Phá Vân 1

Chương 150




Chương 150

Sabi

Cục công an thành phố Cung Châu.

"Cái gì, trong xe có bom?!" Phó thị trưởng đứng bật dậy, kéo theo dây ống nghe, điện thoại ma sát với bàn hội nghị nhẵn bóng phát ra âm thanh chói tai.

Xung quanh ồ lên, sau đó là tiếng bàn luận sôi nổi.

Ngoài cửa sổ phòng họp đã là nửa đêm, bóng tối dày đặc không thể xóa nhòa; ánh đèn huỳnh quang sáng loáng soi sáng gương mặt của mỗi một vị lãnh đạo các cấp từ trưởng phòng đến phó phòng, thoạt nhìn đều ngưng trọng giống nhau, nếu nhìn kỹ còn có thể phát hiện ra trong mắt mỗi người đều lóe lên ánh sáng khác nhau.

"Được." Lồng ngực phó thị trưởng phập phồng mấy cái, mới cắn răng trả lời: "Chúng tôi vẫn luôn đợi câu trả lời từ các anh em đơn vị tỉnh S và thành phố Kiến Ninh, nếu cần hỗ trợ thông tin nào đó, có thể liên lạc bất cứ lúc nào!"

Phó thị trưởng buông ống nghe xuống, ngồi phịch xuống ghế, thở dài.

Tiếng ồn ào trong phòng họp vang lên không dứt, không ai chú ý đến một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đồng phục xanh đậm ngồi bên tay trái phó thị trưởng, ánh mắt của người đeo cảnh hiệu 003 trước ngực này láo liên không yên. Chốc lát sau hắn cầm điện thoại di động lên, nhỏ giọng nói với nhân viên thư ký: "Tôi về phòng làm việc lấy chút đồ." Sau đó bước nhanh ra cửa.

Xuống lầu rẽ phải, 003 đẩy cửa phòng làm việc của mình ra, sau đó trở tay đóng lại. Mãi đến lúc này hắn mới lộ ra vẻ hồi hộp và sợ hãi khó che giấu, sau mấy lần há miệng thở dốc, hắn mới mở hòm thư ra——

Nếu có một ngày tổ chức xảy ra chuyện, ông lập tức thay tôi thông báo với tất cả đường dây, đảm bảo các đường dây lập tức ẩn nấp.

Nếu không tất cả các bằng chứng liên quan đến anh sẽ tự động công khai trong vòng 24 tiếng.

003 nhắm mắt lại, sự hồi hận vô vàn xông lên đỉnh đầu, trong lòng hệt như bị muôn vàn con kiến cắn. Giờ phút này nếu tên K Bích vẫn luôn đeo mặt nạ nụ cười như ma quỷ xuất hiện trước mặt hắn, có lẽ hắn sẽ đánh mất lý trí nhào tới, hận không thể mạng đổi mạng với đối phương, nhưng giờ nói gì cũng đã muộn.

Hắn không thể lấy mạng đổi mạng.

Hắn còn có tiền đồ, có gia đình, mọi thứ đáng ra phải tươi sáng và huy hoàng.

Sau thời gian hút hết một điếu thuốc, 003 lấy hết dùng khí, tay run run mở tệp tin đính kèm ra, bắt đầu gửi chỉ thị cho từng nhân viên được chỉ định theo nội dung trong email......

Trong phòng họp, một thư ký viên vẻ ngoài xấu xí đột nhiên đứng dậy, vượt qua đám người đi tới sau lưng phó thị trưởng, ghé vào lỗ tai ông thì thầm mấy câu.

"............Quả nhiên." Trong mắt phó thị trưởng hiện lên ý cười nhạt: "Theo dõi lâu như vậy, cuối cùng hắn cũng lộ ra cái đuôi cáo. Kỹ thuật đã chuẩn bị chặn lại chưa?"

Thư ký viên gật đầu, nhỏ giọng hỏi: "Giờ làm gì?"

Phó thị trưởng ho khan một tiếng rồi đứng lên. Tất cả các lãnh đạo lớn nhỏ trong phòng họp rối rít trông lại, chỉ thấy sắc mặt ông âm trầm nghiêm túc, bỏ lại một câu: "Tôi có chút việc cần xử lý, đi chút rồi quay lại." Sau đó dẫn theo thư ký viên đi thẳng ra cửa.

Những người tinh mắt có thể thấy, ngay lúc cánh cửa đóng lại, trên hành lang bất ngờ có mấy tên hình cảnh súng đạn sẵn sàng theo sát phía sau.

Thư đang được gửi đi, 1/13.

Trong phòng làm việc tối om, màn hình điện thoại chiếu lên gương mặt tái nhợt của 003. Không biết là do không thể đối mặt với những tin tức cơ mật mình sắp gửi đi, hay là đã đến mức không dám nhìn thẳng vào chút ánh sáng này, 003 vội lấy tay che màn hình điện thoại lại.

K Bích thông qua một thủ đoạn kỹ thuật đơn giản, thiết lập chương trình giám sát hắn. Chỉ cần gửi tin tức cơ mật đi theo chỉ thị, hắn sẽ nhận được mã xác minh chương trình gửi về, sau đó dùng mã số này đăng nhập vào máy chủ bí mật là hắn có thể truy cập vào kho dữ liệu của K Bích, xóa hết tất cả chứng cứ vi phạm của mình.

Lần cuối cùng, hắn nghĩ.

Tuy mỗi lần khuất phục dưới sự uy hiếp của đối phương hắn đều tự nói với mình như vậy, nhưng lần nào hắn cũng tin chắc đây là lần cuối cùng.

003 run rẩy thở ra một hơi, đúng lúc này——

Rầm!

Cửa đột nhiên bị đá ra, ánh sáng lũ lượt tràn vào. 003 đưa tay lên che mắt theo bản năng, sau đó cầm điện thoại lên điên cuồng ấn vào nút xóa, nhưng đã muộn; phó thị trưởng đích thân dẫn theo khoảng mười người xông vào, hình cảnh đè tay hắn lại, mặc kệ hắn giãy dụa, cướp lấy điện thoại di động!

"Không!! Trả cho tôi, trả đây, để tôi giải thích——"

"Giao mười ba dãy số này giao cho kỹ trinh định vị, lập tức báo cáo lên bộ công an, thông báo cho văn phòng công an tỉnh S chuẩn bị bắt người!"

003 rốt cuộc cũng nhận ra sự việc đã hết đường cứu vãn, tuyệt vọng xụi lơ trên ghế.

"Từ đầu tháng 12 năm ngoái, nằm vùng 'Đinh Tử" được tỉnh S cài vào tập đoàn ma túy khổng lồ của Ngô Thôn và Văn Thiệu, cậu ta đã tra ra thân phận của ông, cũng xác định được ông là trung tâm mấu chốt Văn Thiệu dùng để liên lạc với các đường dây cao thấp trong nội bộ." Phó thị trưởng lạnh lùng nói, "Xét thấy điểm này, chúng tôi quyết định không rút dây động rừng, đợi đến thời khắc cuối cùng thông qua ông hốt trọn một mẻ lưới xuyên suốt các cấp các và phòng ban."

Sắc mặt 003 xám xịt vặn vẹo, nhìn chằm chằm còng tay, thốt ra mấy chữ:

"Tên 'Đinh Tử' đó, chính là Giang......Giang......."

"Đúng. Chính là người ba năm trước lúc Nhạc Quảng Bình bị sát hại, ông lén phái người đến hiện trường với ý đồ diệt khẩu, nhưng cậu ta đã chạy thoát và đâm vào xe tải trong quá trình bị đuổi bắt," phó thị trưởng lạnh lùng nói: "Nguyên chi đội trưởng đội chống ma túy Cung Châu, Giang Đình."

Hồi ức như tia chớp hiện lên trong tâm trí 003——

"Phó cục Triệu, trước cửa nhà Nhạc Quảng Bình quả nhiên có động tĩnh!" Cấp dưới chỉ vào tòa nhà dân cư trên màn hình theo dõi, nhìn theo ánh mắt hoảng sợ của hắn, một bóng lưng quen thuộc mơ hồ xuất hiện trên hành lang: "Anh xem người này là ai, sao cậu ta lại xuất hiện ở đây?! Không phải cậu ta đã, đã........"

Đầu óc 003 nổ tung, bóng lưng kia chính là Giang Đình.

Không phải cậu ta đã"chết" rồi sao? Sao cậu ta có thể sống lại được?

Không lẽ cậu ta hợp tác với K Bích?!

Nếu sau khi mưu hại K Bích còn có thể an toàn rút lui, vậy cậu ta rất có thể đã thành lập một mối quan hệ nào đó thậm chí là hợp tác với tập đoàn buôn bán ma túy, điều này khiến cho sự tồn tại của Giang Đình trở nên cực kỳ nguy hiểm. Cậu ta đã biết được bao nhiêu bí mật? Liệu cậu ta đã tra ra được người ở nội bộ Cung Châu từng bảo vệ Át Chuồn là mình chưa? Sao cậu ta lại đi tìm Nhạc Quảng Bình, không lẽ cậu ta định——

Lòng bàn tay 003 đổ mồ hôi, hắn nghe thấy giọng nói khàn khàn của mình: "........Thủ tiêu cậu ta."

"Cục phó Triệu?"

"Thằng Giang 'chết rồi sống lại', cầm vũ khí chống cự lệnh bắt, bởi vì có thể tạo thành uy hiếp lớn cho phó thị trưởng nhạc, bị bắn chết tại chỗ." 003 nghiến răng nghiến lợi nói: "Làm sạch sẽ chút, đừng để đội hiện trường lập hồ sơ, cũng đừng gây ra động tĩnh quá lớn. Cậu hiểu ý tôi chứ?"

Vẻ mặt tên cấp dưới cũng lộ ra sự ngoan độc: "Vâng, đã hiểu!"

***

"...........Thì ra năm đó vốn không cần phải làm thế," 003 hồn bay phách lạc: "Thì ra lúc đó tôi vốn không hề bị lộ......."

"Ông hối hận vì việc này? Tôi còn cho rằng điều ông hối hận là ngay từ đầu không nên vượt giới hạn! Năm đó ông che giấu, giám thị, theo dõi Nhạc Quảng Bình, âm thầm bao che bao nhiêu việc cho Ngô Thôn, rồi sau khi xảy ra vụ án 1009 rốt cuộc ông đã động tay động chân bao nhiêu, tất cả chờ đến trại tạm giam khai báo từ từ đi!"

Phó thị trưởng không nhìn hắn thêm lần nào nữa, lạnh lùng nói: "Dẫn đi!"

Hai tên hình cảnh lôi 003 mặt xám như tro tàn dậy, còng tay va chạm phát ra tiếng leng keng theo mỗi động tác run rẩy, biến mất ngoài cửa.

***

"Ừ, ừ hiểu rồi," cục trưởng Lữ nghiêm nghị nói, "Tôi hiểu rồi."

Cục trưởng Lữ cúp điện thoại, cục phó Ngụy ở bên cạnh còn chưa hỏi "Có chuyện gì" đã thấy ông tiếp tục cầm điện thoại lên, vẻ mặt sa sầm: "Giang đội! Giang đội, cậu còn nghe chứ? Nghe tôi nói!"

"Ông Triệu, cục phó cục Cung Châu định truyền tin cơ mật nội bộ ra ngoài, đã bị bắt, văn kiện mật trong điện thoại bị kỹ trinh chặn hết toàn bộ, lần theo những manh mối này chúng tôi cũng có thể tìm ra hang ổ của tập đoàn buôn bán ma túy, khó hôn nữa chúng tôi cũng sẽ dốc toàn lực!"

"Mạng của cậu đáng giá hơn Văn Thiệu, cậu phải sống trở về! Tính mạng của người nhà chúng tôi quan trọng hơn!"

"——Tính mạng của người nhà chúng tôi quan trọng hơn!"

Bên trong xe Jeep, mồ hôi lạnh chảy dọc theo khuôn mặt tái nhợt của Giang Đình tụ lại dưới cằm, sau đó rơi vào cổ áo, nhòe ra một vệt nước nho nhỏ.

Trong gương chiếu hậu bên hông bỗng nhiên lóe lên một luồng ánh sáng mạnh, là xe cảnh sát không những không giảm tốc độ, mà còn phóng lên, gần như áp sát xe Jeep.

"..................." Giang Đình thở hổn hển cẩm điện thoại lên, kê sát miệng. Môi của anh khẽ run rẩy, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng giọng điệu bình tĩnh và kiên quyết trước sau như một, Văn Thiệu ngồi bên ghế phó lái nhìn anh chằm chằm, nhìn thấy ánh sáng nhạt phản chiếu trên sống mũi thẳng tắp của anh:

"Nói với Nghiêm Tà........Dừng xe lại, cách xa tôi ra."

***

Tiếng hét của đội trưởng Dư bao nhiêu năm rồi chưa từng sắc bén đến vậy: "Dẹp hết chướng ngại vật trên đường! Mau lên! Mau!!"

Chốt kiểm soát này vốn được bố trí để chặn xe bắt K Bích, bỗng chốc lại biến thành Tu La tràng tranh đoạt từng giây, chỉ cần xe Jeep đâm vào một chướng ngại vật bất kỳ trên đường, đểu sẽ kích hoạt quả bom thông qua lực quán tính, biến tất cả xe cảnh sát những quả cầu lửa nổ tung lên trời.

Đèn xe chớp mắt vụt tới, chướng ngại vật cuối cùng vừa được dựng lên được hình cảnh phi thân đẩy vào lề đường. Giây tiếp theo, xe Jeep gầm rú lao tới, phóng qua chốt kiểm soát một cách cực kỳ gay cấn, lao thẳng vào màn đêm dưới cái nhìn chằm chằm của hơn chục chiếc xe cảnh sát!

Kíttttt—— chiếc xe cảnh sát theo đuôi chiếc xe Jeep kia hơi ngừng lại, còn chưa dừng hẳn đã thấy Nghiêm Tà nhảy khỏi cửa xe, nhảy vào ghế sau, hét lớn: "Một người lên lái xe giúp tôi! Nhanh đi!"

Hàn Tiểu Mai đứng gần cửa xe giật mình, "Ớ!" một tiếng theo phản xạ, rồi linh hoạt cúi người chui vào buồng lái.

Hai cánh cửa xe đồng thời đóng sầm lại, không ai kịp ngăn cản, chiếc xe cảnh sát đã vèo lao đi.

"Làm liều!" Đội trưởng Dư mắng một câu rồi cũng khom người ngồi vào ghế phó lái, thắt dây an toàn, trầm giọng nói vào bộ đàm: "Tất cả chú ý chuẩn bị chi viện, giữ khoảng cách an toàn, đuổi theo!"

Từ trên cao nhìn xuống, xe Jeep hối hả xông vào đêm tối, một chiếc xe việt dã chuyên dụng của cảnh sát theo sát phía sau. Cách đó hai ba trăm mét nữa là tám chín chiếc xe cảnh sát màu xanh đậm đang bật đèn hú còi, hùng hổ theo sát!

***

"Sao lại là cô?" Nghiêm Tà níu lấy phía sau ghế lái, rống to vào lỗ tai của Hàn Tiểu Mai: "Đậu, cô có lái được không đó? Đuổi theo! Mau đuổi theo! Đừng có đực ra đó nữa!"

Hàn Tiểu Mai khóc không ra nước mắt: "Ai ai ai nói nữ không bằng nam, đã là lúc nào rồi mà anh còn kén chọn nữa, không............Không phải em đang đuổi theo đây sao?"

Vù vù—— Xe Jeep và xe cảnh sát đồng thời rẽ ngoặt vào khúc cua. Giang Đình liên tục liếc vào gương chiếu hậu, vẻ mặt anh như cứng lại, nhưng mười khớp ngón tay lại trắng bệch.

"Muốn nhảy xuống?" Văn Thiệu như nhìn thấu suy nghĩ của anh, "Vô ích thôi, từ giờ cho đến khi ra khỏi đường núi, bên trái đều là vách núi, nhảy xe với tốc độ này, cậu sẽ trực tiếp rơi xuống vực."

Giang Đình không nói gì.

Văn Thiệu nhìn sườn mặt căng cứng lạnh lùng của anh, đổi giọng dụ dỗ: "Tôi còn tưởng rằng cậu đã từng rất muốn lấy mạng đổi mạng với tôi."

"................Không."

"Ồ?"

"Tôi đã từng nghĩ vậy, nếu có thể đưa anh xuống địa ngục, thì cái chết đối với tôi mà nói quả là cầu còn không được, nhưng đó là suy nghĩ của trước kia. Sau này tôi mới phát hiện, thực ra tôi càng hy vọng được nhìn anh xuống địa ngục, tôi hy vọng được thưởng thức anh lòng tràn đầy tiếc nuối nhưng phải cam chịu chết đi, giống như những người bị anh giết vậy."

Vẻ mặt Văn Thiệu khẽ thay đổi.

"Chết rồi thì chẳng còn gì hết, sống thì còn có thể bắt được những con buôn từng làm ăn với anh, có thể hỗ trợ cho thân nhân những người đã chết, có thể hoàn thành những chuyện mà những người đã hy sinh trong vụ nổ ba năm trước chưa kịp làm........" Giang Đình khàn khàn nói: "Muốn sống cần có nhiều dũng khí hơn so với chết."

Văn Thiệu im lặng hồi lâu mới lạnh lùng nói: "Nhưng bây giờ muốn sống cũng vô ích thôi."

"Phải, đúng là vô ích. Nhưng ít nhất có thể để cho anh biết.............."

Xe Jeep quẫy đuôi lao vào con đường ngoằn ngoèo, xa xa phía trước là một vùng đèn cảnh sát xanh đỏ, đó là rào chắn do cảnh sát dựng lên lúc trước. Ba chiếc xe chống đạn phá vây đã lần lượt nổ tung, ánh lửa vẫn còn bập bùng, đám người cục trưởng Lữ đứng bên cạnh xe chỉ huy sốt ruột ngóng trông.

Giang Đình nhìn sang Văn Thiệu, trong mắt lóe lên sự giễu cợt không thèm che giấu:

"Nếu thời gian quay ngược về hai mươi năm trước, tôi sẽ không chút do dự túm lấy sợi dây đó, rồi đạp anh xuống!"

***

"Phía trước là chốt kiểm soát cuối cùng của cảnh sát rồi! Đằng sau là eo núi đó!" Hàn Tiểu Mai thét chói tai: "Làm sao đây Nghiêm đội! Mau nói cho em biết đi!"

"Bên phải!"

"Cái gì?!"

"Chen vào bên phải, ép anh ấy vào trong!" Nghiêm Tà thò người lên rút súng của Hàn Tiểu Mai: "Chuẩn rồi chuẩn rồi, vượt lên trước anh ấy nửa xe, giữ nguyên tốc độ đừng vượt hẳn!"

Hàn Tiểu Mai còn tưởng hắn rút súng dí vào đầu mình, lập tức hoảng sợ: "Cái cái cái gì em cũng nghe anh hết! Đừng kích động!"

Xe cảnh sát chợt tăng tốc, vững vàng chen vào khe hở giữa bên phải xe Jeep và vách núi, chỉ nghe một tiếng "Rầm!", gương chiếu hậu bên phải xe cảnh sát bị nham thạch đập bay, nháy mắt biến mất trong bóng tối.

Lúc này hai xe đã chạy song song, Nghiêm Tà xoay đầu, xuyên qua cửa kính xe, trực tiếp đối diện với cái nhìn chăm chú đầy lạnh lùng của Văn Thiệu trên xe Jeep.

"Nhớ giữ nguyên tốc độ, cố gắng lái vững hết mức có thể, thời điểm chứng minh thực lực của nữ tài xế mấy cô tới rồi." Nghiêm Tà giắt súng vào bao súng của mình, thắt chặt dây giày leo núi, trầm giọng nói: "Lát nữa nếu cô làm anh ngã xuống, Hàn Tiểu Mai, cứ đợi nửa đêm canh ba ông đây sẽ về tìm cô tính sổ!"

"Hả?!"

Hàn Tiểu Mai nhìn vào gương chiếu hậu, nhất thời bị dọa đến mức ba hồn bảy vía lên mây——Sau khi Nghiêm Tà mở tung cửa xe, gió lạnh lập tức lùa vào buồng xe!

".................." Giang Đình nhìn sang cửa sổ bên ghế phó lái, chửi thầm một câu. Chỉ thấy nửa người Nghiêm Tà đã ló ra khỏi xe cảnh sát, gần như treo lơ lửng giữa không trung, như muốn bám vào xe Jeep.

Hắn không muốn sống nữa à?!

Giang Đình nhấn ga, xe Jeep lao vút lên nửa thân xe, tay Nghiêm Tà chụp vào khoảng không, cả giận: "Hàn Tiểu Mai!!!"

Tiếng hét tủi thân của Hàn Tiểu Mai vang vọng trong gió: "Giang đội tăng tốc cũng trách em?!"

"Bảo Nghiêm Tà dừng xe! Quay lại di!" Trên xe Jeep, Giang Đình lạnh lùng nói vào điện thoại: "Quá nguy hiểm, tôi tự nghĩ cách!"

Trong loa truyền đến giọng nói nặng nề của cục trưởng Lữ: "Cậu có thể nghĩ ra cách gì?"

Con ngươi Giang Đình khẽ run rẩy, vài giây im lặng ngắn ngủi kéo dài vô tận. Hai đầu điện thoại đều lặng ngắt như tờ, cuối cùng Giang Đình hít vào một hơi dài, bình tĩnh trả lời: "Là tôi tự nguyện, quyết không hối hận."

Ngừng một chút, anh lại nhẹ nhàng lên tiếng: "..............Nói cho Nghiêm Tà biết, tôi yêu hắn."

Văn Thiệu ngồi kế bên ghế lái, nhìn kỹ gò má căng thẳng của anh, như đang cắn chặt hàm răng.

Giang Đình ném điện thoại ra ghế sau.

"Trước mặt là xe chỉ huy, anh có được không đó Nghiêm đội!" Hàn Tiểu Mai mếu máo, xe đột nhiên cán qua đá vụn, chấn động mạnh: "Á đậu má! Anh nắm chặt vào!"

"Sát vào! Sát vào chút!" Một tay Nghiêm Tà nắm chặt cửa xe cảnh sát đang mở, tay còn lại với sang cái khung gắn trên nóc xe Jeep, nhưng mãi vẫn chưa với tới: "Cố lên! Đừng sợ!"

"Không được đâu Nghiêm đội! Trên xe Giang đội có bom anh nhảy sang thì thế nào, hay là nghĩ lại đi anh?! Nhá?!"

Xe cảnh sát lao ngược chiều gió, gió lạnh khốc liệt quật vào đến miệng cũng không mở nổi, Nghiêm Tà ló đầu vào xe: "Bà mẹ nó, anh biết rõ!"

"................."

Hàn Tiểu Mai kinh hồn bạt vía nhìn vào gương chiếu hậu, trong gương đang phản chiếu gương mặt của Nghiêm Tà. Tóc hắn bị thổi rối tung, hai hàng chân mày rậm rạp nhíu lại như xoắn vào nhau, trong sự ngang tàng lại có cảm giác căng thẳng khó tả:

"Nhưng Giang Đình chỉ có anh, không có gì cả chỉ có anh thôi! Anh không cứu anh ấy thì ai cứu đây? Chẳng lẽ em bảo anh mặc kệ anh ấy chết sao?!"

Hàn Tiểu Mai muốn nói gì đó, nhưng lại không thể mở miệng.

"Đuổi theo Giang Đình!" Nghiêm Tà hét lên: "Anh muốn nhảy!"

Xe Jeep và xe cảnh sát chạy song song, cùng lúc lao thẳng vào đoàn xe cảnh sát, tông đứt dây cảnh giới.

Cả hai chiếc xe đều không có dấu hiệu giảm tốc độ, xông qua chốt kiểm soát dưới cái nhìn chằm chằm của quần chúng. Tất cả mọi người, tất cả xe cộ đều né tránh, chỉ có cục phó Ngụy nhìn theo bóng người đang lơ lửng bên ngoài xe cảnh sát, mất kiểm soát lao về trước hai bước: "Nghiêm Tà!!!"

Cục trưởng Lữ kéo ông ta lại, xe Jeep đúng lúc lao tới, phóng vèo vèo sượt qua bả vai cục phó Ngụy.

"Cái ông này không muốn sống nữa hả!" Cục trưởng Lữ mắng.

Vẻ mặt cục phó Ngụy trắng bệch, như trở thành một người khác hoàn toàn so với người thường ngày lúc nào cũng nghiêm túc nói năng thận trọng: "Nhưng, nhưng.........."

Xung quanh đột nhiên vang lên tiếng hô hoảng sợ, cắt ngang lời nói ngập ngừng của ông. Cục trưởng Lữ và cục phó Ngụy đồng loạt quay đầu lại, chỉ thấy vô số người tận mắt nhìn thấy, Nghiêm Tà nhảy bật lên không trung, nhào sang nóc xe Jeep——

Nhanh hơn một cái chớp mắt, nhưng thời gian như ngừng lại vào thời khắc đó. Tóc, cổ áo, vạt áo khoác của Nghiêm Tà tung bay trong gió, từ sống lưng, thắt lưng thậm chí hai chân đều lộ ra những đường cong cơ bắp cực kỳ săn chắc, vầng sáng xanh đỏ đan xen của đèn cảnh sát mạ lên hình bóng đó.

Sau đó, toàn thân hắn đập lên nóc xe Jeep, rầm!!

Cục phó Ngụy thất thanh: "Cẩn thận!"

Thân xe Jeep chấn động kịch liệt, con ngươi Giang Đình co chặt, ngẩng đầu nhìn nóc xe.

Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc đó, Nghiêm Tà nắm chặt cái khung trên nóc xe, cơ bắp cánh tay nổi lên cuồn cuộn; sau đó tay hắn làm động tác hít xà nâng người lên, một chân vòng lên nóc xe, lật người lên.

Hắn nằm rạp giữa hai cái khung hợp kim, một tay gõ mạnh lên cửa kính xe, rồi chúi đầu từ trên xuống.

Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tái nhợt của Giang Đình.

Hai người nhìn nhau giữa tốc độ sinh tử, cuồng phong như vô số lưỡi dao sắc bén, xé toạc ánh mắt chăm chú nhìn nhau thành mảnh vụn.

".............Lái chậm lại," cuối cùng khóe miệng khô nứt của Nghiêm Tà cong lên, dịu dàng nói: "Người yêu của em tới đón em về nhà đây."

Leng keng.

Bên ghế phó lái vang lên tiếng kim loại va chạm, phần dưới ngón cái bên tay trái Văn Thiệu uốn éo đến mức người thường khó làm được, uốn cong đến mức gần như muốn gãy xương, nắm tay cứng rắn rút ra khỏi còng tay!

Còng tay cứa vào khiến da mu bàn tay hắn ta tróc ra, máu rỉ ra. Nhưng hắn ta tựa như hoàn toàn không có cảm giác, mở cửa xe thò ra ngoài, nheo mắt lại nhìn chằm chằm Nghiêm Tà.

"Được thôi," trong bầu không khí giương cung bạt kiếm, mỗi một chữ của hắn ta đều lạnh lẽo: "Thế để tao tiễn mày xuống trước."