(Phần 1) Xuyên Nhanh: Vi Diện Yếu Đuối ! Lúc Nào Cũng Cần Ta Chăm Sóc

Chương 143




"Ngươi muốn ta làm gì?"


"Vẽ cho ta bản đồ tầng 5 đi!" Mắt Di Giai sáng lấp lánh.


"Vẽ?" Đông Thương Tang Thanh nhướng mày, cô không thấy hai tay hắn bị trói hay sao?


Di Giai vẫn cười ngây ngốc, nhìn hắn gật gật đầu, hắn không thể không nhắc nhở cô bằng cách lung lay dây xích trên tay phát ra tiếng leng keng. Di Giai ngộ ra, tươi tỉnh nói:"Đương nhiên ta có thể thả ngươi ra. Nếu đến dây xích này ta còn không mở được thì còn dám lật đổ Chủ Hệ Thống sao?"


"Ồ?" Hắn kinh ngạc, chẳng lẽ bản thân đã quá xem thường cô nhóc này?


Chỉ thấy Di Giai tiến lên, móc từ trong ngực áo ra một chùm chìa khoá, mở khóa trên dây xích trói hắn. Đông Thương Tang Thanh được thả ra, tuy nhiên hắn vẫn không thể bước ra được khỏi căn phòng này, hắn bình tĩnh xoay cổ tay, ánh mắt có chút thâm trầm nhìn cô.


Đột nhiên Di Giai thấy cổ họng bị bóp chặt, Đông Thương Tang Thanh nhấc cô lên đối diện với hắn:"Tại sao muốn tiêu diệt Vesur?"


"Khụ..." cô giãy giụa nhưng không thể thoát ra, cũng nói không nên lời, cảm giác như mình thật sự sắp bị bóp chết. Mà Đông Thương Tang Thanh vẫn bình tĩnh nhìn cô, chỉ hơi nới lỏng tay một chút đủ để cô có thể lên tiếng:"Nói."


"Vesur làm cả tòa nhà này chán ghét như vậy, ta muốn phế hắn thì làm sao?"


"Đến ta ngươi còn đánh không lại, ngươi muốn làm sao phế hắn?" Đông Thương Tang Thanh ném cô xuống đất, lạnh nhạt nói.


Di Giai bò dậy ôm lấy cổ ho lụ khụ, hồi lâu vẫn không thốt nên lời. Hắn nhíu mày, yếu ớt như vậy...


Hắn ngồi xuống, đẩy vai Di Giai một cái khiến cô ngã ra đất, cúi đầu liếm nhẹ cổ cô. Di Giai đần người, cảm thấy cổ họng thoải mái hơn một chút, khẽ đẩy vai hắn ra:"Ta hiểu ngươi không tin ta có thể phế bỏ Vesur, nhưng không thử làm sao biết? Cùng lắm là chết thôi."


Hắn ngẩng đầu:"Vậy tại sao ta phải giúp ngươi?"


Di Giai suy nghĩ một chút, đang định nói thì Đông Thương Tang Thanh đã nghiêng đầu nói khẽ bên tai cô, hơi thở của hắn phả vào có chút nhồn nhột:"Tất nhiên nếu ngươi thỏa mãn ta..."


"Được." Di Giai đồng ý ngay lập tức khiến Đông Thương Tang Thanh khựng lại, nhíu mày nhìn cô.


Di Giai hai mắt long lanh không chút vẩn đục:"Ngươi muốn gì ta đều sẽ đem tới."


"..." Trông hắn giống như đang muốn gì?


"Ta đột nhiên không hiểu."


"Hả?"


"Tại sao kẻ ngu ngốc như ngươi lại dám có ý tưởng này, còn có khả năng đi vào đây?"


Di Giai thấy hắn đã đứng thẳng dậy, âm thầm thở ra một hơi, lưng cô đã ướt đẫm mồ hôi nhưng giọng nói vẫn vô cùng bình tĩnh:"Ngươi chỉ cần nói những gì ngươi biết về tòa nhà. Nếu thắng ta nhất định sẽ thả ngươi ra. Ta thua ngươi cũng không mất gì."


Hắn nhướng mày:"Ai bảo với ngươi là ta không mất gì?"


Di Giai giật mình, chẳng lẽ hắn thật sự mất gì đó mà cô chưa tính đến?


Đông Thương Tang Thanh cười khẽ, hắn ngồi xuống đối diện với cô:


"Ta mất ngươi."


"..." ???


"Di Giai, sự ngu ngốc của ngươi thành công khiến cho ta chú ý."


"..."


"Ban nãy ngươi thả ta ra, ngươi có nghĩ đến nếu ta thật sự bóp chết ngươi không?"


"... Không có."


Đông Thương Tang Thanh gật gù, hắn sờ soạng trên người cô một hồi rồi rút ra một tấm thẻ đỏ, nhẹ nhàng bẻ gãy trước ánh mắt kinh hãi của Di Giai.


"Ngươi làm cái gì vậyyyyy?" Di Giai gào thét cầm cổ áo hắn lắc lắc, Đông Thương Tang Thanh nhanh nhẹn tránh khỏi, thản nhiên nói:"Ta sẽ phục hồi lại cho ngươi sau. Hiện tại tấm thẻ ấy có khả năng mạt sát ngươi, sau này sẽ không."


"A?" Cô kinh ngạc, có vẻ đúng là như thế, nhưng tên trước mặt thật sự phục hồi lại được sao?


Di Giai biết đến sự tồn tại của hắn là nhờ ký ức của cha mẹ, cô cũng biết nếu có sự giúp đỡ của hắn, khả năng lật đổ chủ hệ thống cũng sẽ cao hơn bởi vì hắn hiểu rất rõ kết cấu của tòa nhà. Nhưng cô hoàn toàn không biết hắn là ai, liệu hắn có thể phục hồi được thẻ thật hay không. Lại nghe hắn nói:"Thời gian này ngươi không đi làm nhiệm vụ cũng không sợ bị mạt sát, ngoan ngoãn ở lại đây."


"Ở lại đây?"


"Ở cùng ta. Nghe lời ta. Thỏa mãn ta. Ta sẽ suy nghĩ tới việc nên giúp ngươi hay là không."


"Ta có lựa chọn sao?" Thẻ bị ngươi bẻ mất rồi, ra khỏi đây cũng không về không gian hệ thống được.


Quả nhiên khóe môi Đông Thương Tang Thanh nhếch lên, nhẹ nhàng nói:"Không có."


"..." Di Giai ôm gối ngồi dưới đất, rõ ràng không nên mở khóa cho hắn.


"Lại đây." Đông Thương Tang Thanh ngồi dựa vào thánh giá, ngoắc ngoắc tay.


Di Giai vô cùng uất ức tiến lại gần, hắn vỗ vỗ lên đùi:"Ngồi xuống."


Nhưng lần này hồi lâu không thấy cô di chuyển, hắn nhíu mày nhìn lên, lập tức sững sờ:"Ngươi khóc cái gì?"


"Ta sẽ không bán thân đâu huhu..."


"..."