(Phần 1) Xuyên Nhanh: Vi Diện Yếu Đuối ! Lúc Nào Cũng Cần Ta Chăm Sóc

Chương 142




Thấy Đông Thương Tang Thanh nhìn mình bằng ánh mắt phức tạp, Di Giai không biết hắn đã tự bổ não thế nào, chỉ có thể rụt rè hỏi:"Thuốc quả thật không có hiệu quả sao? Lần sau ta mua loại khác..."


Hắn không trả lời mà khẽ nhắm mắt, khuôn mặt trở lại vẻ bình tĩnh giống như đang ngủ.


Di Giai trước giờ độc thoại đã quen, tiếp tục kể nể các nhiệm vụ thú vị từng làm cho hắn nghe.


"Ngươi không biết đâu. Có một nhiệm vụ là tìm một hòn sỏi trắng trên bờ cát, hành chết ta. Ngươi có biết bờ cát ấy..."


Hắn nhíu mày, thật ồn ào.


Một lúc sau như đã đến mốc giờ nhất định, Di Giai lại tạm biệt hắn ôm đống đồ rời khỏi. Khi cô vừa quay lưng đi, làn khói đen ẩn mình trong bóng đêm liền bao vây lấy hắn.


Đông Thương Tang Thanh không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, hắn chỉ có thể đếm số lần cô tới, coi mỗi lần là một ngày. Tại sao phải kiên trì như vậy?


"Hả? Ngươi hỏi tại sao à?"


Đông Thương Tang Thanh giật mình, hắn thế mà thật sự hỏi ra miệng rồi.


Di Giai đứng lên, tuy chỉ cao tới ngực hắn nhưng ánh mắt cô lại không hề thấp, chẳng chút e dè nhìn thẳng vào mắt hắn:


"Ta muốn ngươi, cực kỳ muốn ngươi..."


Hắn chợt căng thẳng, quả nhiên là thế! Còn đang suy nghĩ nên từ chối đối phương và giải thích khuynh hướng giới tính của bản thân thế nào thì lại nghe thấy nửa câu sau.


"...cùng ta soán ghế Chủ Hệ Thống."


"..."


Một lúc sau, Đông Thương Tang Thanh mới bình tĩnh nói:


"Chơi đùa ta vui lắm sao?"


Di Giai ngơ ngác.


Hắn nhắm mắt không nhìn cô nữa, mở miệng cất giọng lạnh nhạt:"Cút. Từ giờ trở đi đừng có đến đây."


Cô ngẩn ra, lúc sau mới mím chặt môi xoay người đi thẳng ra ngoài.


Trước kia mỗi ngày cô đều đến, việc này giúp hắn tìm lại đồng hồ sinh học của mình, cho nên hiện tại hắn biết đã 1 tháng cô không còn xuất hiện.


Lại trở về như xưa thôi. Hắn thoáng nghĩ.


'Két' cánh cửa phòng đúng lúc này khe khẽ mở ra.


Đông Thương Tang Thanh ngẩng đầu, Di Giai đi tới đứng trước mắt hắn, linh hồn cô có chút mờ nhạt hơn trước:


"Đông Đông, ta mang thuốc đến cho ngươi."


Hắn không nói chuyện, Di Giai vẫn vô cùng thản nhiên như bao lần vuốt ve lên khuôn ngực hở ra giữa hai vạt áo hắn. Đã một tháng không gặp cô, hắn có chút lạ lẫm không quen, một lúc lâu sau mới khàn giọng hỏi:"Đã đi đâu vậy?"


"Vào một thế giới kiếm thuốc."


Hắn cảm nhận được các vết thương đang nhanh chóng kết vảy, quả nhiên là thuốc tốt.


"Không có nhiều lắm. Lần sau sẽ mang tới thêm." Di Giai ngẩng đầu cười với hắn.


Đông Thương Tang Thanh nhìn cô một lúc, khẽ rời tầm mắt:"...Cảm ơn."


"Không có gì." Di Giai mỉm cười chấp nhận lời cảm ơn của hắn, xoay người lục trong túi đồ lấy ra vài quả nho, nhẹ nhàng đưa lên môi hắn:"Là đồ vật cho người ăn. Ở thế giới kia ta tiện tay lấy về một ít."


Hắn há miệng, ngón tay cô quét qua môi hắn, Đông Thương Tang Thanh trầm ngâm, một lát sau bỗng hỏi:"Di Giai, ngươi tìm ta có chuyện gì?"


Di Giai sững sờ:"Không phải ta luôn nói với ngươi sao? Soán ghế chủ hệ thống."


"...Ngươi nghiêm túc?"


"Trước giờ ngươi nghĩ ta nói nhảm sao?" Cô mở to mắt kinh ngạc.


Đông Thương Tang Thanh chần chừ, cuối cùng khẽ gật đầu.


Di Giai bỗng nhiên có cảm giác bản thân bị trêu đùa. Rõ ràng cô bỏ ra bao nhiêu thời gian lấy lòng hắn, hắn lại hoàn toàn không biết cô làm vậy để làm gì. Chắc trước giờ đều coi cô là một con khỉ nhảy múa lung tung trước mắt hắn đi?


Thấy sắc mặt Di Giai cực kỳ kém, hắn cũng áy náy cảm thấy có lỗi, nhưng vốn dĩ dù là bất cứ ai nghe được những lời đó đều sẽ không coi là thật.


Quan trọng hơn, nhìn lại thời gian, hắn giật mình:


"Ngươi mau rời khỏi đây."


"Ngươi vẫn còn muốn đuổi ta sao?" Di Giai cảm giác bị tổn thương cực độ.


"...Không phải." Hắn không biết giải thích thế nào cho cô hiểu, còn cô lần này bỗng nhiên nổi tính ngang bướng, ngồi bệt xuống đất:"Không đi! Ngươi không chịu cùng ta soán ghế Chủ Hệ Thống ta sẽ không đi."


"Đừng nháo. Mau rời khỏi đây. Hình phạt của ta sắp khởi động."


"Hả? Hình phạt gì? Ta chưa từng thấy?" Di Giai phấn khởi nhìn quanh, không hề có chút sợ hãi.


Hắn siết chặt bàn tay, thật muốn túm cổ tên nhóc này ném ra ngoài!


'Xì xì...' âm thanh kỳ lạ xuất hiện. Đông Thương Tang Thanh biết đã không kịp.


Ánh sáng của viên Dạ Minh Châu bên cạnh Di Giai yếu dần, cô kinh ngạc nhìn xuống, là một làn khói đen bao bọc lấy nó, một ít lan tới ngón tay cô.


"A..." Di Giai đau đớn lùi lại.


"Tới đây!" Đông Thương Tang Thanh nhíu chặt mày, bao vây lấy hai người họ là làn sương đen.


"Đây là thứ gì?" Cô lo lắng đứng sát lại hắn


"Sinh vật dưới vực Hóa Hư." Hắn trầm giọng:"Mau ôm lấy ta."


Bóng đêm đang tới gần, Di Giai không chút chần chờ nhảy lên ôm lấy cổ hắn. Đông Thương Tang Thanh nhắm mắt, xung quanh cơ thể hắn có một lớp ánh sáng nhạt bao quanh, Di Giai thấy bóng đêm kia không tới gần được nữa, khẽ thở ra một hơi. Đông Thương Tang Thanh cũng thả lỏng hơn, đột nhiên hắn thấy có gì có không đúng.


"Ngươi lại nhét bánh bao vào ngực đấy à?"


Di Giai lập tức đỏ mặt đánh lên vai hắn một cái:"Bánh bao nào to như vậy?"


"..." gương mặt Đông Thương Tang Thanh thoáng chốc cứng đờ, hắn mở miệng nhưng lại không biết nói gì, một lúc lâu sau mới nghèn nghẹn:"Di Giai, ngươi biến thành nữ nhân?"


"Ta từ khi sinh ra đã là nữ!"


Như có tiếng sét đánh ngang tai, ánh mắt Đông Thương Tang Thanh đột nhiên vô cùng phức tạp, hắn thấy Di Giai hơi buông lỏng tay liền nhắc nhở:"Rời khỏi ta ngươi liền sẽ bị chúng ăn mòn đến chết."


Di Giai vội siết chặt vòng tay.


Hắn cười khẽ:"Sợ à?"


"Ta không sợ chúng. Ta chỉ sợ đau."


"Di Giai."


"Sao?"


"Ta dạy ngươi thuật này để tự bảo vệ mình khi vào đây nhé."


Mắt Di Giai sáng lên:"Ý ngươi là ngươi sẽ không đuổi ta đi nữa?"


"Đuổi thì ngươi sẽ ngoan ngoãn đi sao?"


"Tất nhiên không."


Lúc lâu sau làn khói đen rốt cuộc rút đi, Di Giai cẩn thận hỏi:"Ta xuống được chưa?"


"Chưa đâu."


Di Giai lập tức sợ hãi co chân lại quấn quanh eo hắn:"Lúc nào an toàn nhớ bảo ta."


"Ừ." Đông Thương Tang Thanh nén cười, nhắm mắt lại.


Một lúc sau.


"Được chưa?"


"Chưa đâu."


Di Giai nghi ngờ:"Ngươi không gạt ta chứ?"


"Ngươi không tin thì buông tay ra thử."


Cô lập tức lắc đầu, nhớ lại cảm giác của ngón tay ban nãy vẫn còn nhoi nhói, thủ thỉ bên tai hắn:"Đau lắm."


Đông Thương Tang Thanh hơi khựng lại, nhẹ giọng như dỗ dành:"Đau lắm à?"


"Ừ."


"Ngón nào?"


Di Giai đưa một ngón tay ra trước mặt hắn:"Đây này!"


Đông Thương Tang Thanh đột nhiên nghiêng đầu ngậm lấy ngón tay đó khiến cô giật mình sửng sốt, nhưng cơn đau nhức đã nhanh chóng đã tiêu tan. Đầu lưỡi hắn đảo quanh ngón tay cô, chậm chạp mà tỉ mỉ.


Khi hắn nhả ra, Di Giai nhìn ngón tay, quả nhiên phần bị nhiễm đen đã biến mất.