lòng, nhanh chóng mở lời.
"Vậy con xin phép thất lễ" Thiên An mỉm cười lịch sự ngồi xuống, nét đẹp vô cùng sắc sảo.
Hạ Du chăm chú nhìn Thiên An ngồi phía đối diện trên bàn tròn, chỉ nhìn sơ qua trong đầu cô lập tức liên tưởng đến Thiên An là một cô gái vô cùng quyến rũ sau bộ váy áo khô cứng kia.
Chạm mắt, Thiên An mỉm cười gật đầu, Hạ Du bối rối mỉm cười đáp lại, sau đó nhanh chóng đảo ánh nhìn đi chỗ khác.
"Hôn lễ của hai người, tôi cũng có tới" Thiên An giải thích sự tò mò của Hạ Du về thân phận của cô.
Nghe thấy, Hạ Du lập tức ngỡ ra, là do hôm diễn ra hôn lễ cô không cùng Kiều Kiến Bang đi tiếp khách mời nên không biết.
"Cô ấy là bạn anh từ thời cấp ba" Kiều Kiến Bang điềm đạm giải thích, sẵn tiện đút cho Hạ Du một muỗng canh vừa thổi nguội.
Hạ Du không biết nên nói gì chỉ có thể gật đầu, linh cảm mách bảo cho cô biết giữa Kiều Kiến Bang và Thiên An vốn không đơn giản dừng ở mức bạn bè.
"Thiên An, vẫn chưa có dự tính kết hôn sao?" Mẹ Kiều Kiến Bang lên tiếng hỏi, cố tình nhắc về vấn đề tình cảm.
"Vẫn chưa ạ" Thiên An cười lắc đầu, thở dài có chút ủ rũ: “Công việc ở nhà hàng khá bận, con không có thời gian tìm hiểu bạn trai"
"Như vậy là không được đâu, con với Kiến Bang bằng tuổi, nó cũng đã kết hôn rồi còn gì"
Thiên An mỉm cười ẩn ý, nhìn về phía Kiều Kiến Bang: “Đúng là có hơi tiếc, trước khi thi đại học con với Kiến Bang đã hẹn, đến năm ba mươi lăm tuổi vẫn chưa yêu ai thì sẽ ở bên nhau"
Cảm xúc trong lòng Hạ Du tuột dốc không phanh, Kiều Kiến Bang căng thẳng dõi theo biểu hiện của cô, không nhanh không chậm trả lời Thiên An: “Vợ của tôi xuất hiện rất đúng lúc, cậu cũng nên tìm hạnh phúc riêng đi, đừng mãi sống trong tuổi trẻ đã qua"
Nụ cười Thiên An trở nên u buồn: “Tôi đùa chút thôi, tính tình chúng ta ở bên nhau chỉ có thể long trời lở đất"
Mọi ánh mắt đổ dồn vào Kiều Kiến Bang, anh lại tập trung ở Hạ Du, cô thở dài một hơi thật khẽ, cầm nước lọc lên uống một ngụm.
Hạ Du tỏ ra bình thản gắp đồ ăn, Kiều Kiến Bang có ý đút cô ăn nhưng bị cô phũ phàng đẩy tay anh ra. Kiều Kiến Bang khổ tâm bóp trán, chuyện này vừa qua xong lại đến chuyện kia, lần này Hạ Du đã thật sự tức giận.
Mặc cho bên cạnh Kiều Kiến Bang nói bao nhiêu lời, Hạ Du vẫn không liếc nhìn vẻ mặt đáng thương của anh lấy một cái khiến lương tâm anh bị dằn vặt không nguôi.
Trong lúc ăn, mùi ớt quá nồng khiến cổ họng Hạ Du khó chịu, cô quay mặt ra ngoài ho, Kiều Kiến Bang vội đưa nước tới cho Hạ Du, tay vô thức vuốt lưng cô.
Nhìn những lát ớt nhỏ lẫn trong đĩa thức ăn trước mặt Hạ Du, sắc mặt Kiều Kiến Bang lập tức tối sầm xuống, lạnh lùng lên tiếng với quản lý đang đứng gần cửa: “Tại sao trong đồ ăn lại có ớt?"
Quản lý hớt hải chạy đến gần kiểm tra, hốt hoảng nói: “Xin lỗi Kiều tổng, chắc là có sự nhầm lẫn"
"Nhầm lẫn? Các người xem lời nói của tôi là đùa à?" Kiều Kiến Bang trầm thấp giọng cảnh cáo.
Hạ Du kéo tay áo Kiều Kiến Bang, ho đến mức chảy nước mắt: “Bỏ đi, không sao"
"Xin lỗi, tôi lập tức đổi lại cho cậu" Thiên An đứng lên, bất an mở lời.
"Vợ tôi đã như vậy đổi làm gì nữa" Kiều Kiến Bang cáu gắt lên giọng, nói xong liền bế Hạ Du lên đi ra ngoài hướng cửa.
Mẹ Kiều Kiến Bang đắc ý đứng lên, khoát tay chồng, cố tình lên giọng nói: “Mình à, em thấy cái nhà hàng này không được rồi"
Hai vợ chồng cất bước đi, bố Kiều Kiến Bang gật đầu nịnh vợ: “Anh lập tức cho người xử lý"
Sắc mặt Thiên An và quản lý từ trắng bệch sang tái xanh nhìn theo bóng lưng từng người rời đi.
Không còn ai, Ngọc Ân cũng đứng dậy ra về, trong lòng không khỏi lo sợ, Hạ Du không chỉ được Kiều Kiến Bang lo lắng từng chút một, ngay cả bố mẹ anh cũng hoàn toàn đứng về phe cô. Nếu Ngọc Ân đụng đến Hạ Du, có khác gì cô ta đang tự mình đối đầu với cái chết.