(Phần 1) Xuyên Nhanh: Vi Diện Yếu Đuối ! Lúc Nào Cũng Cần Ta Chăm Sóc

Chương 141




Nhiệm vụ hạng đang dần đi tới hồi kết, Tang Thanh sau khi băng bó lại vết thương trên ngực, hắn khẽ thở ra một hơi nhìn lên ánh trăng ngoài cửa sổ.


Trăng sáng một mình lẻ coi, cô độc trên cả một vùng trời tối đen.


Sắp được trở về gặp cô ấy rồi.


Hắn nhắm mắt, dường như đã quay trở về quãng thời gian hai người gặp nhau lần đầu. Khi ấy, Sergi vẫn còn là một cô bé nghịch ngợm, chưa hề có một chút dịu dàng nào như bây giờ.


Rất nhiều năm về trước...


Hắn vẫn còn nhớ rõ. Đột nhiên một ngày nọ, có một bóng người lùn cầm viên dạ minh châu xuất hiện, xua tan đi màn đêm đen thăm thẳm luôn vây lấy hắn. Đã bao lâu hắn không nhìn thấy ánh sáng? Phía trước là ai?


"Ngươi là Đông Thương Tang Thanh à?" Người đối diện tò mò nhìn hắn. Hắn trầm mặc không đáp, chỉ bình tĩnh nhìn lại bóng hình mờ nhạt của đối phương.


Đối phương không hề e dè, điều chỉnh ánh sáng của viên dạ minh châu khiến nó đột ngột sáng bừng lên. Hắn bị chói mắt quay sang hướng khác, lúc sau quay lại liền nhìn rõ đối phương một cậu nhóc, tóc búi lên cao, ăn mặc hết sức tùy tiện.


"Cùng soán ghế Chủ Hệ Thống chơi không?" Cậu nhóc nhìn hắn nhe răng cười.


Đó là cuộc gặp mặt đầu tiên của họ.


Lần đó hắn chỉ im lặng, một mình cô nói chuyện rất lâu.


"Ta là Di Giai."


"Ngươi bị treo trên cây thanh giá đó, bị ngứa thì gãi thế nào?"


"Người ta có thả ngươi đi tắm không?"


"Nếu ngứa. Ngươi có thể nhờ ta gãi."


"..."


Đông Thương Tang Thanh nhíu mày, sao kẻ này lại nói nhiều như vậy?


"Hôm nay tới đây thôi, mai ta sẽ lại tới." Độc thoại nửa ngày, Di Giai hài lòng vẫy tay với hắn, xoay người đi ra ngoài.


Hắn thở ra một hơi. Tầng 5 Âm giới đâu phải ai cũng được vào, đặc biệt là căn phòng này, tên nhóc đó là ai?


"Hey Đông Đông, ta lại đến thăm ngươi đây."


Đông Thương Tang Thanh nhắm mắt, lạnh nhạt mở miệng:"Hạ ánh sáng."


"Ồ. Ta quên mất là ngươi luôn trong bóng tối, hẳn là mắt không quen." Di Giai nói rồi chỉnh cho viên dạ minh châu dịu lại. Sau đó ngẩng lên cười ngu ngơ với hắn:


"Cùng soán ghế Chủ Hệ Thống chơi không?"


"..." hắn nhíu mày nhìn kẻ trước mặt, một lúc sau mới lên tiếng:"Làm sao ngươi vào được đây?"


"Lẻn vào. Đây là cấm địa mà. Chẳng lẽ ta đi thẳng vào hay sao?"


"..."


"Ăn không?" Di Giai đưa tay vào trong ngực áo lấy ra một chiếc bánh bao tròn xoe.


"Đây là đồ ăn của linh hồn."


Di Giai ngẩn ra một lúc mới nhớ ra, Đông Thương Tang Thanh có cơ thể. Cô bước tới nhè nhẹ chạm vào ngực hắn, trên đó vẫn còn mấy vết thương đang rỉ máu.


"Đau không?"


Đáp lại cô chỉ có ánh mắt lạnh nhạt của Đông Thương Tang Thanh.


"Đông Đông, ta có đem theo rất nhiều đồ chơi phát sáng cho ngươi nè, ngươi có thích không?"


Nhìn cô đổ ra một núi nhỏ những thứ lấp lánh sặc sỡ, Đông Thương Tang Thanh bị chói suýt mù mắt, nhịn không được hỏi:"Ngươi có mục đích gì?"


"Mua chuộc ngươi cùng soán ghế Chủ Hệ Thống."


"..." tên nhóc này vẫn bình thường chứ? Mặt Đông Thương Tang Thanh đen đi, nếu không phải đang bị trói trên thánh giá thì hắn đã túm cổ kẻ trước mặt đá ra khỏi đây rồi.


"Đông Đông..."


"Không được gọi ta như vậy."


Cô nhẹ nhàng bước lại đứng cách hắn 1m:"Ngươi đánh được ta ta liền không gọi."


"..." Lần đầu tiên trong đời Đông Thương Tang Thanh đột nhiên cảm thấy mình đang bị bắt nạt. Kẻ đối diện dương dương tự đắc, lát sau lại bị mấy vết thương trên ngực hắn thu hút.


"Ngày mai đến ta sẽ mang thuốc cho ngươi."


Hắn chẳng để tâm lắm.


Ngày hôm sau.


"Đông Đông... í, ngươi lại nhiều thêm mấy vết thương rồi." Di Giai ôm viên dạ minh châu xuất hiện trước mặt hắn, trên lưng cô đeo một chiếc túi nhỏ.


Hắn nhắm mắt không muốn nói chuyện, một lúc sau bỗng nhiên cảm thấy trước ngực nhồn nhột, hắn giật mình nhìn xuống. Di Giai đang dùng tay xoa thuốc lên những vết thương của hắn.


"Cút." Đông Thương Tang Thanh nhíu chặt mày.


"Ngươi đánh được ta ta liền cút." Tên nhóc trước mặt vẫn vênh váo như thường lệ, thản nhiên dùng bàn tay mềm mại kia vuốt ve trên ngực hắn.


Có thể là do hiệu quả của thuốc, các vết thương trên ngực hắn thoáng cảm thấy bớt đau đớn hơn. Mày hắn hơi giãn ra, đột nhiên cảm thấy không đúng, móng vuốt ma quỷ kia đang sờ tới thắt lưng hắn, Đông Thương Tang Thanh cứng đờ người, hắn đang bị quấy rối ư?


"Di Giai!" Lần đầu tiên hắn gầm lên tên cô, thành công khiến cô giật thót.


"Sao? Ngươi không phải đang dễ chịu à? Thuốc này quý lắm đó."


"Ngươi định bôi ở đâu?" Giọng Đông Thương Tang Thanh đột nhiên có chút trầm hơn thường lệ.


"Ta thấy chỗ nào bị thương liền bôi chỗ đó thôi mà..." Di Giai bĩu môi oan ức thu lại tay.


Hắn nhắm nghiền mắt, cố gắng đè nén cơn khó chịu ở bụng dưới. Chuyện gì đang xảy ra? Chẳng lẽ do quá lâu không có ai vuốt ve hắn nên hắn mới có phản ứng? Đông Thương Tang Thanh bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng đáng sợ. Trước giờ hắn chưa từng có hứng thú với nữ nhân, lần này bị một tên nhóc sờ tới lui liền có phản ứng, lẽ nào hắn là đoạn tụ?


Di Giai thấy mặt hắn thoắt xanh thoắt trắng, thầm nghĩ chẳng lẽ thuốc này lại làm vết thương hắn nặng hơn? Thuốc còn đắt như vậy, đúng là lừa đảo!