Phá Vân 1

Chương 149




Chương 149

Sabi

Đường núi đột nhiên sáng trưng, ba chiếc xe địa hình chống đạn đã phóng tới.

Theo kế hoạch ban đầu của Văn Thiệu, Giang Đình nhanh chóng cúi đầu xuống, bật đèn, nhấn ga xông lên đường núi tập hợp với đoàn xe. Tài xế trên chiếc xe chống đạn thứ ba nhìn thấy chiếc xe Jeep từ ven đường chạy theo, lúc đèn xe lướt qua, chiếu lên Giang Đình đội mũ lưỡi trai mặc áo khoác xanh đậm ngồi trên ghế lái, tài xế nhận ra chiếc áo khoác quen thuộc, cũng chỉ cho rằng đó là đồng bọn của mình, liền trực tiếp mở thiết bị liên lạc trên xe ra: "Xe cuối chuẩn bị tiếp ứng theo kế hoạch, xe cuối chuẩn bị tiếp ứng theo kế hoạch!"

Tiếp ứng?

Giang Đình hơi sững sờ, suy nghĩ nhanh chóng thay đổi.

Không để hắn y có thời gian do dự, từ cửa kính bên ghế phó lái nhìn ra ngoài, chiếc xe đi cuối chợt điều chỉnh tốc độ, chạy song song với chiếc xe jeep của y, chỉ cách nhau nửa thân xe.

Ngay sau đó, cửa sau xe đối phương được mở ra, Văn Thiệu ló nửa người ra trước gió......

Động tác này khiến Giang Đình lập tức hiểu ra mọi chuyện.

Trước khi vươn người mở cửa bên phó lái, anh nắm lấy điện thoại di động.

Eo núi.

Đèn đuốc sáng trưng như ban ngày, đèn cảnh sát nhấp nháy dồn dập bên ngoài hàng rào dây cảnh giới vắt ngang khe núi, vô số đặc cảnh bày trận đón địch.

Trái lại, thung lũng rộng lớn phía sau xe cảnh lại trống không vắng vẻ, chỉ có nhân viên tháo dỡ bom mìn và tổ chống nổ đang căng mắt tập trung khẩn trương làm việc giữa vô số ánh đèn rực rỡ nóng bỏng.

Đột nhiên có một chiếc xe cảnh sát từ xa chạy tới rồi dừng lại bên ngoài dây cảnh giới. Một lão già mập mạp đợi mũ sắt, không đợi người đỡ đã tự mình tập tễnh xuống xe, đặc cảnh xung quanh nhốn nháo tách ra thành một con đường, tiếng nói kinh ngạc thay nhau vang lên:

"Đây......"

"Đây không phải là..........."

"Cục trưởng Lữ!" Cảnh sát chỉ huy hiện trường rảo bước lên đón: "Điều kiện đường sá ở đây quá nguy hiểm, sao ngài lại tới đây?"

Cục trưởng Lữ giơ tay lên ngăn cậu ta lại, trong đôi mắt đỏ ngầu là vẻ nghiêm nghị: "Tình hình thế nào?"

"Đã tháo dỡ được bốn kíp nổ trong sáu điểm thăm dò được, hai điểm còn lại vẫn đang được tiến hành tháo dỡ."

"Chỉ huy Dương..........." Một tên đặc cảnh vội vàng chạy tới: "Kíp nổ số năm đã bị loại bỏ!"

Tiếng thở phào nhẹ nhõm của mấy người xung quanh khẽ vang lên, nhưng khuôn mặt già nua tiều tụy do thức trắng mấy đêm cả cục trưởng Lữ vẫn căng thẳng như cũ: "Kíp nổ cuối cùng nằm ở đâu?"

Chỉ huy hiện trưởng lập tức vẫy tay bảo người mang bản đồ tới: "Ở đây!"

Bản đồ vệ tinh của hẻm núi được phóng to, sáu dấu X đỏ chói được đánh dấu trên bản đồ đan xen sắc đậm nhạt, hiện giờ chỉ có một điểm đỏ còn sáng. Cục trưởng Lữ nhìn chốc lát, đột nhiên nhướng mày, nhận lấy máy tỉnh bảng từ trong tay chỉ huy Dương cẩn thận quan sát một lúc lâu, sắc mặt bỗng thay đổi: "Không đúng."

"Hả?" Mấy cảnh sát chỉ huy xung quanh đồng thời buột miệng.

"................" Ngón tay mập mạp của cục trưởng Lữ chỉ vào dấu X đỏ cuối cùng, nếu nghe kỹ có thể phát hiện giọng điệu của ông có chút không ổn định: "Kíp nổ này được chôn ở nơi hẹp nhất của eo núi, một khi phát nổ sẽ rất dễ dẫn tới phản ứng dây chuyền, gây ra sạt lở cho cả dãy núi, đến lúc đó mọi người đều không kịp rút lui........Gọi mấy chuyên gia chống nổ của văn phòng tỉnh tới đây, nhanh!"

Tất cả mọi người đồng thời nháo nhào lên.

"Báo cáo xe chỉ huy! Báo cáo chỉ huy Dương!" Đúng lúc này, trong thiết bị liên lạc ở chốt quan sát tiền tuyến phát ra tiếng hét lớn: "Ba chiếc xe của mục tiêu chính cách điểm phục kích chưa tới một cây số, đang chạy hết tốc lực tiến tới điểm nổ!"

Vừa dứt lời, đèn xe mơ hồ sáng lên trên đường núi, gió lớn cuốn theo tiếng động cơ rền vang càng lúc càng gần.

"Tay súng bắn tỉa chuẩn bị!"

"Trạm gác chuẩn bị!"

"Tất cả mọi người!!"

Tiếng đóng cửa xe lần lượt vang lên, ngay sau đó hàng loạt tiếng còi báo động bỗng nhiên réo lên!

"Người đâu, yểm trợ cho cục trưởng Lữ!" Chỉ huy Dương không nói lời nào đẩy cục trưởng Lữ lên xe cảnh sát, nhưng trong thời điểm cực kỳ hỗn loạn này, trưởng phòng Trần từ đàng xa đột nhiên nghiêng ngả lảo đảo nhảy xuống khỏi đống đá, cầm điện thoại di động hét lớn: "Cục trưởng Lữ! Báo cáo khẩn cấp từ Đinh Tử!"

Quai hàm cục trưởng lữ run lên, tốc độ đoạt lấy điện thoại của ông hoàn toàn khác hẳn với dáng người: "Giang đội?"

Bên kia điện thoại là tiếng gió vù vù, ngay cả trưởng phòng Trần đứng cạnh cũng nghe rõ mồn một, hình như người gọi đang chạy xe với tốc độ cao: "Ba chiếc xe của mục tiêu chính muốn phá vây, Văn Thiệu không có trên xe."

Trưởng phòng Trần thất thanh hỏi: "Vậy hắn ta ở đâu?"

Giây phút đó, bên tai cục trưởng Lữ vang lên lời Nghiêm Tà mới nói lúc nãy:

"Tần Xuyên nói K Bích thích giương đông kích tây, bảo chúng ta đề phòng, chỉ sợ không may........"

"............Mau! Bảo đặc cảnh đi chi viện!" Phút chốc tiếng gào của cục trưởng Lữ hoàn toàn khớp với câu trả lời của Giang Đình ở đầu dây bên kia: "........Văn Thiệu đang ở chung với 'Đinh Tử'!!"

***

Văn Thiệu từ cửa sau xe chống đạn thò người vào ghế phó lái của xe Jeep.

Khoảng cách giữa hai chiếc xe khoảng nửa mét, chỉ cần một chiếc hơi xê xích tốc độ một chút thì hắn ta sẽ sẩy chân bị cuốn vào gầm xe, lập tức biến thành một đống bùn máu. Nhưng nhịp chân khi lăng không bước qua của gã rất vững vàng, hai tay cùng lúc dùng lực chống lên mép nóc xe, cả người chui vào ghế phó lái rồi thuận tay đóng sầm cửa lại.

Ba chiếc xe việt dã đồng loạt tăng tốc, vọt tới trận địa xe cảnh sát đèn đuốc sáng choang ở phía xa.

Văn Thiệu khẽ thở phào, hắn ta quay đầu nhìn về phía ghế sau, nheo mắt.

Ghế ngồi phía sau trống không, con tin của gã đã biến mất từ đời nào rồi.

"Cấm nhúc nhích," họng súng lặng lẽ chĩa vào ót, Giang Đình lạnh lùng nói: "Nếu không, tao sẽ nổ súng."

Tiếng xe tròng trành ầm ầm, nhưng không gian nhỏ bé bên trong xe như đông cứng lại, vài giây ngắn ngủi trôi qua còn dài hơn mấy thế kỷ. Cuối cùng Văn Thiệu bật cười, có vẻ như vô cùng bất đắc dĩ, nói: "Là lỗi của tôi, tôi nên nghĩ ra sớm muốn chế ngự cậu không hề dễ."

Giang Đình nói: "Không sao, tao cũng không ngờ tới mày sẽ tự chui đầu vào rọ."

Một tay Giang Đình cầm súng, một tay đặt trên vô lăng, chứng rối loạn căng thẳng để lại sau vụ tai nạn ba năm trước không hề tạo thành bất kì ảnh hưởng nào đến kỹ thuật lái xe siêu việt của anh, chiếc xe Jeep vừng vàng bay vùn vụt trên con đường núi chật hẹp. Thân thể Văn Thiệu khẽ lắc lư theo nhịp xe, ngoài cửa xe tối đến mức đưa tay không thấy rõ năm ngón, trên cửa kính phản chiếu sườn mặt cười tủm tỉm của gã, tựa như hoàn toàn không để ý đến nòng súng lạng như băng đang chĩa trên đầu mình vậy:

"Phải không?" Hắn ta nói, "Cậu sai rồi."

Còn chưa dứt lời, gã đột nhiên quay đầu đoạt súng. Hành động này chẳng khác với tự sát là bao, "Đoàng! Đoàng!", hai tiếng súng cướp cò vang lên, viên đạn sượt qua huyệt thái dương của chính hắn rồi xuyên qua nóc xe!

Giang Đình cắn chặt hàm răng, súng đã tuột khỏi tay, nó nảy lên không trung dưới tác dụng của lực đàn hồi. Văn Thiệu vươn tay ra chụp lấy, Giang Đình dùng cùi chỏ đập bay khẩu súng, "Đoàng!", tiếng súng cướp cò thứ ba, viên đạn sượt qua chóp mũi Giang Đình, bắn nát kính chắn phía trước, khẩu súng bay ra ghế sau.

Văn Thiệu đoạt súng thất bại, phản ứng cực nhanh, tay như gọng kìm chuyển sang cướp tay lái.

Đoạt súng và cướp tay lái, hai hành động này chẳng khác nào thằng điên cược mạng, đổi lại là bất kỳ người hơi có vấn đề thần kinh nào cũng không làm được như thế. Nhưng lúc này, Giang Đình lại bất thình lình đạp mạnh phanh xe, chiếc xe Jeep im bặt ngừng lại, lực quán tính cực lớn khiến Văn Thiệu dồn về phía trước, trán đập vào bảng điều khiển; giữa tiếng ầm ầm chỉ nghe thấy cạch, cạch............Còng tay như tia chớp trói lên hai cổ tay!

Văn Thiệu vừa ngồi thẳng dậy, sườn phải bỗng đau nhức, hắn ta cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy Giang Đình đang rút ra một con dao nhỏ loang lổ vết máu từ dưới sườn hắn ra, sau đó tiếp tục dùng sức thọc vào. Trong lúc dòng máu phun trào, Văn Thiệu bật ra một tiếng rên, tiếp đó lưỡi dao đã kề lên cổ họng hắn ta.

"Tao đã nghĩ tới rất nhiều lần, nếu có cơ hội, tao sẽ lăng trì rồi giết chết mày." Giang Đình thản nhiên nói, "Mày muốn trao cho tao cơ hội thực hiện nguyện vọng này sao?"

Văn Thiệu liên tục thở dốc, theo động tác này, lưỡi dao trên cổ hắn ta vạch ra từng đường máu nho nhỏ. Cuối cùng hắn ta cười dài: "Vừa rồi cậu nên đạp gãy chân tôi, nếu không thì phế hai tay tôi trước cũng được, thế mà lúc này cậu đã làm gì?"

Xe Jeep dừng lại giữa con đường núi chật hẹp, một bên là vách núi, một bên là vực thẳm. Trong bóng tối đôi mắt Giang Đình sáng quắc, nói: "Tao cũng muốn làm vậy, nhưng nhỡ giết chết mày thì ai sẽ khai ra những thông tin quan trọng như: những con đường vận chuyển ma túy, người hợp tác, nội gián từ cao đến thấp trong nội bộ, những người đã giúp mày nghiên cứu ra công thức lam kim lúc ở Mỹ, những con đường buôn lậu tiêu thụ sang Đông Nam Á, thậm chí là sang Bắc Mỹ......?"

Trong xe cảnh sát, kênh liên lạc được kết nối với điện thoại, giọng nói của Giang Đình vang lên giữa dòng điện xẹt xẹt: "...........Hiện giờ mạng của mày, đáng giá hơn so với tao nhiều."

Ấn đường cục trưởng Lữ run lên.

Ngoài cửa kính xe, trận đấu súng đang diễn ra kịch liệt, súng tiểu liên điên cuồng phun lửa trong đêm tối. Từng hàng đặc cảnh mặc áo chống đạn áp sát tiến về phía trước, ba chiếc xe chống đạn đã xuất hiện hàng ngàn lỗ thủng, chết máy, nhưng bọn tội phạm ma túy vẫn còn núp sau thân xe ngoan cố kháng lại.

"Điểm bắn tỉa D trả lời, điểm bắn tỉa D trả lời..........."

"Điểm D đã chuẩn bị sẵn sàng!"

"Nổ súng!"

Một tên tội phạm ma túy vừa ló đầu ra khỏi cảnh cửa xe mở rộng, còn chưa kịp ném quả lựu đạn tự chế đi, thì một viên đạn bắn tỉa đã xoay tròn trên không trung vượt qua trời đêm mờ mịt, nháy mắt xuyên thủng đầu hắn.

Quả lựu đạn theo thi thể rơi xuống đất lăn lộc cộc, bốn giây sau, cả chiếc xe nổ tung lên trời giữa cơn sóng khí.

Vụ nổ khiến đá vụn bắn lên đầy trời rồi ào ào rải khắp mặt đất, cục phó Ngụy và trưởng phòng Trần đang ngồi ngoài dây cảnh giới chỗ gỡ bom đồng loạt rụt đầu, bị đất cát rơi đầy cổ.

"Phì phì phì..........."

"Khụ khụ khụ!"

Hai người chật vật giũ giũ cổ áo, đột nhiên nghe thấy tiếng động mơ hồ từ xa truyền tới, nhóm chống nổ đang nhảy cẫng lên. Mấy giây sau, trong bộ đàm vang lên tiếng báo cáo hưng phấn: "Trung tâm chỉ huy, trung tâm chỉ huy, kíp nổ thứ sáu đã được gỡ xong!"

Huyết áp của hai vị lãnh đạo đồng loạt tăng vọt, cả hai lảo đảo như muốn ngã, người chỉ huy hiện trường họ Dương thiếu chút nữa bị hai người họ dọa cho hồn vía lên mây.

"Lão Trần mau báo cáo cho lão Lữ!" Cục phó Ngụy nhanh chóng đưa ra quyết định: "Bảo tổ phòng chất nổ lập tức loại bỏ tất cả thuốc nổ!"

Trưởng phòng Trần "ài" một tiếng, còn đâu dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn của một chuyên viên do văn phòng tỉnh phái xuống nữa, động tác nhanh nhẹn như thỏ, nhảy bật lên nhanh chân chạy về phía xe cảnh sát: "Cục trưởng Lữ! Hiện trường gỡ bom có tin tức......."

Giọng của ông đột ngột dừng lại vì ông nhìn thấy cục trưởng Lữ đang nhìn chằm chằm vào kính chắn trước xe, xa xa là chiếc xe của bọn tội phạm ma túy đang bốc cháy hừng hực sau vụ nổ, ánh lửa hản chiếu trong đôi mắt đục ngầu của lão cục trưởng: ".......Không đúng."

Trưởng phòng Trần: "Sao?"

Cục trưởng Lữ chậm rãi quay đầu lại, trưởng phòng Trần và ông trố mắt nhìn nhau, chỉ nghe thấy ông khàn khàn nói:

"..............Vụ nổ vừa rồi, giống như chỉ có hai tiếng nổ."

***

Trận đấu súng tựa hồ cách rất xa, bị cơn gió rì rào cuốn vào rừng cây rồi lặng lẽ biến mất.

"Cậu muốn tôi khai ra hết sao?" Trong đôi mắt đen láy của Văn Thiệu hiện lên vẻ khôi hài: "Nhưng dựa vào hiểu biết của tôi đối với pháp luật đại lục, tội của tôi đủ để bị bắn chết một trăm lẻ lần, cho dù tôi có phối hợp với cảnh sát điều tra cũng tuyệt đối không thể đổi lấy án tử hình treo, thành thật khai báo thì có ý nghĩa gì chứ?"

Giang Đình thản nhiên nói: "Có thể giúp anh từ xử bắn sang tiêm, ít nhất lúc chết còn có thể giữ lại được một chút tôn nghiêm."

Văn Thiệu giống như nghe được chuyện gì đó cực kỳ buồn cười: "Thế thì không bằng bây giờ cậu đâm một nhát cho tôi chết luôn, hoặc đâm chết từ từ cũng được. Chết trong tay cậu là tôn nghiêm nhất."

Hai người nhìn nhau lom lom, một lúc lâu sau Giang Đình mới chậm rãi nở nụ cười, chỉ là nụ cười đó lạnh lẽo khiến người khác lạnh thấu xương: "Đừng lo, cảnh sát sẽ có cách cạy miệng anh thôi."

Anh kéo phanh tay, chuẩn bị cho xe chạy, nhưng Văn Thiệu đột nhiên quát lên: "Đợi chút!"

Giang Đình nhướng mày.

"Cậu muốn tôi khai báo sao?"

"............."

"Nếu mỗi lần thẩm vấn đều có cậu tham dự, tôi sẽ nói hết tất cả bí mật cảnh sát muốn biết ra, thế nào? Đồng ý không?"

Vẻ mặt Giang Đình tựa như hố sâu, từ khóe mắt nhếch lên cho đến khóe môi trễ xuống, đều không thể nhìn ra chút cảm xúc nào.

Văn Thiệu bị con dao ấn vào cổ họng, giọt máu không ngừng lăn xuống, nhưng hắn ta tựa như không cảm giác được sự đau đớn, thậm chí nụ cười cũng càng lúc càng sâu hơn: "Cái điện thoại này của cậu kết nối với trung tâm chỉ huy đúng không, có thể nghe thấy tấm lòng thành của tôi trước. Biết ba đứa Vương Duệ, Hạ Lương, và Thân Hiểu Kỳ chết thế nào không?"

Giang Đình muốn lên tiếng nhắc hắn ta Thân Hiểu Kỳ đã được cứu, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

Nhắc nhở cũng vô ích, chứng hoang tưởng của Văn Thiệu đã vô phương cứu chữa, trong mắt hắn ta Thân Hiểu Kỹ chết hay chưa cũng không có gì khác biệt.

"Trung tuần tháng bảy hàng năm, tôi đều nhớ tới những việc chúng ta trải qua lúc còn bé. Nếu tôi nói đời này đã từng có điều gì tiếc nuối nhất, thì thứ duy nhất tôi muốn quay ngược thời gian chính là sợi dây thừng cứu mạng kia, quay lại quá khứ để ngăn cản và thay đổi câu chuyện; nhưng như cậu nói, đã hơn hai mươi năm rồi, quá lâu rồi. Cho dù quay đầu cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa."

"Về sau chuyện này trở thành dằm trong tim tôi, cho đến khi tôi từ Mỹ trở về, phát hiện cậu đã hoàn toàn đứng về phía Ngô Thôn, cái dằm này lại biến thành vết thương chảy máu, mỗi ngày tôi đều có thể cảm giác được nó đang lan ra, thối rữa, dần trở thành hiểm họa từ bên trong."

"Cho nên anh mới ép Đằng Văn Diễm giết Vương Duệ, Lý Vũ Hân giết Hạ Lương?" Gương mặt Giang Đình vẫn bất động, nói: "Thực tế người anh muốn hành hình là bản thân anh, nhưng anh lại không muốn chết, cho nên chỉ có thể tìm những đứa trẻ vô tội tới làm thế thân."

Văn Thiệu trầm mặc chốc lát, ánh mắt lóe lên: "Thực ra tôi bằng lòng chết dưới tay cậu, giống như khi vừa mới lên xe, tôi hỏi cậu tại sao không nổ súng."

Giang Đình cười cười.

"Nhưng tôi vẫn rất vui vì cậu có thể hiểu được ý tôi." Văn Thiệu dịu dàng nói, "Tôi vẫn luôn yêu cậu, Giang Đình, coi như trao đổi việc hợp tác với cảnh sát, mới cậu tự mình đưa tôi đến giao tận tay cho cục trưởng Lữ đi."

Nếu là trước đây, ba chữ này sẽ khiến Giang Đình cảm thấy mình bị một con rắn độc oán hận và ghê tởm quấn quanh, thậm chí còn bị ép đến nghẹt thở, nhưng giờ trong lòng anh chỉ cảm thấy vô cùng hoang đường.

"Xin lỗi, không phải tôi hiểu, mà tôi vẫn luôn không hiểu được anh." Giang Đình mỉm cười trào phúng, "Người phụ trách phân tích động cơ phạm tội trong vụ án đó là Nghiêm Tà."

Anh đạp chân ga, xe Jeep nổ máy lao về phía trước.

Gương chiếu hậu phản chiếu khung cảnh phía sau họ, cuối đường núi lờ mờ sáng lên — đó là đèn xe, có vẻ như có một chiếc xe cảnh sát đang đuổi theo sau.

Giang Đình phân tâm liếc nhìn kính chiếu hậu, sau đó lại nghe thấy tiếng cười càng lúc càng rõ của Văn Thiệu.

Người này lúc nói chuyện với Giang Đình rất hay cười, nhưng rất ít khi sảng khoái thế này, tiếng cười bật ra không thèm che đậy. Không hiểu sao, lòng Giang Đình lại hơi chùng xuống, cau mày hỏi: "Anh cười cái gì?"

"Giống như Đằng Văn Diễm không giết Vương Duệ, vì thế cô bé cũng đã chết........." Văn Thiệu tiếc nuối nói: "Cho nên vừa rồi tôi mới hỏi, tại sao cậu không trực tiếp nổ súng?"

"................."

Văn Thiệu nắm lấy bàn tay đột nhiên run lên của Giang Đình, hệt như đang cầm một bảo vật vô giá, không hề để ý đến lưỡi dao đang rạch vào bắp thịt mỏng manh ở cổ. Hắn ta mang theo nụ cười tựa như được giải thoát, chậm rãi nói: "Vì để tiêu hủy toàn bộ manh mối sau khi thoát thân, để phòng ngừa cảnh sát theo dõi, tôi đã cài bom lên cả bốn chiếc xe.............."

Giang Đình đột nhiên rút tay ra ném con dao đi, mở hộp đựng đồ lặt vặt dưới bảng điều khiển, con ngươi lập tức co lại.

Dưới ngọn đèn chiếu sáng, một chồng thuốc nổ được cố định dưới đáy hộp, kíp nổ vô cùng tinh vi, là hai quả cầu kim loại nhỏ được cố định bằng dây điện từ.

"Tiếp tục lái về phía trước, không được giảm tốc độ." Giọng điệu của Văn Thiệu mơ hồ mang theo chút tiếc nuối: "Đây là thiết bị kích hoạt bằng lực quán tính, chỉ cần hai quả cầu kim loại va chạm ba lần là sẽ nổ. Vừa rồi cậu dừng xe rồi lại chạy, lức quán tính đã khiến nó va chạm hai lần, chỉ cần cậu phanh xe lần nữa, cả tôi và cậu sẽ tan xương nát thịt."

"Tôi yêu cậu, muốn sống cùng cậu." Giọng nói của K Bích vang lên rõ ràng trong xe chỉ huy: "Nếu không được, vậy thì cùng chết cũng được."

Sắc mặt tất cả lãnh đạo thay đổi, tách trà của cục trưởng Lữ rơi xuống đất!

"Báo cáo trung tâm chỉ huy!" Đúng lúc này, trong kênh truyền tin vang lên giọng nói của Dư đội: "Tôi đã dẫn chi viện bố trí xong trạm kiểm soát ở tuyến đầu, xe của Giang đội chỉ còn cách chúng tôi 200 mét."

Cục phó Ngụy hoảng sợ thất thanh: "Không............."

Reng reng reng! Điện thoại vệ tinh trong xe đổ chuông, cục trưởng Lữ run rẩy nhấn phím nhận.

"Báo cáo cục trưởng Lữ, cháu vừa đuổi kịp Giang Đình." Nghiêm Tà lái xe cảnh sát, xuyên qua kính chắn đầu xe, đèn hậu xe Jeep chiếu vào đáy mắt kinh ngạc của hắn: "Chú có thể giúp cháu kết nối với kênh liên lạc của Giang Đình không? Anh ấy hình như không có ý định giảm tốc độ tập hợp với cháu, có chuyện gì thế?"