Phá Vân 2: Thôn Hải

Chương 14




Chương 14

Edit: Sabi

Cốc cốc, cánh cửa khép hờ bị gõ hai cái, sau đó Bộ Trọng Hoa đẩy cửa ra.

Bước chân Lâm Khang cứng đờ.

Ngô Vu nhíu mày: “Là anh?”

“Tới thay thuốc, tiện thể tới thăm.” Bộ Trọng Hoa gật đầu, nói đơn giản, rồi thản nhiên chuyển hướng sang Lâm Khang: “Đây là bạn cậu?”

Ngô Vu còn chưa kịp mở miệng, thì Lâm Khang đã nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình thường, anh ta nở nụ cười vươn tay ra, hai người dùng sức bắt tay: “Anh chính là đội trưởng Bộ, ngưỡng mộ đã lâu. Tôi họ Lâm, công tác tại sở công an tỉnh Vân Nam, trước cùng một chỗ thực tập với Ngô Vu, lần này vừa vặn đi công tác qua Tân Hải, nên tiện thể tới thăm.”

Lời này vừa phóng khoáng lại mạch lạc rõ ràng, cộng thêm giọng điệu hết sức ôn hòa, rất dễ gây thiện cảm cho người nghe.

“Vậy thì thật là trùng hợp.” Bộ Trọng Hoa cũng rất khách khí: “Cảnh sát Lâm đúng không? Hóa ra là chuyện gia của sở, thất kính.”

“Không dám không dám, chỉ là nhân viên quèn kiếm miếng cơm thôi, nào dám nhận là chuyên gia trước mặt đội trưởng Bộ.”

“Anh đang là……”

“À,” Lâm Khang cười nói: “Tôi đang làm việc tại phòng công nghệ thông tin, không thể so với hình trinh các anh được, hổ thẹn rồi.”

Cảnh sát mạng?

Khái niệm cảnh sát mạng thực sự tương đối rộng, phân công cũng rất loạn, an ninh mạng, điều tra tội phạm, giám sát mạng v.v… đều gọi chung là cảnh sát mạng, thậm chí người làm công việc kỹ thuật có chút liên quan đến cơ mật cũng sẽ khiêm nhường tự xưng là cảnh sát mạng, hơn nữa từ khí chất của Lâm Khang, hoàn toàn khác với những cảnh sát mạng mà Bộ Trọng Hoa thường tiếp xúc trong công việc.

Nhưng Bộ Trọng Hoa cũng không hỏi kỹ, hai người cố ý tán gẫu đôi câu, Lâm Khang liên xách cặp táp lên, cười nói: “Nếu đội trưởng Bộ tới, hẳn là có công việc cần phân phó, tôi còn có chút việc, phải đi trước.”

Ngô Vu ngồi im không lên tiếng giữ lại, cũng không có ý định đứng dậy đưa tiễn. Ngược lại, thái độ của Lâm Khang lại rất tốt còn lên tiếng chào hỏi rồi mới rời đi. Cửa đóng lại, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người họ, Bộ Trọng Hoa xoay người lại, thấy Ngô Vu đang ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mình.

Hai người một đứng một ngồi, cách nhau chỉ vài bước chân, bầu không khí xung quanh an tĩnh đến dọa người. Một lúc lâu sau, tầm mắt của Ngô Vu rơi xuống mảnh băng gạc dính máu lộ ra khỏi cổ áo sơ mi của Bộ Trọng Hoa, chẳng mảy may quan tâm hất cằm: “Niên Quý đã khai chưa?”

Cậu không gọi là Niên Đại Hưng, mà là Niên Quý từng ngồi tù năm đó.

Câu hỏi thẳng thắn dứt khoát này phải nói là cực gay gắt, khác hẳn với những lúc giả vờ hiền lành thường thấy ở trong cục công an, ngay lúc đó, Bộ Trọng Hoa như nghe được hình ảnh của một người thanh niên mình đầy gai góc, hệt con thú bị nhốt mười ba năm trước.

“Cho dù Niên Đại Hưng nói gì, sự việc cũng đã qua, sau này……”

Những câu nói khách sáo này Ngô Vu hiển nhiên đã nghe lãnh đạo các cấp lặp lại rất nhiều lần, cậu lười nghe lại: “Không, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, nếu không nửa đêm nửa hôm Lâm Khang còn quay lại Tân Hải làm gì?”

Bộ Trọng Hoa nghĩ ngợi hai giây mới nói: “Tôi còn cho rằng quan hệ của hai người không tệ?”

“Anh ta chỉ muốn điều tra tôi mà thôi. Lúc nãy đứng ngoài cửa không phải anh đã nghe thấy hết rồi sao?”

“……..”

Lớp mặt nạ hiền lành ngoan ngoãn trên mặt Ngô Vu cuối cùng cũng được trút bỏ hoàn toàn, mặt mũi tỉnh táo đến mức sắc bén: “Trương Bác Minh nhảy lầu tự sát, họ nghi ngờ là do tôi làm, Lâm Khang chưa bao giờ từ bỏ việc điều tra. Anh ta thích làm cho mọi người ảo tưởng về điều đó, chỉ là một thủ đoạn mà thôi, đối với ai cũng vậy.”

Bộ Trọng Hoa nhất thời không biết phải nói gì, Ngô Vu cũng không muốn dông dài với anh, đứng dậy lôi bộ thường phục treo trên móc áo xuống, cởi bộ quần áo bệnh nhân ra, quay lưng về phía Bộ Trọng Hoa kéo khóa quần, rồi nhặt chiếc áo phông sạch sẽ y tá đưa tới mặc lên người.

Cậu đứng trước cửa sổ, lúc cậu đứng dậy ánh nắng mặt trời lướt qua phần xương bướm nhô ra, để lộ sống lưng gầy trơ xương, vô số vết sẹo lớn bé đếm không xuể, nhưng năm tháng không lấy đi vẻ anh tuấn rắn rỏi thuở thiếu thời.

Bộ Trọng Hoa là sinh viên xuất sắc của học viện, từ sau khi ra trường anh vẫn luôn làm công việc điều tra cho tới giờ, anh đã từng thấy qua rất nhiều thi thể trên bàn giải phẫu, già trẻ gái trai đủ cả, đừng nói là cùng phái, ngay cả thân thể của người khác phái đối với anh cũng đã tê liệt, rất có cảm giác mặc người gió táp sóng xô, còn tinh thần trách nhiệm của bản thân thì không thể lay chuyển. Nhưng vào giờ phút này, có thể là bị ảnh hưởng bởi lời khai của Niên Đại Hưng, phản ứng đầu tiên trong tâm trí anh là tránh hiềm nghi, vô thức dời tầm mắt đi chỗ khác, tựa như hoàn toàn không biết gì “Ồ?” một tiếng: “Trương Bác Minh là ai? Niên Đại Hưng chưa khai báo.”

Ngô Vu dừng một chút quay đầu lại, làm nổi bật đường cong từ cằm đến cần cổ thon dài, có một loại cay nghiệt và đột ngột trái ngược hoàn toàn với lúc bình thản, nhưng giọng điệu lại như châm biếm:

“Hắn là cấp trên, người chỉ huy kiêm người liên lạc một chiều của tôi lúc còn nằm vùng, lãnh đạo phái học viện, có điều bản thân anh ta chưa từng thất bại.”

“Nhắc mới nhớ, hai người rất giống nhau.”

Bộ Trọng Hoa vốn định dò xét, nghe vậy khiến anh hơi sửng sốt.

“Trương Bác Minh xuất thân tinh anh, kiên cường nhiệt huyết, trung thành, không coi trọng tình cảm, xem nguyên tắc và chính nghĩa là mục tiêu theo đuổi đầu tiên, không chấp nhận việc trên người mình có vết nhơ. Mười năm trước, trong một lần có tình huống đột phá, một tên trùm ma túy Bắc Mỹ lẻn vào biên giới móc nối với người khác, tôi truyền tin tức cho anh ta, nhưng gặp phải nguy cơ bị bại lộ. Tôi cầu cứu anh ta, nhưng anh ta lại lựa chọn đi bắt người trước.”

……Bại lộ.

Chỉ hai chữ đơn giản, thực tế trong nằm vùng lại tương đường với cái chết, không, càng đáng sợ hơn sơ với việc chết. Cái chết cũng chỉ là sự giải thoát trong chớp mắt mà thôi.

“Sau đó thì sao?” Trong lòng Bộ Trọng Hoa không khỏi chùng xuống.

Giọng điệu trần thuật của Ngô Vu vẫn vững vàng ổn định: “Bên kia anh ta vừa hạ lệnh bắt người, bên này tôi lập tức rơi vào tình cảnh tứ khố vô thân, tình huống lúc đó cực kỳ nguy hiểm. Có điều, tôi cũng không nghĩ tới lần đó lại vô cùng…….May mắn, cuối cùng vẫn không bại lộ thân phận.”

Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng dường như Bộ Trọng Hoa còn nghe ra giọng điệu mỉa mai khó che giấu từ trong hai chữ “may mắn”.

“Họ nghi ngờ cậu hận anh ta?”

“Chắc là vậy, có điệu tôi thực sự không quen anh ta, dù sao nằm cùng chỉ có thể liên lạc một chiều, có lúc cả năm cũng chẳng liên lạc được mấy lần…….Mãi đến năm ngoái tôi trở về sau khi nhiệm vụ kết thúc, tôi mới đi gặp anh ta.”

Ngô Vu ngửa đầu hít vào một hơi, Bộ Trọng Hoa nhạy bén hỏi: “Cậu có phải muốn một lời giải thích hợp lý từ anh ta không?”

Quyết định của người chỉ huy có thể dựa trên nhiều lý do: Giữ vững nguyên tắc, trung thành với chính nghĩa, tổng hợp từ thực tế, chu toàn đại cuộc. Hy sinh vì nhiệm vụ là vinh quang, cống hiến hết mình cho tập thế là điều đáng khen ngợi, lúc ấy, nếu đổi lại là bất cứ ai ngồi ở vị trí của Trương Bác Minh, có thể cũng sẽ không có quá nhiều ý nghĩ khác.

Nhưng điều Trương Bác Minh chắc chắn không ngờ tới chính là…..Sau khi giữ vững nguyên tắc, chu toàn tốt đại cục, Ngô Vu lại không hy sinh.

Không chỉ không hy sinh, cậu còn tiếp tục thi hành nhiệm vụ trong nhiều năm, cuối cùng vẫn sống sót quay về.

Vậy thì, Ngô Vu trở về chắc chắn sẽ muốn một lời giải thích: Mười năm trước lúc anh hạ lệnh từ bỏ đồng đội, anh có do dự chút nào hay không? Mười năm qua mỗi khi đêm khuya vắng lặng, anh có từng hối hận hay không? Bây giờ anh và tôi cùng sóng vai bước lên bục tiếp nhận khen ngợi, liệu anh có cảm thấy chột dạ, lương tâm cắn rứt chút nào hay không?

“…….Giải thích,” Ngô Vu lẩm bẩm.

Cậu nhìn thẳng vào đám bụi bay lơ lửng trong hư không, con ngươi như vực sâu tăm tối dưới sông băng.

“Đừng nói…….Xin cậu, đừng nói nữa, đừng nói nữa……”

Tiếng van xin từ trong hư không bay tới, cậu lại nhìn thấy khuôn mặt đau khổ tột cùng của Trương Bác Minh. Người đó quỳ trên nền gạch của phòng bệnh, mỗi tấc da, mỗi ngón tay đều hệt như đang bị lửa địa ngục thiêu đốt, co rút vặn vẹo đến không còn hình dáng.

“….Anh cho rằng tôi tới đây yêu cầu một lời giải thích? Không, tôi chỉ muốn nói cho anh biết tại sao tôi có thể đứng ở đây……..”

Tốt thật đấy, cậu nghĩ.

Cậu nhìn thấy mỗi một chữ mình nói ra đều giống như lưỡi đao sắc bén được nung đỏ đâm vào nội tạng, sau đó xẻo từng miếng thịt cháy trên người Trương Bác Minh xuống, sự sảng khoái của việc báo thù chưa bao giờ tràn đầy lồng ngực như giây phút đó, khiến cậu thoải mái đến mức muốn bay lên.

Cậu tất nhiên có thể bay lên.

Cậu đã bị lưỡi đao sắc bén đó thiên đao vạn quả mười năm, thịt khô máu cạn, nhẹ đến mức ngay cả bộ xương lởm chởm toàn thân cũng hóa thành tro tàn.

“Tôi chỉ muốn nói cho anh biết tại sao tôi có thể đứng ở đây…….”

“…..Tôi chỉ muốn nói cho anh biết sao tôi lại may mắn đến vậy.”

Tiếng gió như sóng lớn cuốn sạch trời đất, xuyên qua cửa sổ kính sáng trưng của phòng bệnh, thủy triều xen lẫn từng tiếng than khóc tuyệt vọng đến khàn giọng.

Nhưng Ngô Vu lại có chút bàng hoàng, cậu nhất thời không phân biệt được tiếng than khóc đó đến từ Trương Bác Minh, hay đến từ chính cậu.

“Đúng,” cậu nói nhỏ, “Tôi phải tìm anh ta……Yêu câu một lời giải thích.”

“Trương Bác Minh không ngờ tới cậu vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện cũ mười năm trước, cũng không thể đưa ra một lời giải thích nào, nên dứt khoát lựa chọn từ mình kết thúc?” Bộ Trọng Hoa không thể nhìn ra chút manh mối nào từ vẻ ngoài bình tĩnh đã thoáng hiện lên vẻ hiền lành của Ngô Vu, nhưng luôn có cảm giác suy luận này sai sai: “Nhưng cấp trên cảm thấy, sở dĩ Trương Bác Minh lựa chọn tự sát, rõ ràng có liên quan đến những vấn đề trong lúc cậu nằm vùng?”

“Tôi không biết việc anh ta tự sát có liên quan đến tôi hay không.” Ngô Vu nói, “Lúc đó anh ta có biểu hiện rất hối hận, nhưng không tới mức muốn tìm đến cái chết, cho đến khi Lâm Khang nói với tôi anh ta đã nhảy lầu tự sát, tôi cũng không dám tin…….Chứng nhân gương anh hùng hạng nhì của hắn cũng đã được phê duyệt rồi.”

Bộ Trọng Hoa công tác trong ngành cảnh sát hơn mười năm, đã tham gia hành động bình xét cấp cao nhất là công lao tập thể hạng nhất, đây đã là tư cách và sự từng trải vô cùng cao rồi, rất nhiều cấp lãnh đạo tỉnh bộ ở tuổi anh cũng chưa chắc đã có thành tích như vậy. Nhưng hành động nằm vùng năm đó lại có thể cùng lúc báo lên hai gương anh hùng, khỏi cần nói cũng biết quy mô, cường độ, tầm quan trọng lớn đến mức nào.

Cho nên Trương Bác Minh nhảy lầu vì bất cứ nguyên nhân nào, tự giải thoát cho mình, nhưng lại hại chết Ngô Vu, thậm chí có thể nói là hủy diệt toàn bộ nửa đời sau cậu vất vả khổ sở kiếm được cũng không quá đáng.

“Ban đầu tôi thật sự không nghĩ ra được tại sao anh ta phải chết…..Nhưng về sau tôi cảm thấy mình có thể hiểu được một chút.” Đôi mắt đen trắng rõ ràng của Ngô Vu nhẹ nhàng rơi vào lớp băng trên bả vai Bộ Trọng Hoa, rồi chợt dời tầm mắt đi: “Có lẽ anh ta chính là một người cao ngạo như vậy.”

“Anh ta chính là người cao ngạo như vậy?”

Bộ Trọng Hoa phản ứng nhanh đến đáng sợ, gần như lập tức hiểu được vì sao Ngô Vu nói anh và Trương Bác Minh giống nhau, và tại sao lại không hề cảm kích đối với việc anh cản cho một dao, thậm chí ngay cả việc hỏi thăm thương tích cũng lười.

“Anh biết không, đội trưởng Bộ, thật ra anh với đội trưởng Trương rất giống nhau.”

“Trương Bác Minh cũng xuất thân tinh anh giống như anh vậy.”

“Anh ta là một người cao ngạo.”

“Không chấp nhận được việc trên người mình có bất kỳ vết nhơ nào.”



Trương Bác Minh không nhất thiết phải cảm thấy rằng việc vì đi bắt một trùm ma túy mà hy sinh một tên nằm vùng là vi phạm đạo đức, anh ta trung thành, nhiệt huyết kiên cường, coi sứ mệnh là duy nhất, cảm thấy Ngô Vu cùng nên cam tâm tình nguyện hy sinh; nhưng anh ta không ngờ tới là bản thân Ngô Vu không hề cam lòng cũng không hề tình nguyện, thậm chí còn vô cùng căm ghét tên cấp trên không có năng lực này, bởi vì trong tình cảnh tiến thoái lưỡng nan anh ta lại chỉ có thể hy sinh cấp dưới, nhưng cấp dưới lại không hề muốn chết!

Anh ta không chỉ không có cách nào đối mặt với Ngô Vu, mà còn không cách nào đối mặt với “Vết nhơ” của chính mình!

“Thế nên, cậu nằm trong bệnh viện nghĩ tới nghĩ lui một đêm, mới đưa ra được kết luận này, cảm thấy tôi chỉ là tạm thời đưa ra một lựa chọn khác với Trương Bác Minh?” Bộ Trọng Hoa đột nhiên hỏi: “Cảm thấy tôi vì cao ngạo mới không cho phép mình bàng quan thờ ơ, vì tâm tính anh hùng mới cho phép bản thân ra tay cứu giúp?”

Ngô Vu không nghĩ tới anh lại nhạy bén như vậy, theo bản năng “Ờ?” một tiếng, sau đó lại khôi phục biểu tình kinh ngạc mang theo vẻ ngoan ngoãn như thường: “Anh nói gì…….”

“Có phải cậu cảm thấy tôi còn có thể nhân cơ hội lập công?” Bộ Trọng Hoa đột nhiên vòng qua giường bệnh tiến về phía trước, Ngô Vu vô thức lùi về phía sau nửa bước, sau lưng cậu lại là bệ cửa sổ, tiếp đó Bộ Trọng Hoa dùng đầu ngón tay chọt vào hõm vai cậu, ra vẻ trịch thượng nói: “Tôi nói cho cậu biết, nếu tôi thật sự là một Trương Bác Minh chỉ biết nói nguyên tắc khác, thì lúc đầu ở trong cục công an tôi đã xử lý cậu khi cậu hướng về phía camera đá Niên Đại Hưng bay vào tường rồi!”

Ngô Vu vịn tay lên bệ cửa sổ ngửa người về phía sau: “Anh……”

“Còn cậu! Một mình đuổi theo Niên Đại Hưng đến nơi không người theo dõi, điện thoại di động thì cài đặt chương trình phản theo dõi trái phép, lúc ấy cậu thực sự muốn làm gì, cậu dám nói cho tôi nghe không?!”

“……..”

“Nếu tôi là một người cứng nhắc, không quan tâm đến cảm xúc của người khác,” Bộ Trọng Hoa nghiêm nghị cúi người, thu hẹp khoảng cách của hai người, nói nhỏ: “Con dao găm có dấu vân tay của cậu tại hiện trường đêm qua, hiện tại không nên nằm trong phòng làm việc của tôi, mà đã được giao cho ủy ban giám sát cục thành phố rồi, cậu còn có thể đứng ở đây phân tích động cơ tâm lý của tôi sao?!”

Bầu không khí căng thẳng dọa người, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc phập phồng kiềm chế của nhau, ngón tay Ngô Vu bấu lên bệ cửa sổ dùng sức đến mức trắng bệch.

Không biết qua bao lâu, cậu cuối cùng cũng dao động, khàn khàn mở miệng: “Cảm ơn đội trưởng Bộ, tôi không nên so sánh anh với đội trưởng Trương.”

Bộ Trọng Hoa nhìn chằm chằm vào cặp mắt đen láy của cậu, một lúc lâu sau mới đứng dậy như khai ấn, cảm giác bị áp bức như kim châm giảm đi, nhưng sự nghiêm nghị lại không hề giảm: “Cậu tốt nhất nên nhớ kỹ cho tôi. Lần sau nếu còn dám không báo cáo cho tôi hay, một mình truy đuổi gây chuyện, thì không dễ nói chuyện thế này nữa đâu.”

Có thể do ngược sáng, nên đôi mắt của Ngô Vu trông đặc biệt sâu thẳm, gò má xanh xao, vẻ mặt nhìn qua có chút kỳ quái. Cậu lẳng lặng nhìn thẳng vào mắt Bộ Trọng Hoa, tựa như muốn thông qua đôi mắt xem trong đầu anh chứa gì, nhưng lại không tìm được phương hướng.

Rõ ràng đang ở trong tình cảnh giằng co, nhưng trong phút chốc Bộ Trọng Hoa lại cảm giác được tâm trí của cậu đang xoay chuyển….Cậu đang nghĩ: “Tên họ Bộ này không phải người trong cùng một thế giới với mình. Rốt cuộc anh ta có bao nhiêu phần tốt bụng? Hay chỉ thuần túy muốn kiểm soát rắc rối?”

“Mình vẫn nên cẩn thận thì hơn, loại lãnh đạo có bối cảnh có tiền đồ này, vừa không có kinh nghiệm, vừa có lòng tự trọng cao, không chừng còn dính dáng đến bao nhiêu lợi ích.”

“…..Tôi biết rồi.” Ngô Vu chậm rãi nói, “Lần sau nhất định sẽ báo cáo với tổ chức.”

Bộ Trọng Hoa hừ một tiếng, nhỏ đến mức gần như không nghe thất, đúng lúc này chiếc điện thoại Nokia cũ đang đặt trên bệ cửa sổ để sạc pin bỗng ting một tiếng, tin nhắn văn bản, là Lâm Khang.

Bộ Trọng Hoa tượng trưng lùi về phía sau, Ngô Vu do dự một chút, mới cầm điện thoại di động lên mở tin nhắn ra, vốn chỉ định lướt qua, thoáng chốc lại dừng lại: “Cái gì?”

Tin nhắn Lâm Khang gửi tới chỉ ngắn gọn vài câu: “Sáng nay vừa tra được, vốn định cho cậu xem, nhưng chưa kịp.” Phía dưới tin nhắn là một tệp đính kèm định dạng JPG, mở ra là một ảnh rất rõ nét được chụp từ một viện bảo tàng nước ngoài. Một chiếc đầu lâu dữ tợn đặt trong tủ trưng bày lót tơ lụa màu vàng.

Ngô Vu không để ý tới cuộc tranh chấp vừa rồi, lập tức đưa điện thoại cho Bộ Trọng Hoa: “Đây là hình cái đầu lâu được khôi phục lại trong vụ án 502?”

Bộ Trọng Hoa liếc qua, trong lòng nhất thời lộp bộp một tiếng, chính xác!

Chiếc đầu lâu này vì có niên đại lâu đời, đã hoàn toàn biến thành màu đen, nét chạm khắc phía trên tuy đã mờ, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn ra được ký hiệu và hoa văn tinh xảo. Hốc mắt, lỗ mũi và răng của nó đều bị mòn ở các mức độ khác nhau, từ xương mày trở lên bị cắt đứt, bên trong hộp sọ được lót bằng vải đen hay đồ vật bằng sắt gì đó; trán và hai bên thái dương được nối với ba khúc xương hình chữ nhật có độ cong, hoa văn chạm trổ trên khúc xương rất tinh xảo, nhưng do góc chụp nên chỉ có thể nhìn rõ phần trán.

Mà ba khúc xương ghép trên phần đỉnh đầu bị cắt giống như mũ dưa hấu vậy, ở mép “Vành mũ” chạm trổ từng vòng đầu lâu nhỏ liên tiếp. Trên “Cái mũ” khắc đầy hoa văn, dù dõi mắt nhìn kỹ cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhận ra trên hộp sọ là hai cái đầu lâu quấn lấy nhau, tay cầm pháp khí nhảy múa.

Đầu lâu này giống với hung thủ mà Hà Tinh Tinh tận mắt nhìn thấy đến tám chín phần, đặc biệt là kết cấu ngăn cách trên dưới hoàn toàn giống hệt!

“Cậu tiết lộ bức vẽ phục hồi cho Lâm Khang?”

Ngô Vu lập tức chối: “Không có.”

Bộ Trọng Hoa liếc cậu một cái, không hỏi kỹ nữa, trong đầu thoáng qua một ý nghĩ: Tốc độ nắm bắt tin tức tài nguyên của tên Lâm Khang đó không phải là điều một “nhân viên quèn” có thể làm được, hơn nữa mức độ chú ý đến Ngô Vu dường như cũng cao hơn nhiều so với những gì Ngô Vu mô tả.

“Cái đầu lâu này dùng để làm gì?”

Bộ Trọng Hoa thở dài: “Thi đà lâm chủ.”

“Hả?” Ngô Vu mờ mịt.

“Thấy cái này không?” Bộ Trọng Hoa chỉ vào hai bộ xương đang quấn lấy nhau nhảy múa: “Khu rừng âm u lạnh lẽo, nên được gọi là Hàn Lâm; nằm ở thành Vương Xá, đây là một đoạn ghi chép trong “Chúng kinh âm nghĩa” đời Đường, Thi Đà Lâm Chủ có lẽ là thần linh bảo vệ nghĩa địa, tượng trưng cho việc con người có sinh lão bệnh tử, thế gian không có đạo lý vĩnh hằng.”

Hai người cùng ghé châu đầu lại trước màn hình điện thoại, cách nhau rất gần, Ngô Vu vừa quay đầu, môi suýt chút nữa chạm vào gò má của Bộ Trọng Hoa, cậu theo phản xạ ngửa đầu về phía sau: “Đời Đường? Vậy thứ Hà Tinh Tinh thấy chẳng lẽ là văn vật?”

“Nếu là văn vật hàng thật giá thật, thì xuống nước sẽ bị hủy hoại, cho nên rất khó để nói thứ Hà Tinh Tinh thấy là cái gì. Mà cuộc triển lãm này không phải dạng triển lãm bình thường, Thi Đà Lâm Chủ là một tác phẩm điêu khắc, bình thường chỉ hiện trên một vật phẩm liên quan đến một nhành tôn giáo……”

Bộ Trọng Hoa nhường mày nhìn Ngô Vu, nói ra hai chữ:

“Mật giáo Tây Tạng.”

***

 “Mời hai vị ngồi đợi một lát, ở đây có nước.” Lễ tân của Viện nghiên cứu văn hóa dân tộc bán tín bán nghi dẫn Bộ Trọng Hoa vào cửa, rót nước nguội vào hai cái cốc giấy dùng một lần, giải thích: “Mấy vị chuyên gia đều là những người về hưu mời quay lại, rất ít khi làm việc đúng giờ, tôi phải đi xem hôm nay vị kia có đi làm hay không đã.”

Viện nghiên cứu văn hóa dân tộc trực thuộc trường đại học, ngày thường đìu hiu chẳng ma nào đến, ngay cả chuột cũng không buồn tới gặm đống sách cũ nát chất khắp gian phòng, thế nên nhân viên lễ tân mới tò mò tại sao cảnh sát hình sự cục thành phố lại đến thăm hỏi, đi một bước quay đầu ba lần.

Bộ Trọng Hoa không uống nước, đang tập trung nhanh chóng dùng chiếc điện thoại hàng nội địa mà cục phát liên lạc với cấp dưới, thoáng liếc thấy Ngô Vu lượn quanh mấy vòng, không khỏi ngẩng đầu lên hỏi: “Làm gì thế?”

Ngô Vu đứng trước giá sách trong phòng tiếp khách, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa mấy quyển sách, hoàn toàn không nghe thấy anh hỏi.

“Ngô Vu!” Bộ Trọng Hoa cất cao giọng.

Thằng nhóc họ Ngô kia lúc này mới hoàn hồn, sờ sờ mũi: “Nhiều sách quá.”

Bộ Trọng Hoa nghi ngờ mình nghe nhầm rồi, vậy mà lại nghe được một tia ghen tị phức tạp từ trong giọng nói của cậu.

“Nhiều sách thật đấy,” chốc lát sau Ngô Vu lại nhỏ giọng lặp lại.

Bộ Trọng Hoa giật mình, lúc này nhân viên lễ tân quay lại nhanh như một cơn gió, tiếng bước chân lộc cộc phá vỡ bầu không khí khác thường trong phòng, thái độ nhiệt tình hơn rất nhiều so với ban nãy: “Đúng lúc, hôm nay Trần lão chúng tôi đang ở trong viện, mời hai vị đi lối này?”

Trần Nguyên Lượng là chuyên gia nổi tiếng trên cả nước về mặt văn hóa dân tộc, thậm chí ông còn từng lên đài truyền hình trung ương, do lớn tuổi nên bình thường cũng không đi làm, chỉ ở nhà chăm sóc cây cỏ. Tính tình lão học giả có chút cố chấp, xưa nay toàn đóng cửa ít tiếp khách, trùng hợp hôm nay rảnh rỗi không có gì làm nên tới viện kiểm tra đống giấy cũ, mới cất sách chuẩn bị về nhà ăn tối, chẳng may lại bị hình cảnh cục thành phố chặn ở phòng làm việc.

“Vụ án sông Tử Lý hả? Tôi có đọc tin tức.” Nghe nói liên quan đến vụ án mạng, sắc mặt lão học giả liền nghiêm túc lại, ngồi thẳng dậy, nhận lấy điện thoại của Ngô Vu, cẩn thận xác nhận hồi lâu, mới dùng ngón tay nhăn nheo gõ gõ lên màn hình, chỉ vào Thi Đà Lâm Chủ trên hộp sọ nói: “Không hẳn là Mật Tạng, nói chính xác hơn là Bôn giáo.”

“Bôn giáo?”

Phòng làm việc không dầu không nước có chút giống văn phòng của giáo viên trung học những năm chín mươi. Trần lão ngồi sau bàn đọc sách, đẩy đẩy mắt kính, ánh mắt sắc bén từ sau tròng kính chiếu thẳng tới, tựa hồ đang trách cứ người trẻ tuổi bây giờ sao lại học ít như vậy: “Các anh các chị thời giờ, bảo sao hay vậy, hở ra là tán dóc về Phật giáo Tây Tạng, muốn trở về cội nguồn học hỏi, thì phải có tinh thần nghiên cứu tỉ mỉ, nếu không sao mà thành công được?”

Người luôn đi giáo huấn người khác như Bộ Trọng Hoa giờ lại bị người giáo huấn, lỗ tai Ngô Vu đột nhiên giật giật.

Bộ Trọng Hoa rõ ràng cảm nhận được cái liếc xéo đến từ đôi mắt ti hí, nhưng ngoài mặt vẫn tỉnh bơ, làm như không thấy: “Trần lão nói phải, nhưng cháu chỉ đang nghĩ, Bôn giáo không phải chỉ tồn tại ở Tây Tạng thôi sao, hơn nữa cũng đã biến mất từ rất lâu rồi mà?”

“Đây là sự hiểu lầm của người đời, thực tế bất cứ một loại tôn giáo nào chỉ cần đã từng lưu hành, đều sẽ không hoàn toàn biến mất, nó chỉ dần dần bị biến đổi hòa nhập theo biến động của lịch sử, cho ra đời những giáo lý mới, từ đó lưu lại những dấu ấn đặc biệt trên nền văn hóa lịch sử.” Trần lão ngồi thẳng lưng, như đang đứng trên bục giảng giảng bài cho học trò, nghiêm túc nói: “Bôn giáo nguyên thủy có thể bắt nguồn từ thời kỳ đồ đá, gắn bó chặt chẽ với đạo Tát Mãn, tế máu thậm chí là hiến tế đều rất phổ biến. Lúc Phật Tân Nhiêu Di Ốc truyền giáo từ Tượng Hùng tới Thổ Phồn, ngài đã cải cách rất nhiều tập tục đẫm máu ngu muội trong Bôn giáo nguyên thủy, sáng lập ra Bôn giáo, lại chia làm sơ kỳ Kháp Bôn và hậu kỳ Cư Bôn.”

Ngô Vu thừ ra nghiêng tai lắng tai nghe với Bộ Trọng Hoa.

“Kháp Bôn đạt tới cực thịnh ở thời Chỉ Cống Tán Phổ, thậm chí còn uy hiếp đến vương quyền. Để ngăn chặn tình trạng này, Tùng Tán Cang Bố đã đưa Phật giáo từ nhà Đường, Ni Bạc Nhĩ (Nepal) vào, ông đã cưới công chúa Ba Lợi Khố Cư của Ni Bạc Nhĩ và công chúa Văn Thành của nhà Đường về làm vợ, từ đây Kháp Bôn suy tàn, hai cậu biết công chúa Văn Thành chứ?”

Thấy hai người trẻ tuổi đều gật đầu, Trần lão mới hơi có chút hài lòng: “Tùng Tán Cang Bố liên hôn với công chúa Văn Thành, Phật giáo từ Nepal, triều Đường du nhập vào Tây Tạng, đây có thể coi là ranh giới phân chia giữa tiền Kháp Bôn và hậu Cư Bôn . Sau đó Phật giáo và Bôn giáo mâu thuẫn với nhau, đấu tranh gay gắt, nhất thời khó phân thắng bại; cho đến một trăm năm sau, thời kỳ Xích Tùng Đức Tán, Phật giáo cuối cùng cũng giành được chiến thắng trong cuộc đấu tranh tôn giáo dài đằng đẵng, được chỉ định là quốc giáo, còn Bôn giáo gặp phải sự đàn áp của vua Tây Tạng, và bị buộc phải chuyển sang hoạt động bí mật, giáo lý của nó cũng đi đến tình cảnh đứng bên bờ vực diệt vong.”

“Về sau là thời kì hoàng kim của Phật giáo Tây Tạng, Bôn giáo suy tàn, tình cảnh này kéo dài gần một trăm năm sau, lịch sử lại lần nữa lập lại vòng luân hồi, thế kỷ 9 trước Công nguyên, Lãng Đạt Mã diệt Phật, vô số tăng nhân bị gϊếŧ, điển tịch bị tiêu hủy. Dưới sự nâng đỡ của Lãng Đạt Mã, Bôn giáo lại lần nữa hưng khởi, biên soạn ra rất nhiều Kinh, thậm chí còn lưu truyền đến Cam Túc, Vân Nam, Ấn Độ, Nepal.”

Vân Nam.

Chân mày của Bộ Trọng Hoa khẽ giật.

Vào đêm thi thể người bị hại trong vụ án 502 được phát hiện, bọn họ ngồi bên ngoài hành lang phòng cấp cứu bệnh viện, Liêu Cương vừa gửi bức chân dung hung thủ được chuyên gia cục thành phố miêu tả lại vào điện thoại di động của anh, Ngô Vu chỉ nhìn một cái đã kinh ngạc hỏi: “Đây không phải là Pháp sư sao?”

“Ở làng trước kia thường có Pháp sư trừ tà, chỗ các anh không có hả?”

Bộ Trọng Hoa khẽ liếc mắt sang bên cạnh, chỉ thấy Ngô Vu đang nghiêm túc lắng tai nghe, đuôi mắt quét ra một đường cong.

Trong lòng anh loáng thoáng xuất hiện một suy đoán, nhưng quá mơ hồ, rồi lại nghe được tiếng Trần lão gõ gõ lên màn hình điện thoại:

“Đến giai đoạn sau lúc Bôn giáo lần nữa vùng lên, nó lại đấu tranh với Phật giáo mấy trăm năm. Lần này, giáo lý, lễ nghi của nó không tránh khỏi việc tiếp thu dung hóa với Phật giáo Tây Tạng, thần thoại về sinh thực khí (bộ phận sinh dục) và tập tục sử dụng xương người chế tạo pháp khí cũng hòa làm một thể với Mật Tông, tất nhiên hành vi tôn giáo của xã hội nông nô không thể tránh khỏi mang theo dấu ấn đẫm máu và tàn khốc, về cơ bản Bôn giáo và nền văn minh được nhà nước nhét vào sau khi cải cách mở cửa là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, không thể so sánh với nhau được.

Bộ Trọng Hoa định thần lại, hỏi: “Vậy thì cái mũ này thuộc về thời kỳ nào?”

Trần lão nói: “Cái này thì không chắc. Trong xã hội nông nô có rất nhiều tập tục xấu, các Lạt Ma tin rằng xương người, nào người, cơ quan sinh dục của nam nữ là những pháp khí có sức mạnh cường đại, cơ quan sinh dục nam gọi là Đạt Ma, cơ quan sinh dục nữ gọi là Liên Hoa, kinh nguyệt được gọi là máu Bồ Đề, ngay cả nội tạng người, da người, thịt người đều là vật phẩm cúng tế cao cấp. Giữa số những khí cụ này, thì xương sọ của các cao tăng Lạt Ma là đặc biệt quý giá, thường được khắc lên trang sức bằng bạc, dây da, ngọc lam, bát hương, hoặc dụng cụ cúng tế chờ sử dụng, trong các bức Thangka (*) có thể thường xuyên nhìn thấy các vị thần linh một tay cầm bát Ca Ba Lạp (bát sọ người), cái bát đó là xương sọ, bên trong đựng não người; lại đặt chày kim cương hoặc đao búa bên trên bát, mang ý nghĩa kết hợp giữa phương thức và trí tuệ.”

(*) Thangka (còn được viết là Tangka hay Thanka) hay còn gọi là tranh cuộn, là loại tranh vẽ (hay thêu) treo ở các tự viện hay nơi thờ Phật tại gia đình. Chữ Thang trong Thangka bắt nguồn từ Thang yig, tiếng Tây Tạng có nghĩa là ‘ghi lại’. Tranh Thangka là những câu chuyện ghi lại tỉ mỉ về thế giới Thiên quốc. 

“Còn cái mũ này…….” Trần lão không khỏi tiếc nuối lắc đầu: “Tôi chỉ có thể suy đoán là pháp khí được các Đại Lạt Ma ở thời cổ đeo trong các nghi lễ trọng đại, rất hiếm thấy trong xã hội hiện đại. Còn cụ thể nó là trang sức gì, công dụng và hiệu quả ra sao, tôi thực sự không thể nói ra được, xin thứ lỗi.”

Trần lão trả điện thoại di động lại, Ngô Vu đứng lên đưa hai tay ra nhận lấy.

“Giáo sư có thể kiểm tra chi tiết hơn về ý nghĩa của chiếc mũ này không?” Bộ Trọng Hoa hỏi: “Thực không dám giấu, cuộc điều tra vụ án 502 của cảnh sát đã đi đến thời kỳ thắt cổ chai, trước mắt chiếc mũ đầu lâu này chính là manh mối có giá trị nhất, nếu có thể hiểu thấu được ý nghĩa của nó, sẽ giúp ích rất lớn cho công cuộc điều tra của chúng tôi.”

“Việc này…..” Trần lão do dự chốc lát rồi mới hỏi: “Tôi thấy trên tin tức nói, nạn nhân trong vụ án mạng sông Tử Lý là một cô bé?”

Suy nghĩ của Bộ Trọng Hoa cực kỳ nhạy bén: “Việc này nói lên điều gì sao?”

Trần lão muốn nói lại thôi, trên mặt để lộ vẻ đấu tranh, qua một lúc lâu, lão học giả mới do dự nói: “Theo lý thì tôi không nên cổ xúy những thứ thần quái điên loạn, dẫu sao hiện giờ trên mạng có rất nhiều tranh cãi, giới học thuật lại không có tài liệu lịch sử xác thực để chứng minh cho chuyện này, nếu để mọi người biết là tôi nói, tôi sợ……..”

Bộ Trọng Hoa chuyên chú nhìn vào ông ta.

Dưới cái nhìn chằm chằm đầy áp lực của anh, Trần lão không còn cách nào trốn tránh, cuối cùng thở dài.

“Trong tín ngưỡng nguyên thủy của xã hội nông nô, thiếu nữ tượng trưng cho sự trong sạch thuần khiết, siêu thoát thế tục. Da, đáy huyệŧ, xương đùi của thiếu nữ đếu là nguyên liệu làm ra các pháp khí.”

“Vì thế các thiếu nữ tương đối dễ trở thành…..Sự lựa chọn đứng đầu……Vật tế sống.”

Bộ Trọng Hoa và Ngô Vu đều ngẩn ra.

Phòng làm việc chìm vào an tĩnh, nỗi sợ hãi cổ quái lạnh lẽo như rắn bò trong hư không lướt qua bên tai.