Phá Vân 2: Thôn Hải

Chương 15




Chương 15

Edit: Sabi

Lúc hai người rời khỏi viện nghiên cứu trời đã chạng vạng tối. Tuy Trần lão có chỗ cố kỵ, nhưng có thể nhìn ra ông cũng rất quan tâm đến vụ án, đích thân ông tiễn hai người về, còn hứa hẹn giúp bọn họ hỏi thăm manh mối liên quan đến cái mũ đầu lâu.

Sau bả vai bên trái của Bộ Trọng Hoa vẫn còn vết khâu, cho nên chỉ có thể để một nhân sĩ tàn phế là Ngô Vu lái xe. Chỗ đậu xe ở cổng trường đại học khá hỗn loạn, cộng thêm xe lớn khó lùi, Ngô Vu dựa vào toàn bộ kỹ thuật cao siêu mớ lùi chiếc SUV ra được, đang định quay đầu thì đúng lúc nhận được điện thoại của Liêu Cương.

Vương trọc…….Lão Vương, ông bố của đội kỹ thuật lại giúp họ thêm một lần nữa, không chỉ đưa thi thể nạn nhân đi giám định lần thứ ba, mà còn đào ba xe tải đất đá từ bên bờ sông về, điều động lực lượng muốn tìm bằng được ADN mà mắt thường không thể nhìn thấy của hung thủ từ ba xe tải đất bùn này. Ngoài ra công cuộc công thành Lưu Đống Tài do Tống cục và Hứa cục đích thân chỉ đạo đã chấm dứt, “Lão Lưu Tử” đã sụp đổ hoàn toàn sau một thời gian ngoan cố kháng cự, không chỉ khai ra băng đảng trộm cướp đang hoành hành ở ba tỉnh, đồng thời còn khai sạch toàn bộ những vụ án lớn nhỏ tích tụ bao nhiêu năm.

Nhưng trong những vụ án này, không hề có bất cứ cái gì liên quan đến vụ án đầu lâu gϊếŧ người 502 hết.

“Tôi biết rồi.” Dưới ánh chiều tà SUV thực hiện một cú quay đầu xinh đẹp, Ngô Vu nghe thấy Bộ Trọng Hoa ngồi bên ghế phụ lái nói: “Hiện giờ đã xuất hiện tình huống mới, có thể phải tìm cách kiểm tra tín đồ cuồng đạo Bôn trong thành phố.”

Liêu Cương tưởng mình nghe nhầm: “Gì, tôn giáo?!”

“Ừ.” Bộ Trọng Hoa kể lại ngắn gọn về chuyến viếng thăm Trần lão cho anh ta biết: “Nếu tình huống này là thật thì hung thủ có thể là một người lập dị, cư xử kỳ lạ, một người đàn ông miệng lúc nào cũng bô bô những khái niệm về cái chết, luân hồi, kinh thư điển tịch, rất khó tìm được người cùng sở thích trong cuộc sống đời thực, có thể sẽ tìm kiếm sự đồng cảm trên mạng internet.”

Liêu Cương có phần bối rối: “Cái này khó tìm lắm sếp. Tỷ lệ dân số vượt qua đơn vị triệu trên cả nước cũng chỉ có mười ba thành phố, Tân Hải may mắn nằm trong số đó, xã hội bây giờ có rất nhiều trạch nam suốt ngày gϊếŧ thời gian trên mạng, một viên gạch đập ra mười cái thì có đến chín cái giống hung thủ………”

Bộ Trọng Hoa trầm ngâm chốc lát, ánh tà dương rọi qua cửa sổ phía trước, đổ bóng xuống gò má lạnh lùng.

“Nếu em đoán không sai,” anh chậm rãi nói, “Người đàn ông này có khả năng còn có niềm đam mê không bình thường đối với quan hệ nam nữ, kiểm tra những cô gái dịch vụ phòng gội đầu xem, nói không chừng sẽ tìm được manh mối.”

Liêu Cương vừa cúp máy, Ngô Vu ngồi trên ghế lái vừa lái xe vừa liếc mắt.

Bộ Trọng Hoa lập tức hỏi: “Sao thế?”

“……Không có gì.”

Chiếc SUV theo dòng xe cộ đông đúc vào giờ tan tầm chạy về phía trước, Bộ Trọng Hoa nheo mắt lại, quan sát một lượt gò má trầm mặc của người bên cạnh, một lúc lâu sau mới gọi: “Ngô Vu.”

“Có, đội trưởng Bộ.”

“Cậu không phải tù nhân, tôi cũng không phải quản giáo. Hiện giờ cũng không có người ngoài, cậu không cần phải giả vờ kính sợ tôi, muốn hỏi gì cứ hỏi.”

Mới đầu Ngô Vu không hé răng, trong lòng không biết đang cân nhắc suy tính cái gì, Bộ Trọng Hoa vẫn bình tĩnh chờ cậu. Mãi đến lúc xe cảnh sát quẹo trái, cậu mới mở miệng hỏi: “Sao anh lại bảo Liêu Cương kiểm tra gái dịch vụ trong phòng gội đầu?”

“Kinh nghiệm.” Bộ Trọng Hoa nói, “Thực tế trong xã hội hiện giờ, tà giáo thường mượn danh nghĩa tôn giáo chính thống để tồn tại một cách hợp pháp, ví dụ như xuyên tạc về ma quỷ trong giáo lý của Thiên Chúa giáo, Đạo giáo, Phật giáo Tây Tạng, dùng cái này tẩy não theo kiểu đa cấp. Tuy thủ đoạn bịp bợm đã được đổi mới, nhưng mục đích phạm tội thì đều đồng nhất, không có gì khác ngoài tiền, nữ sắc, du͙ƈ vọиɠ thống trị. Chính vì điểm này mà những kẻ cầm đầu tà giáo được báo cáo ở nước ngoài thường không thể tách rời khỏi tội phạm tìиɦ ɖu͙ƈ.”

Ngô Vu như có điều suy nghĩ, sau một lát lại hỏi: “Vậy vụ án này thực sự có liên quan đến việc cúng tế trong tà giáo?”

Tầm mắt của hai người chạm nhau trong giây lát, Bộ Trọng Hoa không trả lời, chỉ nói: “Dừng xe ở phía trước.”

Chiếc xe chuyên dụng của cảnh sát dừng lại ở ven đường, Ngô Vu mù mờ đi theo Bộ Trọng Hoa quẹo trái quẹo phải, chốc lát sau hai người rẽ vào một quán cơm trong ngõ hẻm, bảng hiệu sáng chói: Cháo hầm niêu đất Triều Châu.

“Gan xào, giá đỗ xào, gà kho, hai nồi cháo.” Bộ Trọng Hoa đưa thực đơn cho Ngô Vu: “Cậu muốn ăn gì?”

Ngô Vu cúi đầu xoa xoa sống mũi, hàm hồ nói: “Gì cũng được, nhìn cũng không có gì ngon……..”

“Tôi trả tiền.”

 “……Vậy thì cá trong bể kia trông cũng được.”

Hai người mặt đối mặt, ánh mắt Ngô Vu nhìn quanh quất.

Bộ Trọng Hoa mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm khuôn mặt nhợt nhạt thiếu máu của cậu, đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ: “Một con cá hấp.”

Nhân viên phục vụ lập tức “Dạ!” một tiếng, rồi đi ra sau bếp gọi món.

Đang là giờ cơm, trong quán rất náo nhiệt, nhưng thức ăn được dọn lên rất nhanh, cháo hầm vừa miệng, giá đỗ rất tươi, ngay cả gan xào cũng thơm ngon, béo mà không ngấy. Ngô Vu điềm nhiên như không cầm đũa lên nhặt hết hành lá xắt nhỏ trên cá hấp để bên đĩa, khóa mắt quan sát thấy lãnh đạo không có phản ứng gì, mới nhẹ nhàng khoét hết một nửa bụng cá vùi vào trong bát của mình; chốc lát sau thấy Bộ Trọng Hoa không hề động đũa vào cá, lại nhanh chóng khoét hết nửa bụng cá còn lại.

Bộ Trọng Hoa làm như không thấy, dùng đũa gõ vào đĩa gan xào nói: “Ăn đi, gọi cho cậu đó, bổ máu.”

Ngô Vu ngoài mặt vẫn “Ừm” một tiếng, nhưng Bộ Trọng Hoa vừa ăn vừa quan sát cậu, thấy cậu trừ cá ra cũng chỉ gắp một ít giá đỗ, những món khác đều không động đũa.

“Cậu không ăn nội tạng?”

“Không thích lắm.”

“Thịt gà thì sao?”

Ngô Vu cúi đầu, đáp qua loa lấy lệ: “Tàm tạm!”

Bộ Trọng Hoa nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, cảm thấy hình như có chỗ không đúng, nhưng còn chưa nghĩ ra không đúng ở đâu, thì đã nghe thấy Ngô Vu miệng đang ngậm xương cá ậm ờ hỏi: “Thế giờ điều tra kiểu gì, thật sự có liên quan đến cúng tế tà giáo sao?”

“Cậu thấy sao?”

“…….” Ngô Vu do dự chốc lát: “Tôi không biết, chỉ có cảm giác chuyện này……Quá bí ẩn.”

“Tôi cũng cảm thấy bí ẩn.” Bộ Trọng Hoa dừng một lát rồi nói: “Cúng tế là một loại nghi thức, mà nghi thức tất nhiên phải bao gồm rất nhiều yếu tố như: Đối tượng, tế phẩm, thời tiết, phương pháp. Nếu nói vụ án mạng 502 là một buổi cúng tế, hung thủ đeo mặt nạ đầu người, một biểu tượng tôn giáo có mức độ phục hồi cực cao còn độ phổ biến lại vô cùng thấp; Chọn Niên Tiểu Bình, một thiếu nữ mười lăm tuổi làm tế phẩm; gây án trong thời tiết mưa to, vì vậy khả năng là ngày tháng có hàm nghĩa đặc thù nào đó. Nhìn thì có vẻ như thỏa mãn mọi tượng tượng của chúng ta về cúng tế trong tà giáo, nhưng nếu nghĩ kỹ lại, thực ra vẫn còn thiếu một yếu tố rất quan trọng.”

“Phương pháp?”

“Đúng, phương pháp. Quá trình gϊếŧ người quá dứt khoát sạch sẽ, một đao toi mạng, gây án xong lập tức rời đi, hung thủ hoàn toàn chưa lộ ra bất kỳ mối liên hệ tình cảm nào với nghi thức hiến tế, thậm chí ngay cả lòng thành kính tượng trưng cũng không có, cậu còn nhớ Trần lão nói gì không?”

Lúc nãy Trần lão đã giải thích rất rõ ràng: “…….Trong tín ngưỡng nguyên thủy, xử nữ tượng trưng cho sự thuần khiết sạch sẽ, siêu thế thoát tục. Da, đáy huyệŧ, xương đùi thiếu nữ đều là nguyên liệu để chế tạo pháp khí…….”

Ngô Vu trầm ngâm.

“Quá trình mưu sát không toát ra chút nhu cầu nào đối với da, bộ phận sinh dục, xương sọ hay xương đùi của thiếu nữ, mà chỉ một nhát dao đâm trúng trái tim, toi mạng rồi lập tức vứt xác; phương pháp cúng tế này có thể nói là quá cẩu thả, rất mâu thuẫn với việc cố ý đeo mũ đầu lâu để thể hiện ra cảm giác nghi thức mãnh liệt, hơn nữa còn có một điều quan trọng hơn.”

Bộ Trọng Hoa dừng một lát, Ngô Vu vô thức dừng đũa, nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ nghe anh nhẹ giọng hỏi:

“…Hung thủ làm sao có thể chắc chắn, Niên Tiểu Bình là xử nữ?”

Trong quán cơm tiếng người ồn ào, phục vụ đi tới đi lui, trong khung cảnh náo nhiệt không ai chú ý tới trong góc, hai người đang đối mặt trong yên lặng, bày trước mặt là một vụ án mạng nghịch lý đẫm máu.

Một lúc lâu sau Ngô Vu mới cúi đầu cầm đũa lên, cười nhạt: “……Nghe anh phân tích, tôi cảm thấy đây chỉ là một vụ án mạng ngẫu nhiên.”

Bộ Trọng Hoa nặng nề nói: “Tôi hy vọng đó không phải là gϊếŧ người ngẫu nhiên, nhưng các tình tiết đã cho thấy đặc trưng của việc gϊếŧ người ngẫu nhiên.”

Trong tất cả các loại vụ án, vụ án gϊếŧ người ngẫu nhiên là vụ án khó phá nhất. Tuy lý luận trong các cuốn tiểu thuyết trinh thám đều xuất sắc, và công nghệ điều tra tội phạm cũng đang thay đổi từng ngày, nhưng trên thực tế công cuộc điều tra vụ án của cảnh sát hình sự tuyến đầu vẫn là những cuộc thăm dò tìm kiếm loại trừ khô khan nhất, chiến thuật biển người chính là vũ khí phá được nhiều vụ án nhất. Nếu không có động cơ, không có lý do, chỉ còn thiếu tiêu chí sàng lọc và phương hướng kiểm soát, rất khó để sàng lọc manh mối từ khối lượng thông tin đơn điệu nhàm chán.

Hung thủ trong vụ án 502 đã chạy trốn, hiện giờ đã qua thời kỳ lục soát hoàng kim, nếu còn kéo dài, liệu hắn có chạy khỏi Tân Hải, biến mất ở chân trời góc bể không?

Hoặc là, sau khi phát hiện cảnh sát bó tay, liệu lòng tin của hắn sẽ bành trướng đến mức gây án lần nữa không?

Ngô Vu đột nhiên nhìn chằm chằm vào Bộ Trọng Hoa, muốn nói lại thôi.

“Sao thế?” Bộ Trọng Hoa nhạy cảm ngẩng đầu lên.

Có lẽ vì dọc đường thái độ của Bộ Trọng Hoa đều rất kiên nhẫn, Ngô Vu do dự một lát, vẫn đưa ra nhận điểm của mình đối với hung thủ: “Anh nói hắn có thể gϊếŧ người ngẫu nhiên…….Nếu Niên Tiểu Bình là tế phẩm hắn tùy tiện chọn, liệu có khả năng đây không phải lần đầu tiên hắn phạm tội?”

“Tôi cũng nghĩ vậy.” Bộ Trọng Hoa nói: “Có điều tôi đã kiểm tra những vụ án nhằm vào các thiếu nữ tương tự trên toàn thành phố từ đầu năm tới giờ, đã loại trừ hơn ba mươi vụ án hình sự, hơn nữa…….”

“Các anh có kiểm soát tội cố ý tổn thương và cướp đoạt không thành công không?”

“Có ý gì?”

Ngô Vu chậm rãi nói: “Một cô nhóc mười mấy tuổi đầu, suy nghĩ có thể không giống với cảnh sát. Lần này, trước khi khi gây án hung thủ đã đi theo Niên Tiểu Bình ở một khoảng cách, vậy nếu trước đó trước khi gây án hắn cũng theo dõi người bị hại, cô bé có lẽ sẽ không nghĩ tới hắn muốn hại người, dù có gọi 110 cũng sẽ không nói có người có ý đồ cướp giật, mà sẽ nói…….”

Vẻ mặt của Bộ Trọng Hoa đột nhiên chấn động.

Cướp sắc!

Nếu trong giai đoạn theo dõi hung thủ không đeo chiếc mặt nạ đầu lâu đáng sợ kia lên, mà chỉ giấu một con dao đi theo phía sau mục tiêu, thì lúc một cô bé mười mấy tuổi phát hiện ra một người đàn ông trưởng thành đi theo mình, sẽ rất khó nghĩ đến đối phương muốn gϊếŧ người làm tế phẩm, suy nghĩ đầu tiên của chúng là một tên lưu manh có ý đồ bất chính!

Bộ Trọng Hoa lấy điện thoại di động ra, mở danh bạ ra, gọi và một dãy số: “A lô, lão Chương? Hai ngày trước trung tâm chỉ huy của các anh có tổng kết hồ sơ xuất cảnh của tháng trước đúng không?”

Chương Chí là người phụ trách trung tâm báo động, hai ngày nay sắp bị người của chi đội Nam Thành đạp nát bậc cửa, ngay cả sàn nhà phòng làm việc cũng mòn đi ba tấc. Bộ Trọng Hoa không thèm hỏi han, đi thẳng vào vấn đề: “Quý này trong phạm vi toàn thành phố có bao nhiêu vụ phụ nữ trẻ tuổi bị theo đuôi, rình trộm, quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ không thành công? Tổng hợp lại rồi gửi qua cho tôi, vụ án sông Tử Lý cần dùng, nhanh nhé!”

“Bộ Trọng Hoa khốn kiếp, ông đây suốt mấy ngày liền phí thời gian kiểm tra trong cái hệ thống rách nát này! Vừa hôm qua phòng lớn nhà cậu, Liêu Cương mới vỗ ngực đảm bảo với tôi nói vụ án kia không liên quan đến quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ!…….”

Ngô Vu đang húp cháo, nghe thấy hai chữ phòng lớn, suýt chút nữa bị sặc.

“Anh ấy quản lý bốn phó chủ nhiệm lần lượt gọi từ phòng lớn đến phòng bốn, đừng để ý đến mấy trò đùa cấp thấp như vậy. Ăn đi, ăn xong tôi còn phải về cục tăng ca.” Bộ Trọng Hoa cúp điện thoại, thuận tay gắp một đũa cá hấp húp nốt miếng cháo cuối cùng, đứng dậy nói: “Tôi đi tính tiền.”

Sau lưng hắn, Ngô Vu đang chuẩn bị gắp cá, đôi đũa chợt khựng lại giữa không trung.

Lúc Bộ Trọng Hoa thanh toán bị bà chủ cưỡng ép nhét cho hai túi kẹo bạc hà, còn chưa kịp lịch sự từ chối thì điện thoại di động lại đổ chuông, chủ nhiệm Chương bực bội: “Họ Bộ kia, tôi nói cho cậu biết, mạch suy nghĩ phá án của các cậu nhất định có vấn đề, hơn nửa năm nay số lượng báo nguy liên quan…….”

Chân mày Bộ Trọng Hoa xoắn lại, một tay cầm điện thoại, một tay cầm hai túi kẹo bạc hà, mới nhấc chân đi về phía bàn ăn, chợt liếc về phía Ngô Vu, bước chân khựng lại.

Ngô Vu dùng đũa gắp miếng cá hấp cậu vừa khều ra, đặt trong giấy ăn, gói lại vứt đi. Sau đó cậu cau mày gắp một miếng thịt cá, nhưng không cho vào miệng, chỉ giương mắt nhìn nó chằm chằm, trên mặt hiện lên vẻ phản cảm không thèm che giấu.

Song cậu cũng không nói gì.

Cậu đẩy nửa con cá còn lại ra, đứng dậy lấy khăn giấy lau khóe miệng.

Trong nháy mắt đó Bộ Trọng Hoa đột nhiên ý thức được vừa rồi anh có cảm giác không đúng ở đâu….

Lúc nãy trên bàn ăn, anh thường xuyên hạ đũa vào hai món gà kho và gan xào, Ngô Vu không hề động đũa vào hai món đó; Anh gắp giá đỗ, Ngô Vu sẽ gắp vào một bên khác, tận lực tránh những chỗ anh đụng đũa.

Yêu ghét phân biệt rõ ràng.

Lão Chương bên kia điện thoại vẫn đang tiếp tục than phiền: “……Đùa dai, báo động giả, tin tức không có hiệu lực, số ảo, tất cả gộp lại, số lượng phụ nữ bị theo dõi quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ báo lên cảnh sát nửa đầu năm……….”

Ngô Vu đi về phía này, Bộ Trọng Hoa lấy lại bình tĩnh: “Bao nhiêu?”

“4329 vụ!” Lão Chương cả giận: “Cậu đi mò kim đáy bể đi!”