- Vương Phong? - Bên kia đầu dây truyền đến một giọng nói trầm khàn lạnh lẽo. Thanh âm đó phát ra từ loa điện thoại, vang vọng khắp phòng bệnh u tối.
Sau ngần ấy năm nghe lại giọng nói này khiến Vũ Vương Phong không khỏi có chút giật mình. Hắn ngẩn người. Người đàn ông đó so với 3 năm trước đã hoàn toàn trở thành người có thể giết chết kẻ thù chỉ bằng một hơi thở.
-...Cậu!! - Chẳng hiểu sao Vương Phong lại xúc động tới mức lạ thường. Từ lúc thừa kế Vũ gia cho tới nay, hắn chưa từng cảm thấy như vậy bao giờ.
Nhưng cũng chẳng thể trách, bên kia điện thoại chính là người cậu thân thiết, người bằng hữu duy nhất luôn sẵn sàng chấp nhận mọi ngỗ nghịch hư hỏng của hắn từ thời thiếu niên. Là một người vô cùng quan trọng với hắn.
Đầu giây bên kia ngừng lại một chút, tựa hồ mang theo sự ngập ngừng khó hiểu. - Ừ, cần tôi giúp không? - Ngay khi câu hỏi ấy vừa dứt, giọt nước mắt nóng hổi nơi khóe mi của Vũ Vương Phong đã lăn dài trên gò má gầy rộc.
Hắn từng bỏ nhà ra đi, từ chối sự chăm sóc của cậu và bà trẻ, cháo mê bất ngộ sa đọa vào con đường hắc đạo. Bàn tay nhuốm máu và nước mắt ngang tàng chỉ để tìm một sự thỏa mãn. Khi đó, y vẫn lẳng lặng dọn dẹp mọi bê bối của hắn, giữ cho hắn một hồ sơ hoàn hảo để có thể thuận lợi một bước đi đến vị trí Vũ Đại lão gia.
Còn bây giờ, sau nhiều năm cắt đứt liên lạc, khi hắn gục ngã trên đường đời, thất bại và cô độc, quay trở về cầu xin sự giúp đỡ, người đàn ông ấy vẫn giang tay ôm hắn vào lòng. Hắn biết, y vẫn luôn dõi theo từng bước đi của hắn, cẩn thận bảo hộ hắn từ trong bóng tối.
- Cháu....muốn xin một nhánh quân của cậu... - Vũ Vương Phong vươn tay khẽ lau đi giọt nước mắt mặn chát, khó khăn mở miệng. Chưa bao giờ hắn cảm thấy hèn hạ và nhục nhã như bây giờ. Cuối cùng thì hắn cũng đã biết, cái giá của sự nổi loạn thời niên thiếu là gì rồi.....
Có lẽ là thời gian, là tiền bạc, nhưng cũng có thể là tình yêu và gia đình. Đã bao lâu rồi hắn chưa mở lời nói câu xin lỗi hay cảm ơn nhỉ?
- Bao nhiêu? - Người ở đầu giây bên kia ngay lập tức trả lời không hề do dự. Điều này khiến sự tội lỗi, hối hận và cắn rứt lương tâm của Vũ Vương Phong ngày càng nhiều thêm, tựa hồ như hòn đá nặng ngàn cân đè lên trái tim khô cằn của hắn vậy.
Rũ mi mỏng, Vương Phong bấm chặt móng vào lòng bàn tay lạnh lẽo, cố để giọng nói của mình bình thường hết mức có thể. - 200 lính đặc nhiệm, 5 máy bay chiến đấu và 4 xe tăng loại... - Nói xong rồi chính Vũ Vương Phong còn cảm thấy lời yêu cầu của bản thân có hơi quá đáng.
Nào ngờ người bên kia chưa đợi Vương Phong nói xong đã nhanh chóng đồng ý, còn cẩn thận đánh giá mấy loại xe tăng mới nhất để tùy hắn chọn lựa. - Cần thêm người không? -
Giọng điệu như vậy, chính là có dự cảm không lành với trận chiến này rồi. Dù Vương Phong biết chỉ chừng đó thôi là không đủ, nhưng hắn không muốn bản thân đến lúc chết vẫn còn nợ người đàn ông này bao nhiêu ân tình như vậy nữa.
- Cậu...nếu lỡ có chuyện gì xảy ra...Vũ gia nhờ hết vào cậu đấy nhé!- Bằng một thứ bình thản đến đáng sợ, Vũ Vương Phong nhẹ nhàng nói, khóe môi còn khẽ nhếch lên một cái nhàn nhạt. Giao toàn bộ lẽ sống và tính mạng cho người đàn ông này, cũng không quá đáng sợ nữa rồi.
Vũ Vương Phong năm 19 tuổi từng nghĩ rằng người cậu trẻ đó của mình thật đáng ghét. Cái gì y cũng có, cũng đầy đủ. Ngoại hình, gia thế, quyền lực, địa vị, tiền bạc, thậm chí là cả gia đình, thứ mà Vũ Vương Phong sẽ không bao giờ có được.
Hắn luôn muốn ganh đua với y. Nhưng rồi chỉ có thể nhận lại một cú tát từ hiện thực cuộc sống. Hóa ra khi đã chẳng còn gì trong tay, kẻ thù mới là người ở bên vỗ về và chăm sóc chúng. - Hối hận sao? -
- Không..chỉ là phòng ngừa thôi! - Ghì chặt chiếc điện thoại đến mức những ngón tay xương xẩu trắng bệch, Vương Phong mím môi, nghiến chặt răng trả lời. - Chúng ta có thể gặp lại nhau chứ? Cháu chỉ muốn rằng cháu xin lỗi....trước khi quá trễ! -
Sợ rằng ngủ một giấc, tỉnh dậy rồi hắn sẽ không còn cơ hội để mở miệng nữa. Vậy nên hắn muốn nói câu xin lỗi ấy thật chân thành. - Trở về an toàn, lời xin lỗi của cháu sẽ được chấp nhận! - Người đàn ông nọ nói xong liền lập tức cúp máy. Có lẽ y sợ rằng nếu còn do dự chần chừ, đau lòng sẽ nhanh chóng trở thành tuyệt vọng.
Vũ Vương Phong nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại. Bên tai vẫn còn văng vẳng giọng nói đó. Cậu à, tương lai phía trước mù mịt lắm, cho cháu gửi lời xin lỗi tới mọi người trước nhé!
------------------------------
- Oke không có ai, đi thôi! - Sau một hồi quan sát cẩn thận, Lưu Phất Nhiên mới thoải mái đứng thẳng người dậy, lười nhác nói với hai con người bên cạnh. Khu rừng này vốn dĩ rất rộng, lại còn cỏ cây mọc um tùm, vô cùng thích hợp cho việc lẩn trốn. - Nhưng mà khoan đã, kế hoạch là gì? -
Không thể cứ như thế mà xông ra được! Đằng trước là cây cối, nhiều khi còn có cả thú dữ. Đằng sau là trại cắm quân của địch, bọn họ còn chưa biết liệu bên kia có bao nhiêu người. Từ đây vào đến thành phố không biết xa hay gần, làm sao cứ thế mà đi được?
Anh Kiều tự đánh giá năng lực hiện giờ, cảm thấy thân thủ của mình đã không còn được đến 30% nữa rồi. Túy Kiêu lại còn bị thương nặng, đi lại khó khăn. Chỉ còn Lưu Phất Nhiên là lành lặn nhất, nhưng một mình y cũng không thể cân nổi cả hai người.
Tình thế tiến thoái lưỡng nan như vậy, làm sao bây giờ?
- Chúng ta không biết khi nào các cơ quan sẽ được mở, vậy nên tốt nhất cứ rời đi trước khi không kịp nữa! - Lưu Phất Nhiên vừa nói vừa đỡ lấy Túy Kiêu, rảo bước về phía trước. Nếu y đã cứng đầu như vậy thì Anh Kiều cô cũng chẳng thể làm chuyện gì khác ngoài việc mím môi mím lợi đi theo.
Nhưng chưa đi được xa, cả ba đã nghe thấy tiếng gió lao vun vút về phía mình. - Phi tiêu có độc đấy, tránh đi! - Chẳng rõ là ai đã hét lên nhưng cùng một thời điểm, ba người bọn họ theo bản năng sát thủ đều xoay người tránh đi những vệt sáng chớp nhoáng trong không khí.
Trận phi tiêu đó như cơn mưa rào rơi từ trên trời xuống, đột ngột và hoàn toàn bất ngờ, khiến nạn nhân không thể trở tay kịp. Chỉ có Túy Kiêu là nhanh chí núp sau một thân cây ngược với chiều phi tiêu, thành công tránh được kịch độc.
Nhưng còn Anh Kiều và Phất Nhiên thì thảm khó mà tả nổi. Cả hai phải vậy vã lắm tìm được một chỗ trốn thích hợp. Trên người đếm đi đếm lại cũng phải gần chục cái phi tiêu bạc.
Gió ngừng thổi. Lá ngừng xào xạc. Không khí lại quay về với sự yên tĩnh ban đầu của nó. Lúc này trong đầu Lưu Phất Nhiên chỉ xuất hiện đúng năm chữ. Cơ quan kích hoạt rồi. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc đã quá muộn rồi!
- Mọi người...ổn chứ? - Y cẩn thận ngó xung quanh, chắc chắn rằng không còn chiếc phi tiêu nào nữa mới cẩn trọng rời khỏi chỗ nấp, lớn giọng hỏi. - Không sao! - Giọng Túy Kiêu ồm ồm vang lên sau một gốc cây phía mé bên phải của nhà kho.
Còn Anh Kiều thì sao? Phất Nhiên cau mày, đảo mắt tìm kiếm bóng dáng quen thuộc. - Này...ở đây - Thanh âm nọ ù có hơi run rẩy, nhưng lực đạo và giọng điệu vẫn vững chãi, chắc chắn là không sao rồi.
Hai nam nhân nọ từ tốn cẩn thận đi về phía Anh Kiều. Cô núp sau một táng đá lớn, cả người dính đầy phi tiêu. Lưu Phất Nhiên ban nãy cũng dính không ít, nhưng để tránh độc lan quá sâu y đã nhanh chóng rút hết ra rồi.
Lạnh lùng cầm chiếc phi tiêu dưới đất lên, đáy mắt Túy Kiêu không nhịn được mà trầm xuống. - Mỏng như sợi tóc vậy...nhưng độc loại thường, không mạnh lắm! - Thứ chất lỏng màu đen đen kia nhỏ từng giọt đặc sệt xuống đất.
- Mau đi thôi! - Mở miệng thúc giục, Phất Nhiên sốt ruột đỡ lấy Túy Kiêu, tiếp tục tiến về phía màn đêm đang bao phủ lấy khu rừng rậm. Bìa rừng bên kia chính là lối thoát. Phải đi nhanh thôi. - Cẩn thân dưới chân, coi chừng có cơ.... -
Lời còn chưa dứt, viên gạch vừa bị Anh Kiều dẫm lên đã nhanh chóng thụt xuống, toàn bộ khu rừng chuyển động dữ dội. - Có hố đấy, coi chừng rơi xuống hố! -
Mặt đất trong tích tắc đã xuất hiện hàng vạn cái lỗ lớn hình vuông, sâu hun hút. Túy Kiêu mím môi, bám vào một gốc cây gần đó, nhanh tay chộp lấy thân hình loạng choạng của Anh Kiều đang chuẩn bị rơi xuống một cái hố nào đó.
Nhưng hắn chỉ có một tay, chỉ có thể giúp đỡ một người mà thôi. Lưu Phất Nhiên đứng cách Túy Kiêu xa hơn một chút, ngay lập tức không phòng bị mà ngã nhào xuống dưới.
Cơn động đất dừng lại, không hề để lại bất cứ dấu vết gì cả. - Cứu...mau lại đây kéo bổn công tử lên!!! - Tiếng réo gọi đầy phẫn nộ của người nào đó nhanh chóng kéo Túy Kiêu và Anh Kiều đang ngẩn ngơ bừng tỉnh. Cả hai vội vã bước đi, cẩn thận tránh những cái hố lớn ra, men theo những khoảng đất còn nguyên vẹn để bước tới chỗ của Phất Nhiên.
Mấy cái hố này không sâu, chỉ tầm khoảng 3 mét, được thiết kế vô cùng vuông vức. Nhưng đáng sợ hơn nữa là bên dưới cái hố, còn có hàng chục con rắn đang ngoe nguẩy cái thân hình đáng sợ của mình.
Chỉ cần nhìn thôi cũng đủ biết là rắn độc rồi. Nếu vô tình Lưu Phất Nhiên không bám được vào miệng hố, cách cái đáy một khoảng thì không phải bây giừo đã thành bữa ăn thịnh soạn cho mấy bé rắn rồi hay sao?
Phải mất rất nhiều thời gian mới có thể đưa Lưu Phất Nhiên từ miệng tử thần quay về. Cả ba ngồi phịch xuống đất, thở hồng hộc. - Tại sao chúng ta trốn lâu như vậy, cơ quan cũng được kích hoạt rồi mà đám người kia vẫn không có động tính gì vậy nhỉ? - Túy Kiêu nhíu mày, khó hiểu hỏi.
Điều này thật sự quá phi lý! Bọn chúng nhất định đã biết rồi, chỉ là đang chờ đợi thời cơ để ra tay mà thôi!
- Còn đi được hay không? - Phất Nhiên thở dốc, mệt mỏi hỏi. - Tôi bình thường, sợ là sợ Túy Kiêu thôi!- Anh Kiều nhún vai, gượng ép bản thân đứng dậy.
"Ầm...ầm...ầm"
Thứ âm thanh đinh tai nhức óc đó vang lên, dội vào trái tim ba con người kia một hồi chuông cảnh báo. Mặt đất lại rung chuyển một lần nữa. Nhưng lần này còn mạnh gấp đôi, tựa hồ giống như chính là động đất thật vậy.
- Cái quái gì.... - Chưa phản ứng kịp nên cả ba không hẹn mà cùng lảo đạo nãy xuống. Nhưng kì lạ là thứ đón chào họ không phải là thứ chất rắn cứng cáp, mà là một làn nước lạnh đến thấu xương.
Điều đầu tiên để có thể làm sát thủ đó là biết tự cứu lấy bản thân. Mà một khi đã học tự vệ, thì tất nhiên phải học bơi để phòng đến trường hợp đánh nhau dưới nước. Nên thử thách này không quá đáng sợ với những người học bơi từ nhỏ như bọn họ.
Nhưng tất nhiên không chỉ có vậy! Ánh mắt của Anh Kiều vô tình lướt xuống dưới chân khi cô đang cố gắng ngói lên mặt nước. Và cô phát hiện ra một thứ rất đáng sợ. Gào thét trong vô vọng, Anh Kiều vẫy vùng, cố lôi kéo sự chú ý của hai nam nhân kia.
Sự khó hiểu ẩn sâu trong đôi mắt xếch của Lưu Phất Nhiên. Y thấy Anh Kiểu chỉ tay xuống dưới, bộ mặt vô cùng kinh hoàng. Chuyện gì vậy?
Cả Phất Nhiên và Túy Kiêu đồng loạt nhìn xuống dưới. Ba giây cứng đờ người. Thứ sinh vật đang bơi thành đàn kia...còn không phải là cá mập sao??? Chính là loài cá mập sống ảo vùng nước ngọt đấy!!!
Ba người bọn họ người nào cũng máu me bê bết, nếu để đàn cá mập đó phát hiện, thì chỉ có đường chết! Mau, mau bơi lên nhanh lên!!!
Không hổ danh là cá mập, chưa tới ba giây sau khi Lưu Phất Nhiên phát hiện sự tồn tại của chúng, cả đàn cá khổng lồ đó đã nhanh chóng nhận ra bữa tối ngon lành, không kiêng nể mà quẫy nước phóng tới.
Mặc kệ cảm giác đau buốt ở ở, Túy Kiêu là người đầu tiên ngoi lên được trên bờ. Tiếp ngay sau đó là Anh Kiều. - Mẹ kiếp, dọa chết tôi rồi!!! - Cô đương nhiên không nhịn được mà mở mồm chửi rủa.
Còn Lưu Phất Nhiên mãi không thấy đâu. Y ở dưới đó lấu đến mức khiến Túy Kiêu sợ mất hồn. Nhưng cuối cùng bóng dáng nhỏ bé đó cũng vươn người lên khỏi mặt nước, vội vã nhảy lên bờ. Phất Nhiên thở hồng hộc, ôm lấy bắp tay bết máu tươi đang chảy ròng ròng.
- Anh không sao chứ? Bị căn rồi này.... - Anh Kiều vừa nhìn thấy y nổi lên liền lập tức chạy tới giúp, thật lòng lo lắng hỏi. - Cậu ta không sao đâu, bị cá mập cắn mà chỉ bị như vậy là may lắm rồi! -
Không phải là vô tâm, Túy Kiêu hắn chỉ đang nói ra sự thật tàn nhẫn. Xót thì xót, lo thì lo nhưng chưa bị cắn mất cả cánh tay là hên rồi.
- Chuyện bây giờ của chúng ta là phải tìm đường thoát khỏi đây! - Hắn nói, xé vội một mảnh áo băng bó cầm máu cho Phất Nhiên lại. Dù gì cũng không sao rồi, vết thương sẽ lành lại thôi, vẫn còn đủ ý thức để mở miệng trả lời cơ mà. - Cứ đi theo đường cũ là được! -
Y lười biếng nhắm mắt, dựa vào một gốc cây để mặc cho Túy Kiêu tùy ý xử lý vết thương. Cũng không đau mấy nhỉ? Xung quanh chợt yên tĩnh. Hai người kia không ai trả lời, chỉ còn lại tiếng hít thở không đều đặn mà thôi.
Có chuyện gì sao? - E rằng bây giờ ngay cả đường cũ cũng không thể đi được rồi! - Giọng Anh Kiều có chút rụt rè. Nó khiến Phất Nhiên không thể không mở mắt ngó chừng.
Sống lưng của y lập tức căng cứng. Từng cơn gió thổi qua khiến cái ướt át lạnh lẽo bao trùm lấy y.
Trước mặt họ bây giừo không còn là khu rừng cũ nữa rồi. Những bừ tường bằng đá lớn trồi lên từ mặt đất, tạo thành một mê cung không lồ cao hơn 8 mét.
"Đoàng!" tiếng súng báo hiệu một lần nữa. Trò chơi bắt đầu!!!!