- Lão đại, bọn kia tính sao? - Phất Nhiên mơ màng tỉnh dậy từ giấc ngủ mê man, bên tai vang lên giọng nói ồm ồm của gã canh phòng. Hé mắt liếc qua khung sắt lạnh lẽo, y nhận ra chỉ còn một tên vệ sĩ thay vì hai người như ban đầu.
Tên kia đâu rồi nhỉ? Thay ca à? Lưu Phất Nhiên tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, cử động nhẹ đôi chân đang ê ẩm của mình. Mẹ kiếp cái gì nặng quá vậy? Chưa kịp mở mồm than vãn, cả một khuôn mặt thanh tú của ai kia đập thẳng vào tầm mắt của Phất Nhiên.
Tự nhiên như ở nhà, Anh Kiều bình thản gối đầu lên đùi y, thậm chí chân còn gác hẳn lên bụng Túy Kiêu đang gật gù bên cạnh. Nữ nhân này, tướng ngủ cũng quá tự nhiên đi hả?
- Giữ lại hết ạ? Kể cả đứa con gái sao? - Tiếng gã vệ sĩ nói chuyện lại vang lên một lần nữa, thành công lôi kéo sự chú ý của Lưu Phất Nhiên. Phòng giam này tuy không lớn nhưng bốn bề đều là tường làm bằng kim loại, ngoại trừ một tấm song sắt thì không còn cánh cửa sổ nào khác, vô cùng thuận lợi để nghe lỏm vài chuyện từ bên ngoài.
Mà tay này coi bộ cũng vô cùng chủ quan, tưởng rằng đám người bọn họ đã ngủ hết nên thản nhiên gọi điện chờ lệnh từ cấp trên. Hoặc là hắn cố tình để cả ba nghe thấy phán quyết dành cho bản thân cũng nên?
Gã vệ sĩ cúp máy, lười nhác liếc một cái vào phòng giam rồi tiếp tục ôm súng đứng đó, thái độ vô cùng nghiêm túc. Lưu Phất Nhiên thì hoàn toàn ngược lại. Y hận bây giờ mình không có thêm mười cái miệng để có thể chửi thề cho thật đã.
Thằng Riddle chết tiệt, mày mà bắt ông đây nhịn đói thêm một phút nào nữa thì coi chừng có ngày ông đào mả nhà mày lên đấy nhá!!! Bà nội cha nó chứ! Sắp đói chết tôi rồi đây này!
Giận cá chém thớt, Phất Nhiên bất chợt rút chân lại, khiến cái đầu nhỏ của Anh Kiều không kiêng nể mà đập thẳng xuống nền đá lạnh lẽo, đến mức nghe thấy một tiếng "cộp" rõ là to. - Đờ cờ mờ thằng chó ** này! Không thấy chị mày đang ngủ à?... - Giấc ngủ ngon hiếm hoi bị phá nát, Anh Kiều đương nhiên không hề dễ chịu.
Cô tuôn một tràng dài toàn những từ ngữ khó có thể ngửi nổi, đôi mắt xinh đẹp trợn tròn lên đầy đáng sợ, nhìn trừng trừng nam nhân khốn nạn trước mặt. Bộ dạng xù lông này của cô không những khiến Lưu Phất Nhiên cảm thấy vui vẻ mà còn làm y thỏa mãn cơn giận trong lòng. Kaka, kiếm được người để trút giận thật là đã quá đê~~~
- Ủa cô đang ngủ à...ờ ai mà biết? - Và để đáp lại sự giận dữ của Anh Kiều, Lưu Phất Nhiên không ngần ngại trưng ra vẻ mặt vô tội. Từ trên xuống dưới đều là một bộ dạng gợi đòn. - Mẹ kiếp tên khốn này, bà nhịn mày hơi lấu rồi đấy nhá! Chắc chắn kiếp trước bà đây đã giết cả thế giới nên kiếp này mới gặp phải cái loại như mày... - (Xin lỗi mọi người, Kiều tỷ vs Nhiên ca hơi tục)
Cả tên gác cửa lẫn Túy Kiêu đều không kiềm được mà nhíu chặt mày. Đã gần hết ba ngày nhưng tình trạng chửi bới này vẫn xảy ra đều đặn như cơm bữa. À không, cơm thì chưa có. Phải nói là đều đặn hơn cả số lần con gà ất ơ nào đó ngoài kia gáy.
Ban đầu thì một là Túy Kiêu sẽ gào thét cho có lệ, hai là tên vệ sĩ kia sẽ bắn vài phát đạn cảnh cáo. Nhưng dần dà hai con người bất cần đời kia dường như đã chẳng còn ham muốn sống nữa rồi. Gào thét thì mặc kệ gào thét, đạn bay thì mặc kệ đạn bay, cả hai cứ thế sỉ vả nhau không ngừng.
Cuối cùng vì muốn bảo tồn giọng nói trầm ấm quyến rũ và tránh lãng phí đạn dược, Túy Kiêu cùng tên gác cửa quyết định chia nhau bịch bông gòn, trực tiếp nhắm mắt làm lơ.
- Hai người định ở đây cãi nhau tới mục xương à? - Sau tất cả, vì một sự nghiệp cao cả, Túy Kiêu đã nhả ngọc phun châu, ban phát lời vàng ngọc cho hai kẻ tầm thường thấp kém kia. Và quả nhiên, lòng tham được sống sót bắt đầu trỗi dậy.
Anh Kiều liếc Lưu Phất Nhiên, Phất Nhiên lại nhìn Túy Kiêu. Cả ba trong nháy mắt đã có thể bắt kịp được tần xuất não của nhau. - Nói cho mày biết, tụi tao không nhường phụ nữ đâu! - Lưu Phất Nhiên bắt đầu vai diễn của mình, ngẫu hứng đọc một lời thoại tự nghĩ ra.
Những người còn lại cũng nhanh chóng nhập vai. Nữ nhân kia ngã lăn xuống đất, cuộn tròn người lại để đỡ những cú đá tới tấp từ hai người đàn ông. Túy Kiêu thì có nhẹ tay, vì nghĩ rằng bản thân đối với con gái không nên quá mạnh bạo. Nhưng Phất Nhiên thì khác, y chỉ tiếc không thể đá mạnh hơn, dùng hết sức bình sinh mà đá.
Ờ thì có hơi cục súc đó, nhưng kết quả của sự "chân thành" đó chính là Anh Kiều, không hề cố tình, đã phun ra một ngụm máu tươi đỏ chót. Con mẹ nó, Lưu Phất Nhiên, mày dám đá bà đến nội thương, để coi sau khi ra khỏi đây bà có giết chết mày hay không?
Trong lòng tuy chửi rủa nhưng ngoài miệng cô vẫn cố tỏ vẻ bất lực, yếu ớt kêu cứu. - Cứu...cứu tôi với...tha mạng đi mà!....CỨU!!!! -
Túy Kiêu đã chắc mẩm trong lòng rằng cái chiêu cũ rích này đ** bao giờ thành công đâu, nhưng ngay khi thấy bộ dạng hoảng hốt đầy bối rối của tên canh cửa kia, hắn ngay lập tức phải bái phục Lưu Phất Nhiên. Mấy kiểu khổ nhục kế này, không phải chính là do tên mưu mô đó đầu têu sao?
Không để lỡ một giây nào, Lưu Phất Nhiên nhanh chóng lao về phía gã vệ sĩ. Thừa lúc hắn không để ý mà tấn công. Y giải quyết gọn gàng một gã đàn ông to gấp đôi bản thân mình bằng một cú vật đầy uy lực trong khi hai tai vẫn bị trói.
Cầm một con dao găm giắt ở lưng quần của gã vệ sĩ lên, Lưu Phất Nhiên tự chặt dây trói cho bản thân. Sau đó tiến tới cẩn thận chặt dây cho Túy Kiêu như thể sợ rằng sơ sẩy một chút cũng có thể làm đôi tay trầy trụa của hắn bị thương vậy. - Cẩn thận đừng động đậy! -
Y còn nhẹ nhàng nhắc một câu. Bình thường xéo xắc mỉa mai nhau mấy câu, vậy mà bây giờ lại quan tâm như vậy, phải chăng trong hoạn nạn mới tìm thấy chân tình?
Giải thoát xong cho anh em thân thiết, Lưu Phất Nhiên bình tĩnh tra dao vào bao, giấu vào đôi bốt dưới chân. - Ơ thế còn tôi? - Vô cùng bất bình, Anh Kiều giơ hai cánh tay bị trói của mình lên hỏi. - Mặc xác cô chứ:)) -
Thở hắt một tiếng, Anh Kiều cố tỏ ra là mình ổn, hậm hực đứng dậy rồi phủi phủi chiếc quần đen bó sát bị dính chút máu bẩn. Cô nàng mạnh bạo giựt phắt chiếc áo da bò từ người của Lưu Phất Nhiên xuống, khoác lên mình. Rõ ràng là MƯỢN cái áo của người ta vậy mà hành động lại thô lỗ hết sức.
Cô nàng khó chịu rút con dao từ ống giày của ai đó ra, vật vã gần 5 phút mới tháo được sợi dây lì lợm kia ra khỏi tay. Hứ, tưởng làm khó được chị đây à? Còn lâu nhá!
Mình là một người đàn ông rộng lượng và bao dung, mình sẽ không chấp nhặt với đám đàn bà con nít đó! Mình là một người đàn ông bao dung và rộng lượng, mình sẽ không chấp nhặt với đám đàn bà con nít đó!
Suy nghĩ như thế nên Phất Nhiên cũng không nói nhiều, trực tiếp cầm mấy khẩu súng của người gã nạn nhân đang bất tỉnh dưới đất lên, thong thả kiểm tra lại đạn.
- Oke đầy đủ rồi, chúng ta đi được chưa? - Chộp lấy mấy "bé" hàng khủng từ tay Túy Kiêu, Anh Kiều hưng phấn hỏi, sự háo hức bình lên trong đáy mắt. Phải rồi, thân làm sát thủ mà, cả tháng không đánh đấm thì chân tay nhất định sẽ ngứa ngáy liên hồi. Bệnh nghề nghiệp nó thế đấy!
Nhưng dẫm nát sự khí thế của cô, Lưu Phất Nhiên lắc mạnh đầu, cẩn thận dò xét xung quanh. Ba ngày này y đã quan sát rất kĩ. Cả khi nhà giam này chỉ có hai tên vệ sĩ nhận nhiệm vụ trông coi. Hiện tại theo y thấy thì một tên đã đi mất, chỉ còn lại một tên vừa bị y xử lý gọn.
Vậy tức nghĩa là ngay bây giừo hành lang này đang bỏ trống. Nhưng vấn đề không nằm ở người gác, mà nằm ở thiết bị gác! Có một chiếc camera được lắp đặt ở cuối hành lang, có thể quan sát được toàn bộ dãy phòng giam này.
May mắn là phòng giam của bọn họ nằm ở cuối, so với mấy phòng khác có chút khuất, nên dĩ nhiên sẽ dễ đi hơn rất nhiều. - Nhưng không dễ ăn như thế đâu! Cái camera đó thông minh lắm, nó có gắn thiết bị định dạng thông tin vàđó! - Lưu Phất Nhiên tự hào phân tích những gì bản thân đã bỏ công quan sát mấy ngày hôm nay không ngủ.
Nhưng nhìn thấy bộ mặt đần thối của cả Túy Kiêu lẫn Anh Kiều, y biết chắc rằng hai con người mù công nghệ này chắc chắn là không hiểu. - Nói ngắn gọn, nếu ló mặt ra để "con bé" nó bắt được thì xác định lên đường luôn! -
- Vậy thì phải làm sao? - Anh Kiều nhăn nhó, làm gì mà rắc rối vậy? Không phải ra ào ra cái là xong à? Cái suy nghĩ này nhanh chóng bị Lưu Phất Nhiên đọc được và y không ngần ngại mà tặng cho cô một cái nhìn đầy khinh bỉ. - Gọi tôi bằng ông nội đi tôi chỉ cho! -
Đcm đến lúc này rồi mà con giỡn được, hay thiệt! - Còn không mau nói coi chừng lũ người kia đưa cứu viện tới thì chết cả đám đấy! - Đùa mặn đấy, nhưng sai thời điểm rồi con ạ!
Thái độ của Phất Nhiên sau khi bị Túy Kiêu chỉnh đốn cuối cùng cũng nghiêm túc lên nhiều. - Thấy cái cửa sổ đó không? - Y chỉ về phía cái cửa kính lớn ở bên tay trái phòng giam. - Đó là lối thoát duy nhất của chúng ta! -
- Cái camera kia cứ 1 phút sẽ xoay sang bên phải một lần, 1 phút sẽ xoay sang bên trái một lần. Thời gian nó xoay chỉ tầm mười giây. Chúng ta phải lợi dụng 10 giây đó để nhảy xuống dưới! - Kế hoạch này không dễ cũng không khó. Dễ ở chỗ đối với những người được huấn luyện bài bản như ba người bọn họ thì chuyện nhảy từ trên cao xuống này là hoàn toàn bình thường.
Còn khó ở chỗ là Túy Kiêu và Anh Kiều đang bị thương, sợ rằng khó mà đáp đất an toàn nổi. Nhưng suy đi nghĩ lại thì đây quả thật là biện pháo cuối cùng rồi! Cơ hội ngàn năm có một này, phải nhân lúc tên kia chưa tỉnh giấc, cứu viện chưa kịp tới và bọn người kia chưa phát hiện phải nhanh chóng chạy trốn mới được!
- Ai trước? - Không phải mê tín đâu nhưng ông ba ta hay bảo đầu xuôi thì đuôi mới lọt, vậy nên ai nhảy trước coi bộ cũng qua trọng à nha! Ấy thế mà cả Túy Kiêu và Lưu Phất Nhiên đều ngay lập tức trả lời, còn đồng thanh nữa cơ chứ. - Lady first! -
Mẹ nó chứ! Cứ tưởng bản thân là con gái thì sẽ được ưu tiên nhảy cuối cùng chứ? - Cô nhảy trước, sau đó đỡ Túy Kiêu, tôi sẽ nhảy sau cùng! - Phất Nhiên nhanh nhảu phân phó. Chưa kịp để Anh Kiều đồng ý, y đã vội vã ngó chừng cái camera, lẩm nhẩm đếm trong miệng.
- 56...57...58...59...60, NHẢY ĐI!!!! - Mạnh bạo xô Anh Kiều một cái, Lưu Phất còn tốt bụng tặng một cú đá nhẹ nhàng vào lưng cô. - 10 giây, bắt đầu! -
Làm gì còn thời giờ để chửi mắng, Anh Kiều hiện tại chỉ biết cắn răng lao xuống xuống, trong đầu đang cố tìm cách đáp đất sao cho thật an toàn. May mắn thay, cái này kho cũ này chỉ cao có 4 tầng bên dưới lại phủ xanh một lớp cỏ dại dầy. Màn đáp xuống coi như thuận lợi, cũng không đau đớn cho lắm.
Bên tai, thiết bị liên lạc màu đen bắt được sóng, rè rè mấy cái. Khi bị nhốt ở trong nhà kho này, toàn bộ đồ dùng điện tử đều bị ngắt sóng hoàn toàn vô dụng. Bây giờ thì cũng đã bắt được tí sóng rồi.
- Cô ổn không? - Tuy hơi khó nghe nhưng Anh Kiều vẫn nhận ra được giọng nói đặc trưng của Lưu Phất Nhiên. Chắc hắn ta đã lợi dụng lúc cửa sổ mở để bắt sóng rồi. - Ừ, bảo Túy Kiêu nhảy xuống đi! -
Bên kia không còn nghe thấy nói gì nữa. Anh Kiều tìm một lùm cây lớn rồi núp vào, cẩn thận quan sát xung quanh. Kì lạ, sao không có ai canh vậy nè? Bọn chúng coi thường ba người họ sao?
Chưa đến 2 phút sau, hai thân ảnh từ trong bóng đêm nhảy xuống. Túy Kiêu vô tình đập chân xuống đất, môi bất giác bật ra một tiếng rên rỉ đau đớn. Dù toàn bộ cơ thể hắn hiện tại đang nằm đè lên người Lưu Phất Nhiên nhưng do chấn động mạnh, vết thương chắc hẳn đã rách toạc ra hết.
- Bà mẹ nó, Túy Kiêu....mau xuống! Tôi sắp tắt thở tới nơi rồi đây này!- Đang tính mở miệng hỏi tên đầu đất kia có ổn không, cuối cùng nghe thấy cái giọng điệu đáng ghét đó vẫn hệt như ban đầu thì Anh Kiều ngay lập tức tự vả vào mặt mình, chuyển sang giúp đỡ Túy Kiêu đúng dậy.
Dễ dàng trốn ra được khỏi ngục giam, nhưng đó chỉ là khai vị. Cả ba người nào ngờ được thứ đang chờ đợi họ phía trước mới đích thực món chính!